Trờ về từ đình nhỏ, A Nhị Na trên tay mang theo hai mảnh đàn đã gảy làm đôi.
Trông nàng thế này, căn bản là không giống với ngày thường, bây giờ lại vô cùng uy nghiêm, dáng vẻ dịu dàng thuần khiết bây giờ lại thay thành thương tâm.
Cô cô đỡ nàng bước vào trong, chỉ dám đứng phía sau quan sát nàng, Thiên Nhạn không còn nguyên vẹn, dây đàn cũng đã đứt đoạn.
Thật ra cô cô không hề bất ngờ về phản ứng của nàng.
A Nhị Na từ nhỏ luôn tồn tại hai sở thích trái ngược nhau, nàng thích đánh đàn, thưởng nguyệt, thích được ở một mình.
Nhưng nàng cũng thích được cưỡi ngựa, thi bắn cung.
Từ nhỏ, nàng đã theo hai vị ca ca của mình học võ, tuy thông minh nên học khá nhanh nhưng thân thể yếu kém không thể học võ lâu dài, vì thế nàng chỉ đành đã từ bỏ thói quen ấy.
A Nhị Na hiền diu, nhưng bản chất là người ở thảo nguyên, không cam chịu việc vô cớ bị xúc phạm bởi người khác.
Với nàng, chỉ cần là nơi có ca ca, có phụ mẫu kẻ khác có là ai cũng không có tư cách.
A Nhị Na cẩn thận dùng chiếc khăn mang theo bên người lau sạch sẽ Thiên Nhạn, bảo cô cô mang lại chiếc hộp rồi nhẹ nhàng đặt nó vào bên trong.
"Cô cô, ta muốn ra ngoài"
"Công chúa, muộn thế này nếu còn vào cung e là không tốt lắm.
Sáng sớm ngày mai ta sẽ đưa người ra ngoài được không?"
Dụ Quyên không phải đứa trẻ ương bướng, nàng đương nhiên hiểu chuyện.
"Vậy..
Vậy thì bảo người đóng cửa lại, tối nay ta muốn nghỉ ngơi sớm, không muốn tiếp chuyện với kẻ khác"
"Dạ.
Ta sẽ chuẩn bị nước nóng, người vào tắm rồi nghỉ ngơi.
Đêm nay tự ta sẽ canh gác bên ngoài"
Dụ Quyên vẫn chưa vội, tranh thủ chút thời gian cô cô đi chuẩn bị, nàng chuẩn bị bút mực viết đôi dòng gừi cho phụ mẫu, bảo họ không cần lo lắng, chăm sóc thân thể thật tốt rồi để bồ câu đưa thư mang đi.
Kì thực, nàng không muốn ở lại nơi đây.
Trước kia vì lo nghĩ cho bách tính hai bên, nàng không muốn chiến sự liên miên xảy ra nên mới nhận lời hòa thân.
Nhưng thời khắc này, dường như không như những gì nàng muốn.
Nàng, nên làm gì mới không khiến giao hảo hai bên mâu thuẫn, còn bản thân thì nhanh chóng được giải thoát.
Những suy nghĩ đó chìm sâu vào trí óc nàng, rồi trước mắt một màu tối đen, cứ thế qua đi hai canh giờ.
Cô cô sau khi chuẩn bị nước nóng thì nàng đã bảo ra ngoài, không hiểu sao trong lòng luôn thấp thỏm không yên.
Lúc này, có bóng dáng người đi vào.
Cô cô thấy người đó tâm trạng liền chán ngấy vô cùng.
"Vương gia"
"Nàng ấy ở bên trong"
"Công chúa..
Vương phi đang nghỉ ngơi bên trong.
Xin Vương gia ngày mai lại đến"
"Nghỉ ngơi? Thế để đèn làm gì?"
Cô cô bất chợt quay người, thế mà bà ấy vẫn không để ý điểm này.
Long Dĩ Đàm thấy gương mặt lo lắng tột độ của bà ấy liền hiểu ra mọi việc.
Chàng đẩy cửa nhanh chóng tiến vào trong, theo sau là cô cô.
Giường ngủ không hề có người, chàng nhanh chân bước ra phía sau, nơi đó là phòng tắm của nàng.
Long Dĩ Đàm không đi tiếp nữa, quay lưng lại bảo cô cô nhanh đi kiểm tra xem
Cô cô vừa vào liền hốt hoảng
"Công chúa, công chúa, mau tỉnh lại"
"Người đâu, mau truyền thái y"
Long Dĩ Đàm nghe thấy thế, liền lập tức truyền thái y đến.
Cô cô chật vật mặc lại y phục cho nàng nhưng thân thể ốm yếu không thể đưa nàng ấy ra ngoài.
Long Dĩ Đàm vẫn chưa thấy hai người bọn họ ra ngoài, trong lòng không yên liền lên tiếng
"Sao rồi?"
"Vương gia.
Ta không thể đưa vương phi ra ngoài"
Long Dĩ Đàm không ngần ngại, đôi tay của chàng nhanh chóng mở toang cánh cửa, A Nhị Na vẫn còn bên trong bể tắm.
Long Dĩ Đàm bước vội, vạt áo theo tốc độ của chàng mà di chuyển không ngừng.
Một thân hắc y theo chàng bước xuống nước, một cánh tay choàng qua vòng lưng nhỏ bé của nàng, một tay còn lại theo kiểu bế công chúa đưa nàng ra ngoài.
Bên ngoài thái y đã có mặt, Long Dĩ Đàm vội vã ra lệnh
"Nhanh, mau kiểm tra nàng ấy"
"Dạ"
Thái y bê hộp dụng cụ sang cạnh giường, dùng một miếng vải trắng cẩn thận đắp lên tay nàng rồi bắt mạch.
Thái y sau một hồi mới quay ra báo với Long Dĩ Đàm
"Cao Vương điện hạ, vương phi thân thể từ nhỏ yếu kém, không nên chịu tổn thương nào.
Cộng thêm việc vương phi vừa ngâm nước lâu, cơ thể đã nhiễm phong hàn.
Thần sẽ kê ít thuốc, vương phi uống thuốc này vài ngày sẽ ổn thôi"
Long Dĩ Đàm phất tay
"Ngươi mau đi kê thuốc cho nàng ấy đi"
Long Dĩ Đàm thấy cô cô đứng đó thì hỏi tiếp
"Từ nhỏ đã yếu vậy sao?"
"Vâng.
Từ nhỏ thân thể vương phi đã yếu.
Cộng thêm việc năm vương phi lên tám tuổi, một bộ phận ở Bách quốc tạo phản, đem quân đánh thẳng vào thành.
Vương thượng không kịp chuẩn bị nên trong thế bị động, vương phi đã lao vào đỡ cho vương thượng một nhát kiếm.
Từ đó..
sức khỏe nàng ấy càng lúc càng yếu dần..
Cũng may là vương thượng luôn đi tìm thần dược nên bệnh tình vương phi mới khởi sắc"
Long Dĩ Đàm trầm ngâm nghe cô cô kể chuyện, thật không ngờ người trói gà không chặt như nàng ấy, lại sẵn sàng lao vào mũi kiếm để bảo vệ phụ thân.
Khó trách, khi chiều nàng lại có phản ứng bất ngờ đến thế..