Những phỏng đoán của Diệp Sơ Hạ đều trở thành hiện thực sau vài ngày, nhưng nó vẫn hơi khác so với những gì nàng nghĩ.
Có lẽ vì cụ nhà đã quá già nên không biết lợi dụng dư luận xã hội trên Internet, nên thao tác cụ thể vẫn dựa vào những người trẻ lướt web quen tay.
Đáng tiếc bọn họ không may mắn lắm, tài khoản marketing đầu tiên bọn họ tìm được lại là cấp dưới của Diệp Sơ Hạ.
Tài khoản marketing này thực chất là một loại giương cao chính nghĩa, học viện Dự Chương (1), lớp học nữ đức (2), v.v. đều bị anh ta vạch trần, trước đó anh ta thậm chí còn định xoá tài khoản bỏ chạy vì bị đám người được lợi đằng sau những ngôi trường đó quấy rối, nhưng bây giờ mọi việc đã có công ty lớn lo liệu, nên có đủ tự tin thực thi công lý cho riêng mình nên ngày nào cũng hăng hái làm việc.
Diệp Sơ Hạ cảm thấy nếu không phải bị cận thì hắn đã nhập ngũ từ lâu rồi.
Đương nhiên, việc nuôi một tài khoản như vậy không kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng Diệp Sơ Hạ cảm thấy duy trì một tài khoản như vậy ít nhiều gì cũng được cái mã, ít nhất nếu sau này đối thủ cạnh tranh muốn bôi nhọ mình, có người như thế đứng ra nói đỡ thì mọi người cũng sẵn lòng tin tưởng hơn một chút.
Nhưng trong mắt họ hàng của Diệp Sơ Hạ, loại tài khoản này chỉ mang tính loè thiên hạ hơn là ý nghĩa thực sự của nó, bị phốt có thể do đối thủ cạnh tranh bôi nhọ nên mới chọn hắn vạch trần loại sự việc này.
Chẳng qua trong câu chuyện của hắn, Diệp Sơ Hạ mới là kẻ tàn ác.
Tuy nhiên, do có quá nhiều lỗ hổng logic nên chủ tài khoản này đã không tin những gì đối phương nói dù không biết "vai ác" trong câu chuyện của đối phương là đang nói về sếp của mình.
Diệp Sơ Hạ thực sự không ngờ rằng họ có thể làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy, trước khi tìm người bọn họ không biết ngó xem công ty đằng sau những tài khoản này là ai à? Trong phần giới thiệu viết chưa rõ hả?
Kẻ thù quá phế, phế đến mức Diệp Sơ Hạ thậm chí không thèm ra tay, chỉ yêu cầu đối phương kể lại sự việc lạ kỳ này và để lại vài bằng chứng làm tiền đề trong lòng công chúng, sau đó trực tiếp báo cảnh sát về vụ việc.
Loại chuyện này mà làm ầm lên bị cả Internet biết đến, cảnh sát nhất định sẽ không muốn nhìn thấy, xét cho cùng, không giống như những vụ án cần sức ép dư luận, trong chuyện này không có hành động mờ ám lén lút nào cả, và cảnh sát cũng không phải kẻ ngốc, làm sao lại lớn chuyện như vậy chẳng lẽ bọn họ không tra xét sao, đến lúc đó ấn tượng của họ đối với Diệp Sơ Hạ tất nhiên sẽ trở nên tệ hơn.
Có lẽ sự hiện diện của Dịch Nam Yên đã xua tan đi rất nhiều u ám của Diệp Sơ Hạ, hiện tại nàng thực sự không có nhiều hứng thú với việc khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
Suy cho cùng, bất kể nàng có phải là nạn nhân hay không, nếu chuyện này quá ồn ào, chắc chắn sẽ có người cho rằng nàng "không đơn giản", Diệp Sơ Hạ phải suy xét điều này, nhà họ Dịch không phải chỉ có cha con Dịch Nam Yên, hai người họ không thèm quan tâm đến vấn đề này không có nghĩa là những người khác trong nhà họ Dịch không quan tâm. Mặc dù Dịch Nam Yên không nói nhiều về những việc này, nhưng Diệp Sơ Hạ cũng có thể thấy rằng mối quan hệ của họ với họ hàng cũng tương đối tốt.
Dù Diệp Sơ Hạ không để ý đến cái nhìn của người khác, nhưng nàng cũng không thể chỉ quan tâm đến bản thân mình, nàng thích Dịch Nam Yên, người mà lúc nào cảm thấy nàng rất tốt, nếu có thể, nàng cũng hy vọng mình có thể trở thành một người như vậy trong mắt cô, so với điều này thì từ bỏ một thứ gì đó thực ra cũng không sao cả.
Huống chi nếu nghĩ theo một hướng khác thì trí nhớ của cư dân mạng là có hạn, thay vì để họ yên ổn không có việc gì xảy ra một khoảng thời gian, thà là nàng tự mình thuê người còn hơn, dù sao chỉ cần nàng có tiền, nàng nhất định có thể thuê chuyên gia để mắt tới họ rồi khiếu nại bóc phốt, để hàng xóm biết cả gia đình này có đức hạnh như thế nào.
......
Một đám người vừa ngu vừa ác, làm trò cũng không chẳng làm nên trò vè gì, nhưng để đảm bảo an toàn, dạo gần đây Dịch Nam Yên và Diệp Sơ Hạ ra ngoài đều mang theo vệ sĩ, dù sao, ai biết được có người chó cùng rứt giậu thì sao?
Ở một khía cạnh nào đó, quyết định này cũng giúp ích cho Dịch Nam Yên rất nhiều.
"Dịch tiểu thư!"
Dịch Nam Yên ra khỏi chung cư, đang định lên xe rời đi thì nhìn thấy đôi trai gái thanh niên kích động chạy về phía mình, nhưng chạy được nửa đường thì bị vệ sĩ chặn lại, dù vậy nhưng họ vẫn không bỏ cuộc, ngược lại còn hét lên: "Dịch tiểu thư, cô coi Diệp Sơ Hạ là người yêu của mình, nhưng có bao giờ cô nghĩ cô ta chỉ đang lợi dụng cô không!"
Dịch Nam Yên: "......"
Thấy cô không nói gì, đối phương còn tưởng rằng cô tin, nhưng thực tế sau khi phát hiện ra Dịch Nam Yên và Diệp Sơ Hạ cùng ra cùng vào, trên diễn đàn của trường đã xuất hiện các bài viết về họ, mà sau khi sống chung, hai người có cái nhìn giống hệt nhau.
Dù quan hệ tốt đến đâu, cũng không cần ngày ngày ở cùng một chỗ, huống chi thân phận của Dịch Nam Yên không phải chuyện bí mật gì ở trường, tìm hiểu tí là ra.
Theo quan điểm chung, nếu một người giàu có một người bạn có địa vị không tương xứng chắc hẳn đều là đang cố trèo cao và thèm khát những lợi ích có thể lấy được từ người kia.
Ít nhất đó là những gì đôi trai gái này nghĩ, trong mắt họ, Diệp Sơ Hạ có thể trả thù đều nhờ vào thế lực và tiền bạc của nhà Dịch Nam Yên, chỉ cần họ xích mích với nhau và Dịch Nam Yên không giúp đỡ nữa thì sự việc sẽ dễ giải quyết hơn.
Rốt cuộc, nếu bố mẹ vào tù thì họ biết tìm ai làm tiền?
Thấy có triển vọng, thế là chàng trai lập tức tiếp tục nỗ lực: "Cô ta chịu ở bên cô, không phải vì cô ta thích cô mà vì muốn mượn tay cô để trả thù!"
"Diệp Sơ Hạ lén lút tìm bồ nhí sau lưng cô!"
"............"
Dịch Nam Yên cảm thấy đầu óc của đám thân thích này có lẽ đã dồn hết vào Diệp Sơ Hạ, đối phương dường như sợ cô không tin, thậm chí còn lấy ra một chồng ảnh, góc độ chụp rất bừa, một vài góc thậm chí còn khá chết, nhưng trong ảnh nàng vẫn rất xinh đẹp, điều duy nhất khiến cô chướng mắt chính là người đàn ông đứng có hơi gần nàng.
Anh ta trông cũng bình thường và ăn mặc như một người phục vụ.
Dịch Nam Yên chỉ liếc nhìn một cái, sau đó lạnh lùng dời ánh mắt, thản nhiên liếc nhìn cổng chung cư, thân thiện nhắc nhở bọn họ: "Giờ này chắc Hạ Hạ cũng sắp ra tới rồi."
Đối phương nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, thậm chí không cần vệ sĩ đuổi đi đã tự cụp đuôi rời đi rồi, Dịch Nam Yên khinh thường nghĩ, sức chiến đấu kém cỏi như vậy mà còn bày đặt bắt chước người khác châm ngòi ly gián?
Bọn họ vừa rời đi, liền nhìn thấy Diệp Sơ Hạ từ cổng chung cư đi ra, mỉm cười nhìn cô: "Chị không muốn tra khảo gì em hết hả?"
Dịch Nam Yên cảnh giác nhìn nàng: "Không muốn!"
Diệp Sơ Hạ chớp mắt: "Ảnh cũng bị bọn họ lấy ra luôn rồi mà, chị không muốn hỏi người đàn ông trong đó là ai chút nào sao?"
"Không muốn, đó chắc chắn là do góc chụp!" Dịch Nam Yên nhảy dựng lên, "Chị đã nói là không muốn rồi nha, Diệp Sơ Hạ em đừng có quá đáng, tới nước này rồi mà em còn muốn gài chị?"
Diệp Sơ Hạ nghiêng đầu, cảm thấy có chút buồn bực: "Em nào có gài chị?"
"Chẳng lẽ còn có bất ngờ gì nữa à?" Dịch Nam Yên cười lạnh, nhìn nàng với vẻ mặt
tôi còn lạ gì em nữa, "Đừng tưởng rằng tôi không biết, chỉ cần tôi mà hỏi thì em nhất định sẽ thừa cơ mượn chuyện!"
Dịch Nam Yên không chút nghi ngờ, chỉ cần cô tò mò dò la một chút, cô cảm thấy nàng có thể bị quỷ hu hu bám vào người ngay tại chỗ, trách cô không tin tưởng mình, sau đó mượn chuyện này để lập ra hiệp ước bất bình đẳng cùng yêu cầu quá mức, tưởng cô sẽ mắc mưu nữa à?
Tưởng bở! Cô sẽ không cho nàng cơ hội này!
Diệp Sơ Hạ sờ sờ mũi, chân thành nói: "Lần này thật sự không có."
Dịch Nam Yên hừ một tiếng, nói dối sói đến quá nhiều lần, lần này Dịch Nam Yên không tin lời nàng nữa, điều này khiến Diệp Sơ Hạ có chút phiền muộn, không phải đêm qua chỉ mượn chuyện một xíu thôi sao? Tới giờ vẫn còn nhớ à?
Diệp Sơ Hạ cảm thấy tất cả là tại hai tên ngốc đó xuất hiện không đúng lúc, nếu đổi thành buổi chiều, Yên Yên chắc chắn sẽ quên chuyện tối qua!
Lại thêm một chuyện cần tính sổ đám họ hàng đó, Diệp Sơ Hạ đành thất vọng lên xe đi làm, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chiều em đón chị nha?"
Lần đầu tiên không bị thiệt, Dịch Nam Yên tâm tình rất tốt nên cũng không từ chối đề nghị của Diệp Sơ Hạ mà chỉ nói: "Thế thì đừng đến muộn."
Nhìn thấy Diệp Sơ Hạ gật đầu, Dịch Nam Yên cũng không để ý tới chuyện này nữa, dù sao ngoại trừ hay quên những lời nói lúc trên giường như cá vàng, thì những lúc khác nàng đều giữ lời, trừ tình huống bất ngờ như tắc đường, về cơ bản nàng chưa bao giờ đến muộn.
Buổi chiều, Diệp Sơ Hạ đến như đã hẹn, Dịch Nam Yên có chút đói bụng: "Hôm nay chúng ta đi đâu ăn?"
Diệp Sơ Hạ: "Hôm nay ăn ở nhà."
Dịch Nam Yên liếc nhìn Diệp Sơ Hạ: "Vậy em làm đi, chị không làm đâu."
Nếu hỏi Dịch Nam Yên ghét cái gì nhất trên đời thì nấu nướng chắc chắn đứng trong top ba, bởi vì xử lý nguyên liệu quá phiền phức, nấu nướng cũng phiền phức, hơn nữa khói dầu có thể làm hại da, với thời gian rảnh rỗi để nấu nướng này thì cô có thể mua một đống đồ ăn giống vậy, mùi vị còn ngon hơn nhiều so với đồ cô tự nấu.
Diệp Sơ Hạ cười gật đầu, như ám chỉ điều chi: "Đương nhiên là em làm."
Dịch Nam Yên nghi hoặc liếc nhìn nàng, nghi ngờ lời nói của nàng có ẩn ý gì đó, nhưng cô cũng không buồn đào sâu, theo kinh nghiệm của cô, bình thường cô mà tích cực hỏi thêm thì người chịu thiệt chính là cô, nên cô sẽ không phụ hoạ nữa, để cho kế hoạch của nàng chết yểu đi!
Diệp Sơ Hạ lái xe, Dịch Nam Yên nghịch điện thoại di động một lúc, nhìn thấy xe chạy rất lâu, ngẩng đầu nhìn vài lần thắc mắc: "Hình như này đâu phải đường về nhà?"
Diệp Sơ Hạ: "Chị nhớ nhầm rồi."
Dịch Nam Yên à một tiếng, cũng không nghĩ nhiều, dù sao đường về nhà thường xuyên bị tắc, đi đường vòng về cũng không có gì lạ, cho đến khi xuống xe Dịch Nam Yên mới muộn màng nhận ra, con đường này không đúng!
Có lẽ vì khu dân cư này mới được xây dựng nên Dịch Nam Yên không thấy xung quanh có người, bị Diệp Sơ Hạ kéo vào một biệt thự, khu vườn nhỏ bên ngoài biệt thự được trồng nhiều loại hoa rực rỡ sắc màu, con đường ở giữa được trải đầy cánh hoa, mùi hoa hồng nồng nàn lên men trong không khí khiến người ta cảm thấy choáng váng, không hiểu sao Dịch Nam Yên nghĩ đến lời nói lúc sáng của Diệp Sơ Hạ,
thì ra ẻm không có gài mình thật, mà thực sự có bất ngờ.Cơ mà hôm nay là ngày gì đặc biệt à?Dịch Nam Yên cẩn thận suy nghĩ, thân thể đột nhiên căng thẳng, nếu chốc nữa Diệp Sơ Hạ hỏi cô mà cô không trả lời được, liệu nàng có khóc nữa không?
Diệp Sơ Hạ kỳ quái liếc nhìn Dịch Nam Yên,
tự nhiên người này có vẻ khẩn trương, chẳng lẽ đoán được mình sắp cầu hôn ư, nếu không thì sao lại khẩn trương như vậy?Không nghĩ nhiều nữa, Diệp Sơ Hạ dẫn Dịch Nam Yên vào phòng, so với khu vườn bên ngoài, trong nhà chỉ có một bông hồng duy nhất, phủ bóng sàn gạch, cách trang trí phù hợp với thẩm mỹ của Dịch Nam Yên, bức ảnh treo trên tường hệt ảnh cưới kia là ảnh chụp gia đình với cô và bố lần trước.
Dịch Nam Yên sửng sốt một lát, chưa kịp phản ứng thì đã cảm giác được có thứ gì đó đeo lên ngón tay mình, lúc cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện ra đó là một chiếc nhẫn kim cương rất đẹp, lập tức bất mãn: "Sao em lại nài mua ép bán vậy hả?! Em quá đáng lắm, ngay cả một lời cầu hôn cũng không có!"
Diệp Sơ Hạ vô tội nhìn cô: "Giấy chứng nhận kết hôn cũng ký rồi, giờ chỉ cần bổ sung đêm tân hôn thôi."
Dịch Nam Yên nghĩ đến thỏa thuận giám hộ mà cô từng ký và những gì Diệp Sơ Hạ nói bây giờ, rồi chậm rãi nảy ra một dấu chấm hỏi.
Gì mà bổ sung đêm hôn? Không phải là nên bổ sung một buổi lễ cầu hôn và lễ cưới cho cô sao?
Người ngợm cũng ra gì đó mà sao không chịu làm người vậy?
Dịch Nam Yên thấy tức nhá.
Diệp Sơ Hạ hôn cô, hai mươi năm nàng sống đã gặp phải rất nhiều chuyện, nhưng những chuyện này toàn mang đến cho nàng bất hạnh, nhưng nàng vẫn cảm thấy mình là người may mắn, ít nhất nàng từng sống trong một gia đình hạnh phúc và bây giờ lại sắp có thêm một gia đình hạnh phúc khác, nàng nghĩ, có lẽ đây là cái kết đẹp nhất.
"Em yêu chị." Diệp Sơ Hạ nói.
Dịch Nam Yên không khỏi cong môi: "Chị biết."
Nguyện đôi ta bên nhau suốt kiếp, ái ân chẳng rời, với lại... bớt ăn hiếp chị lại chút.Cô thầm bổ sung trong lòng.
————————————.
||||| Truyện đề cử:
Hậu Duệ Kiếm Thần |||||
Tác giả: Hết phim tung hoa ~ vẫn còn mấy chương ngoại truyện, chủ yếu là về cốt truyện của nguyên tác, đọc hay không thì tùy bạn ~
【 ngoại truyện nho nhỏ 】
Xong chuyện, nằm ở bên cạnh Diệp Sơ Hạ, Dịch Nam Yên hỏi: "Căn này em mới mua hả?"
Diệp Sơ Hạ ậm ừ, căn hộ ban trước quả thực có chút nhỏ đối với Dịch Nam Yên, quần áo của cô không đủ chỗ để, lại chen chúc với mấy thứ linh tinh nên có chút chật chội, cho nên nàng mới mua một biệt thự mới.
Tuy Dịch Nam Yên không thiếu một căn nhà như này, nhưng ít ra đây là nàng tự mình nỗ lực mua được, cũng không phải ăn bám mới có được.
"Chị còn chẳng được tham gia trang trí," Dịch Nam Yên trách móc, suy nghĩ nhanh chóng nhảy lên, "Thảo nào người đàn ông trong bức ảnh đó ăn mặc rất giống nhân viên bán hàng, hóa ra là chào hàng thật."
Buổi sáng Diệp Sơ Hạ quay về vì quên lấy đồ, nàng chỉ bắt kịp phần kết cuộc trò chuyện của Dịch Nam Yên với đối phương, nàng không nhìn người trong ảnh là ai, nhưng nghe được lời đối phương nói, nàng cũng đoán được đại khái người trong ảnh là ai, nên cũng không thèm để ý.
Dù sao thì các cô cũng đã chuyển nhà, ruồi nhặng có vòng qua quẩn lại thế nào đi chăng nữa cũng không làm gì được.
Dịch Nam Yên không để ý chuyện sáng nay, một lúc sau mới chợt hỏi: "Phải rồi, tầng hầm biệt thự này em không có bài trí gì kỳ quặc đó chứ?"
Diệp Sơ Hạ im lặng một lúc.
"...?" Dịch Nam Yên nhìn nàng, "Sao em không nói lời nào?"
Diệp Sơ Hạ chớp mắt, vô sỉ nói: "Khách sạn tình yêu không an toàn lắm, lỡ có camera thì sao? Dù sao tầng hầm cũng để trống, chi bằng tận dụng nó."
Dịch Nam Yên buồn bã nói: "Hèn gì em không nói cho chị biết chuyện biệt thự."
Diệp Sơ Hạ vô tội nhìn cô: "Em chỉ muốn cho chị một bất ngờ thôi."
Dịch Nam Yên: "..."
Tôi có mà tin em lắm!
/
(1) https://s.net.vn/kezo nếu muốn tìm hiểu thêm thì có thể search từ khóa 豫章书院 hoặc Yuzhang Academy
(2) https://s.net.vn/G65l hoặc 女德班