Lương Duyên, chàng rể nhà em gái của cha; Hạ Nguyên Hàn, em trai ruột của mẹ nàng.

Diệp Sơ Hạ không biết nên tức hay nên cười, ít nhất còn có một người không cùng huyết thống.

Nàng cười khẽ: "Tự thú đi."

Hạ Thục Huệ sửng sốt một chút: "Cái gì?"

"Tự thú á," Diệp Sơ Hạ nói với giọng điệu nhẹ nhàng, "Cô à, chẳng lẽ bà muốn tôi ra tay thật à? Tôi là người tuân thủ luật pháp nộp thuế đàng hoàng đó nha, sao có thể làm chuyện phi pháp chứ?"

Nàng bật ra một tiếng cười nghe có vẻ như một thiếu nữ ngây thơ không hiểu sự đời, vui vẻ nói: "Khai bọn chúng ra có biết không? Dù sao thì việc ra đầu thú và tố giác đồng phạm có thể được giảm án, biết đâu khi con trai bà biết mình không còn chỗ hút máu nữa sẽ ngoan ngoãn làm việc cải tà quy chính thì sao!"   

Diệp Sơ Hạ nhìn Hạ Thục Huệ vẫn đang sững sờ: "Thế nào? Đề nghị này có phải rất hay không? Bà có làm hay không? Nếu không làm, vậy tôi đành phải tìm người dìm con trai bà xuống biển thôi, đằng nào thì bây giờ hắn cũng đang ẩn náu ở làng chài nhỏ mà? Đúng lúc tiện tay vứt xác luôn."

Càng nói, giọng điệu của nàng càng trở nên hờ hững, hiển nhiên nàng biết chính xác con trai bà đang trốn nợ cờ bạc ở đâu, Hạ Thục Huệ run rẩy nói: "Tao biết rồi."

"Vậy tôi chờ tin vui của bà nha," Diệp Sơ Hạ đứng dậy, "Lần sau gặp ha. Mong là cô hai có thể hành động nhanh một chút, mà bà biết đó, tôi không có kiên nhẫn lắm đâu."

Diệp Sơ Hạ rời đi dưới sự hộ tống của vệ sĩ, người cuối cùng rời đi thậm chí còn làm động tác cắt cổ cho Hạ Thục Huệ rất chuyên nghiệp, khiến bà sợ đến mức nhanh chóng cúi đầu xuống và nghe thấy tiếng cửa đóng lại cũng không dám ngẩng đầu lên.

Dựa vào sự thận trọng của Diệp Sơ Hạ, nàng sẽ không chỉ tra hỏi một người, mà còn đến thăm những người khác, lời khai không có gì khác biệt, về cơ bản có thể chắc chắn rằng người thực sự xuống tay chính là tên ở rể và em trai ruột của mẹ nàng, tất nhiên những người khác cũng không phải người tốt gì cho cam.

Diệp Sơ Hạ có lý do để tin rằng họ thực sự không muốn giết mẹ nàng, nhưng họ quá kích động, đến mức không để ý nguy hiểm, sau khi tai nạn xảy ra, không ai nghĩ đến việc mất bò mới lo làm chuồng, ngược lại họ không muốn chịu trách nhiệm và chọn rời đi như không có chuyện gì xảy ra.

Thậm chí nghĩ theo hướng ác ý, tuy tai nạn là ngoài ý muốn, nhưng sau khi tai nạn xảy ra, họ thật tâm muốn mẹ nàng chết đi, dù sao thì nếu còn sống, bà có thể gọi cảnh sát và tố giác bọn họ, nhưng người chết thì không nói được.

Về chuyện chuyển nhượng quyền thừa kế vớ vẩn này, Diệp Sơ Hạ không lấy làm lạ, dù sao thì nền nhà nông thôn chẳng phải chỉ cho con trai thừa kế sao? Trong suy nghĩ của họ, phụ nữ không làm được tích sự gì, không có đàn ông thì đồng nghĩa với việc tuyệt tự, nên em trai có thể đường đường chính chính nhảy ra hưởng, còn hai chị em bên nội sinh con trai cũng sẽ nghĩ rằng, chẳng thà chia di sản cho con họ, để sau này còn chăm lo cho bọn họ, dù sao trong nhà không thể sống thiếu đàn ông.

Họ hàng bên ngoại thì rất dễ lừa, dù sao hiện tại họ đã lục đục nội bộ, chỉ cần nói với họ rằng với tư cách là đương sự nàng có thể hòa giải riêng với họ, chỉ cần bọn họ chỉ ra kẻ chủ mưu và tố giác là được, còn bà ngoại chỉ quan tâm đến đứa con trai duy nhất, nên khi nóng lòng sốt ruột tự nhiên sẽ cắn xé lẫn nhau.

Bên nội thì lại càng đơn giản hơn, cô hai là người lớn tuổi nhất và chịu ảnh hưởng sâu nhất của hệ tư tưởng phong kiến, nên bà là người dễ tin chuyện ma quỷ của Diệp Sơ Hạ nhất, bà thực sự tin tưởng nàng có năng lực giết chết con trai bà, sau khi lo liệu xong mọi chuyện sẽ đi tự thú mà không chút ngần ngại, dù sao, ngay cả khi chồng bị bệnh, bà cũng không muốn chữa trị cho ông vì con trai cần dùng tiền, làm bố của con mình từ bệnh nhẹ trở bệnh nặng và cuối cùng mất sớm, nên bà đương nhiên không thể nào để chính mình trở thành mối đe dọa cho con trai.

Về phần cô em gái, tuy có hiếu với trai, nhưng với tư cách là người kén rể chiếm thế thượng phong, khi biết chồng ra ngoài tìm nhân tình và có con riêng, đương nhiên trong cơn giận dữ mất khống chế có thể làm bất cứ chuyện gì, mặc dù khi bình tĩnh lại, biết đâu chừng chỉ cần nhà trai quỳ xuống nhận sai là có thể lập tức giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng Diệp Sơ Hạ hiển nhiên sẽ không cho bà ta cơ hội này.

Không lâu sau, Diệp Sơ Hạ nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát.

Diệp Sơ Hạ cúp điện thoại với vẻ mặt nhẹ nhàng và nói với Dịch Nam Yên: "Chị thấy gì chưa, đây là hậu quả của việc không dùng não đấy."

Dịch Nam Yên im lặng nhìn nàng: "Sao tôi lại cảm thấy em đang đá đểu tôi vậy?"

"...?" Diệp Sơ Hạ vô tội nói: "Đâu có đâu."

Dịch Nam Yên khịt mũi, khá nghi ngờ tính xác thực của câu nói này, đồng thời cũng tin rằng mình nhất định đã bị lừa nhiều lần mà không hề hay biết!

Nhưng mưu ma chước quỷ thì có ích gì? Không phải cuối cùng cũng cũng quỳ dưới váy của cô sao?

Năng lực tự an ủi, mê hoặc chính mình của Dịch Nam Yên khá cừ, nhanh chóng không nghĩ nữa, bỏ qua chủ đề này mà hỏi: "Muốn ăn mừng không?"

Diệp Sơ Hạ có chút rục rịch muốn đi, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, nàng lắc đầu nói: "Vẫn chưa phải lúc."

Dịch Nam Yên bối rối: "Không phải đã xong rồi sao?"

Theo Dịch Nam Yên, cảnh sát nhất định có thể xử lý chuyện này một cách công bằng, mà cho dù bọn họ có hối lộ, Dịch Nam Yên cũng không nghĩ họ có thể sánh bằng nhà mình.

"Chị nghĩ quá đơn giản," Diệp Sơ Hạ nhún vai, nói: "Già trẻ lớn bé gì của bọn họ nhất định sẽ nghĩ cách tìm em, sẽ quỳ lạy nhận sai trước công chúng, đồng thời mời phóng viên đến."

Dừng một chút, Diệp Sơ Hạ cười lạnh nói: "Bọn họ nhất định có thể làm loại chuyện này."

"Vậy, vậy phải làm sao đây?" Dịch Nam Yên bỗng rối bời, những người họ hàng cực phẩm nhất mà cô từng gặp sẽ không làm chuyện vượt quá giới hạn như vậy, con mình giết người mà còn có thể đặt mình vào vị trí nạn nhân, hiểu rất rõ thế nào là trói buộc đạo đức.

Nhưng loại chuyện này dù mình có lý cũng nói không thông, bởi vì rất nhiều cư dân mạng không nghĩ nhiều như vậy, nhìn thấy ai đáng thương thì đứng về phía người đó.

Diệp Sơ Hạ mỉm cười: "Nói về cách lôi kéo lòng thương cảm của dư luận, bọn họ có thể am hiểu hơn em sao?"

Sau khi người nhà qua đời, điều đầu tiên nàng học được là làm thế nào để chiếm được cảm tình của người khác, dừng một chút, nàng nói tiếp: "Nếu sau này không xảy ra chuyện như thế thì coi như xí xoá toàn bộ, nhưng nếu nó xảy ra... "

Nàng cười lạnh: "Em sẽ cho họ biết thế nào là bạo lực mạng."

Dù sao trong tay nàng cũng có rất nhiều tài khoản marketing, khi độ hot tăng lên, hình phạt chắc chắn sẽ nặng nề hơn, mà người chưa vào nhà đá cũng sẽ chịu sức ép không thua gì những người ngồi tù.

Bạn biết đấy, con người là loài động vật quần cư, nếu không dọn khỏi nơi mình đang sống hiện tại thì sẽ bị dị nghị điều ra tiếng vào, trong đó, trẻ em của gia đình họ cũng sẽ vì lý do này mà bị người lớn, bạn bè xa lánh và nhìn họ với ánh mắt khác lạ.   

Không liên can người nhà là không tồn tại nơi Diệp Sơ Hạ, vì hầu như tất cả họ hàng thân thiết đều dính líu đến vụ việc năm xưa, và những đứa trẻ trạc tuổi Diệp Sơ Hạ, nói thật, thực chất cũng tởm lợm giống như cha mẹ chúng vậy.

Rốt cuộc có đứa trẻ mười một mười hai tuổi nào biết dâm ô một bé gái?

Từ khi Diệp Sơ Hạ có khả năng ghi nhớ, cha mẹ đã dạy nàng những gì có thể và không thể làm, nên lúc đó đối phương không có thành công, tuy nhiên, nhìn vào độ thạo nghề của đối phương, Diệp Sơ Hạ đoán chắc đối phương đã làm việc này không ít lần. Dẫu sao, nhiều bậc cha mẹ đều giữ kín như bưng về vấn đề này, những đứa trẻ không hiểu gì có thể coi đây là một trò chơi thú vị.

Đáng tiếc loại chuyện này khó lấy bằng chứng, nếu không Diệp Sơ Hạ thật sự muốn tiễn đối phương vào ngục.

Diệp Sơ Hạ không giấu giếm ác ý của mình, nhưng nụ cười trên mặt lại rất ngọt ngào, như thể nàng đã quên mất biểu cảm khi mà người ta tức giận là gì, thấy Dịch Nam Yên không nói gì, lòng Diệp Sơ Hạ giật thót, nước mắt lập tức tuôn trào: "Em xin lỗi, có phải em làm chị sợ rồi không?". Xin‎ ủng‎ hộ‎ chúng‎ tôi‎ tại‎ #‎ T‎ rUmTruy𝑒n.𝗩N‎ #

"Không có." Dịch Nam Yên đưa tay ôm lấy nàng, phải biết rằng, mối thù giết cha mẹ không đội trời chung, dù có xử lý thế nào cũng không quá đáng, cô chỉ chợt nhớ ra hình như từ trước tới giờ Diệp Sơ Hạ chưa bao giờ tức giận, nói thật, cho dù nàng đang tức giận, cũng chưa bao giờ tỏ ra phẫn nộ như người thường, ngoại trừ việc khóc thút thít, bình thường đều mỉm cười, nhiều nhất cũng là vẻ thờ ơ.

Khi tâm trạng không tốt, nàng vẫn mỉm cười, nhưng khi thả lỏng, thế mà lại không có biểu cảm gì, trông u ám đến đáng sợ.

Lòng Dịch Nam Yên đau châm chích, dầu gì nếu không phải gặp nhiều bất hạnh như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không như thế này.

Cô đã từng gặp gỡ dáng vẻ trước đây của nàng nên càng cảm thấy đau khổ hơn.

"Thật ư?" Diệp Sơ Hạ rưng rưng, "Chị không sợ em là biến thái sao?"

"... Này chẳng phải chị biết lâu rồi sao?" Diệp Sơ Hạ có chút vấn đề về thần kinh, Dịch Nam Yên đã biết lâu rồi. Huống chi, một người dù có thông minh đến đâu, ngày ngày ở bên nhau cũng sẽ vô tình bộc lộ cảm xúc thật của bản thân, đặc biệt là trong lúc thân mật, nói cho cùng, bản tính là rất khó che giấu.

Đương nhiên lúc đầu cô có chút sợ hãi, dù sao nàng giống như một bạo chúa, muốn mọi người phải phục tùng mình từ trong ra ngoài mà không được phản kháng, nhưng nàng có thể nhận ra điều này là sai và có thể kiềm chế bản thân, đối với Dịch Nam Yên như vậy là đủ rồi.

Bạn biết đấy, một người xóa thông tin liên lạc người khác giới trong điện thoại của người yêu mà không có sự đồng ý của đối phương, cùng với một người làm nũng làm bộ đáng thương năn nỉ người yêu thỏa mãn mong muốn xóa thông tin liên lạc của một ai đó, kết quả đạt được có thể hoàn toàn khác nhau.

Ít nhất với Dịch Nam Yên, cô có thể chấp nhận phương thức sau.

Vì vậy, cô có thể chấp nhận ý đồ vô liêm sỉ của Diệp Sơ Hạ nhằm thỏa mãn ham muốn của mình bằng nhiều cách khác nhau, dù sao nhìn thấy những chiêu trò lén lút của đối phương cũng rất là sướng, ít nhất điều đó khiến cô biết rằng đối phương cũng để tâm đến mình, vả lại, mỹ nhân kế này cô thật sự không kìm lòng được...

"Hức..." Thấy Dịch Nam Yên thật sự cho rằng mình là kẻ biến thái, Diệp Sơ Hạ càng đau khổ, càng khóc càng thương tâm, Dịch Nam Yên do dự một lát, không biết nên làm bộ không thấy hay an ủi nàng.

Cô sợ nếu mềm lòng sẽ mất nước nhục quyền.

Dịch Nam Yên cảm thấy mình đã đọc hiểu câu chuyện cậu bé chăn cừu.

Nhưng nàng lại khóc thảm như vậy, Dịch Nam Yên nghĩ thầm, chắc không phải là giả đâu đúng không?

Cô do dự một chút, sau đó vỗ lưng nàng nhẹ giọng dỗ dành, mặc dù cô đã chắc chắn tám mươi phần trăm rằng Diệp Sơ Hạ nhất định lại đang giả vờ khóc, nhưng đối với cô, lúc này không có gì quan trọng bằng việc dỗ dành Diệp Sơ Hạ nín khóc.

Hơn nữa, chỉ cần cô ngậm miệng, cô sẽ không phải chịu thiệt nữa!

...

Năm phút sau, bị Diệp Sơ Hạ đè xuống bàn, Dịch Nam Yên bắt đầu suy nghĩ, mình thật sự có não sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play