Đừng nói là Diệp Sơ Hạ, ngay cả Dịch Nam Yên cũng bị sốc trước diễn biến này.
Thực ra, cô và bố luôn cho rằng Diệp Sơ Hạ nghĩ nhiều, chỉ là vì thông cảm cho tâm trạng của nàng, nên không có thuyết phục nàng, mà cho người điều tra để nàng yên tâm và không còn canh cánh trong lòng nữa.
Ai ngờ sự thật lại đúng như những gì nàng đoán!
Dịch Nam Yên luôn cảm thấy giết người là chuyện xa vời, dù sao nhà cô cũng đủ giàu đúng không? Nhưng cô chưa bao giờ bị bắt cóc hay bất cứ điều gì tương tự, và gia đình cô cũng không cố ý che giấu sự tồn tại của cô, Dịch Nam Yên khi còn nhỏ thường ra ngoài đi chơi một mình, nhưng cô chưa bao giờ gặp phải chuyện gì.
Cho nên trong mắt cô, đất nước kỳ thật rất an toàn, nhiều nhất cũng có một ít côn đồ và biến thái, chỉ khi cô ra nước ngoài du lịch mới có vệ sĩ theo sát bên cạnh, còn trong nước thì cô chưa bao giờ nghĩ đến việc thuê vệ sĩ để bảo vệ an toàn, nếu không, vệ sĩ của cô cũng không đổi sang nghề tài xế.
Điều khiến Dịch Nam Yên càng khó tin chính là, trước khi những người này ra tay, họ đều là họ hàng thân thuộc của nhau! Phẩm chất tâm lý của bọn họ tốt đến mức nào mà lại ra tay với người cùng huyết thống, rồi sau đó có thể trốn thoát khỏi hiện trường và vờ như không có chuyện gì xảy ra?
Dịch Nam Yên kinh hãi trước việc này, nhưng cũng có chút lo lắng trạng huống của Diệp Sơ Hạ.
Cô biết Diệp Sơ Hạ từng uống thuốc điều trị tâm thần, tình huống hiện tại rất có thể sẽ khiến bệnh tình của nàng tái phát.
Nghĩ xem Diệp Sơ Hạ có thể đang ở đâu, Dịch Nam Yên nhanh chóng lái xe đến công ty, nhưng thành phố này luôn tắc xe cả ngày lẫn đêm, Dịch Nam Yên lo lắng đến mức thậm chí muốn bỏ xe ở đây rồi chạy đi.
Bỏ qua những lời chào hỏi thông thường, Dịch Nam Yên chạy về phía văn phòng, Diệp Sơ Hạ từ màn hình máy tính nhìn lên: "Sao vậy? Sao chị chạy vội thế?"
Thấy nàng vẫn như thường, nhưng Dịch Nam Yên lại không hề cảm thấy nhẹ nhõm, sau khi bình phục lại hơi thở có chút gấp gáp do chạy quá nhanh, cô bước tới, đưa tay mở tủ bàn làm việc.
Diệp Sơ Hạ nhanh chóng nắm lấy tay cô, dùng giọng điệu nũng nịu hỏi: "Chị làm gì đó?"
Dịch Nam Yên nhìn chằm chằm vào mắt nàng: "Để chị mở ra xem."
Diệp Sơ Hạ dừng một chút, sau đó thu tay lại, yếu ớt nói: "Em không có uống."
Dịch Nam Yên không để ý đến nàng, từ trong tủ lấy ra một lọ thuốc nhỏ màu trắng có viết chữ "Diazepam".
Diazepam là thuốc an thần, một loại thuốc có đặc tính gây ngủ, an thần và chống lo âu, sử dụng lâu dài có thể gây hại cho cơ thể, gây ra tác dụng phụ nghiêm trọng và có thể dẫn đến nghiện.
Bàn tay Dịch Nam Yên hơi run, cô lật lọ thuốc, ngày tháng trên đó còn rất mới.
Diệp Sơ Hạ ôm cô, mở lọ thuốc ra: "Cưng à, chị yên tâm đi, em thật sự không có uống. Chị nhìn này, em còn chưa mở ra nữa, em chỉ chuẩn bị sẵn để phòng hờ thôi."
Từ lâu Diệp Sơ Hạ đã nhận ra nếu một người cần dùng thuốc để kiềm chế cảm xúc của mình, nói không chừng kẻ thù đang nằm ngủ cũng cười tỉnh, kỳ thực nàng luôn giỏi kiềm chế cảm xúc và chưa bao giờ bộc lộ cảm xúc của mình với bất kỳ ai. Chỉ những người như vậy mới được chào đón.
Nàng chỉ thỉnh thoảng bộc lộ những cảm xúc khó hiểu của mình với người nhà khi họ còn sống, nhưng kể từ khi họ rời đi, đã không còn.
"Hạ Hạ," cổ họng Dịch Nam Yên run run, giọng nói có vẻ rất khổ sở, "Đáng lẽ chị nên tìm em sớm hơn."
Một người không có người thân, chịu nhiều đắng cay về mặt vật chất, thậm chí kiệt quệ tinh thần, nếu lúc đó có cô thì sao có thể đến nỗi này?
"Yên Yên!" Diệp Sơ Hạ buộc cô phải nhìn mình, nghiêm túc nói: "Trên đời này có rất nhiều người nợ em, nhưng tuyệt đối không có chị."
Trái lại là nàng nợ cô rất nhiều, nhưng nàng không những không muốn trả mà còn muốn quỵt nợ và mong rằng... chủ nợ sẽ đến đòi nàng vào kiếp sau, kiếp sau nữa.
Dịch Nam Yên có chút nghẹn ngào không nói nên lời, Diệp Sơ Hạ đến gần hôn lên chóp mũi cô: "Em thật sự không sao, có tức thì lúc trước đã tức hết cả rồi, bây giờ em chỉ muốn bọn họ phải trả cái giá mà họ đáng phải nhận."
Dù sao, thời hạn tố tụng của mẹ vẫn chưa hết.
"...Ừm." Im lặng hồi lâu, Dịch Nam Yên mới đáp lại.
Có lẽ là vì cảm thấy xấu hổ, sợ người bên ngoài văn phòng đột nhiên xông vào nên kiếm bừa một cái cớ bỏ chạy, Diệp Sơ Hạ đoán rằng cô đi tìm bố mình.
Dù sao cô cũng không xử lý được loại chuyện này, lại sợ Diệp Sơ Hạ làm bậy nên dứt khoát đến tìm bố mình để hỏi xem nên giải quyết thế nào.
Phải biết rằng, muốn ai đó bị hành quyết tại chỗ thì phải đưa ra bằng chứng, nhưng sự việc đã xảy ra nhiều năm như vậy, lúc đó không có camera giám sát, trừ khi đương sự tự đầu thú, nếu không thì rất khó kết án.
Nhìn Dịch Nam Yên rời đi, Diệp Sơ Hạ bảo thư ký rót một cốc nước, nàng cúi đầu mở cuốn sổ đạo cụ trong tủ ra, cuốn sách rỗng, vừa vặn để đựng một lọ thuốc, nàng sờ lên nắp chai, do dự một chút rồi đặt nó lại.
Nàng thật sự không hề lừa Dịch Nam Yên, hiện tại nàng rất ít động đến những thứ này, ngay cả bác sĩ tâm thần cũng nói trạng thái tinh thần của nàng đã tốt hơn rất nhiều, nhưng có đôi khi, khó tránh khỏi sẽ dùng thứ này.
Dù là bệnh tâm thần gì thì cũng khiến những người thân thương của mình cảm thấy dằn vặt, ngay cả chứng trầm cảm đang trở thành "xu hướng phổ biến" cũng như vậy, nên Diệp Sơ Hạ không muốn Dịch Nam Yên biết rằng nàng thực sự còn một chút vấn đề.
Mặc dù bệnh này không khiến người ta sợ hãi, nhưng nó luôn khiến người ta cẩn thận từng li từng tí trong vô thức.
Việc này không cần thiết.
Nhìn qua trang web thu nhỏ trên màn hình máy tính, Diệp Sơ Hạ nở một nụ cười nhẹ trên môi.
......
............
Muốn đối phó với một nhóm người không có trình độ trí thức cao, thậm chí chưa tốt nghiệp cấp hai, tư tưởng nghèo nàn lạc hậu thực sự rất dễ, chỉ đơn giản là "vừa đe doạ vừa dụ dỗ".
Nên sau khi chuẩn bị xong, Diệp Sơ Hạ dẫn theo tám bảo vệ ưu tú vừa có kỹ thuật diễn tốt vừa lực điền mượn từ bố Dịch, đến nhà bà cô của nàng trước.
Những "trải nghiệm" trong sáu tháng qua buộc bọn họ phải rời khỏi nơi ở hiện tại và tìm một nơi khác để sinh sống, nhưng dù vậy, họ vẫn không tránh khỏi những tiếng động lạ và tiếng gõ cửa vào đêm khuya giống như nhà cũ, việc này khiến cả nhà họ rất tiều tuỵ và sợ hãi khi có người gõ cửa.
Diệp Sơ Hạ bảo vệ sĩ tránh sang một bên trước và không xuất hiện trong mắt mèo, sau đó mới bấm chuông cửa.
Về việc gõ cửa, mặc dù có thể khiến người bên trong khiếp vía, nhưng với làn da được nâng như trứng hứng như hoa của nàng hiện tại, rất có thể sẽ bị ửng đỏ chỉ sau vài lần gõ cửa, như vậy quá mất khí thế, với lại khi về nhà còn bị người nào đó nhắc mãi.
Diệp Sơ Hạ nhấn một lúc mới thấy có người mở cửa, Diệp Sơ Hạ đẩy cửa ra rộng hơn, giây tiếp theo, vệ sĩ lập tức xông vào, đợi khi Diệp Sơ Hạ vào cửa, người vệ sĩ cuối cùng mới đóng cửa lại và đứng canh ở cửa.
"Mấy người đang làm gì vậy?!" Hạ Thục Huệ vừa kinh ngạc vừa tức giận.
"Đừng khẩn trương." Diệp Sơ Hạ mỉm cười nhìn xung quanh, như thể đang tìm một nơi để ngồi, một vệ sĩ mặc đồ đen rất hiểu chuyện bèn kéo ghế đến, lấy từ trong túi ra một chiếc khăn lụa rồi đặt lên, đợi sau khi Diệp Sơ Hạ ngồi xuống, một vệ sĩ khác rót trà đưa cho nàng.
Diệp Sơ Hạ cầm tách trà uống một ngụm, sau đó khẽ gật đầu với Hạ Thục Huệ, thái độ tự nhiên như mình mới là chủ nhân: "Đừng căng thẳng, ngồi đi."
Bị mấy vệ sĩ cao lớn, trung bình khoảng 1m9 nhìn lăm lăm, Hạ Thục Huệ không khỏi đổ mồ hôi trán, ngồi lên ghế sofa, miệng cọp gan thỏ nhìn Diệp Sơ Hạ: "Mày muốn làm gì?"
"Thật ra cũng không có gì đâu," Diệp Sơ Hạ xoa xoa mép ly, nhướng mi, chậm rãi hỏi: "Chỉ là tôi muốn hỏi, cái chết của mẹ tôi có liên quan đến các người không?".
truyện đam mỹTuy giọng điệu có vẻ nghi vấn nhưng Hạ Thục Huệ cảm giác như đã xác định được hung thủ là ai, giữa cái nóng oi bức không khỏi đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh nói: "Không phải mẹ mày tự tử à? Liên quan gì đến bọn tao?"
Trong vô thức, bà ta tiếp lời của Diệp Sơ Hạ và tòi ra đám người đó, này đồng nghĩa với việc ngầm thừa nhận lời của Diệp Sơ Hạ, nhưng bà vẫn chưa nhận ra.
Diệp Sơ Hạ không tỏ ý kiến, cười nói: "Tôi cho rằng có liên quan, vậy thì có liên quan."
"Yên tâm, sau khi tiễn bà lên đường, tôi sẽ đưa con trai bà xuống theo ngay thôi."
Giọng điệu nhẹ nhàng khi nói lời này của nàng khiến Hạ Thục Huệ cảm thấy đáng sợ, khóe mắt bà nhìn thấy các vệ sĩ đang đến gần, gây sức ép rất lớn, tay họ thọc vào túi quần bên phải, như muốn lấy thứ gì đó ra.
Muốn lấy cái gì?
Hạ Thục Huệ hoàn toàn không dám tưởng tượng, ngữ khí của bà trở nên run rẩy mà bén nhọn: "Oan có đầu nợ có chủ, chuyện này liên gì con trai tao hả?!"
Diệp Sơ Hạ chống cằm, thản nhiên nói: "Đương nhiên là trả lãi rồi, mấy người nuốt gia sản của cha tôi cũng không ít à nha? Chắc là dồn hết vào Khấu Lương Bằng nhỉ? Nên dĩ nhiên là phải trả cả vốn lẫn lời rồi."
Như nghĩ tới điều gì đó, trong mắt nàng hiện lên ý cười trong trẻo: "À mà, tôi nghe nói chặt đầu người rồi phơi nắng bảy ngày bảy đêm là có thể khiến người đó vĩnh viễn không được siêu thoát, cũng không biết thật hay giả, hay là mượn con trai bà thử chút nha?"
"Ái chà, thôi bỏ đi, bị cảnh sát phát hiện thì không tốt lắm, không bằng nhét vào máy xay thịt cho dễ xử lý."
Cơ mặt Hạ Thục Huệ giật giật, giọng điệu của Diệp Sơ Hạ nhẹ nhàng đơn giản như chuyện trở bàn tay, nhưng cách nàng nhìn người ta lại như đang nhìn đồ ăn, không biết phải bắt đầu xuống tay từ đâu, như thể bên trong không nhìn thấy hận thù, mà chỉ có sự ngây thơ và tàn nhẫn của một đứa trẻ khi đùa bỡn với kiến, mồ hôi trên mặt khiến mắt bà ta mờ đi, nhưng ngay cả chớp mắt cũng không dám: "Tha cho con trai tao đi! Hạ Hạ, tao là cô ruột của mày đó! Hồi nhỏ tao còn bồng mày nữa mà! Đừng giết con trai của tao! Mày không muốn biết ai làm chuyện đó sao?!
"Không phải tao! Không phải tao làm!"
Diệp Sơ Hạ đặt tách xuống, tách trà va chạm với bàn phát ra âm thanh véo von, nhưng trong bầu không khí yên tĩnh này, nó lại đặc biệt rõ ràng, khiến Hạ Thục Huệ run rẩy.
Cuối cùng cũng đến gần chân tướng cuối cùng, Diệp Sơ Hạ bình tĩnh nhìn đi nơi khác, hít một hơi, chậm rãi nói: "Nói đi."
Hạ Thục Huệ: "Là Lương Duyên với Hạ Nguyên Hàn!" Vì con mình, bà không ngần ngại khai ra người khác, "Hạ Nguyên Hàn muốn mẹ mày chuyển quyền thừa kế công ty cho hắn, nên đã xảy ra tranh chấp với mẹ mày, cuối cùng không đạt được mục đích nên thẳng tay đẩy mẹ mày một cái, làm mẹ mày ngã xuống!"
"Chính mắt tao nhìn thấy, Lương Duyên đứng phía sau xô Hạ Nguyên Hàn một cái, nên mới đẩy ngã mẹ mày vốn đang đứng sát mép cầu thang xuống!"