"Vương gia..

Nô tì.."
Long Dĩ Đàm mắt đang nhìn A Nhị Na liền nhếch mắt nhìn cô cô, thấy dáng vẻ ấp úng, muốn nói rồi lại thôi của bà liền ra lệnh bảo
"Nói đi"
"Thứ lỗi cho lão nô hồ đồ.

Nhưng vương gia và vương phi dẫu sao cũng đã kết phu thê..

Xin vương gia đừng bỏ mặc vương phi"
Long Dĩ Đàm nghe xong thì không nói gì nữa.

Nàng ấy đúng thật bây giờ là thê tử của chàng.

Không yêu thương cũng không thể vô tình tránh né.

Vương phi của chàng vốn là công chúa lá ngọc cành vàng của Bách Quốc, xa xôi đến đây để gả cho chàng.

Long Dĩ Đàm nhìn nàng liền nhớ đến mẫu thân của chính mình.

Mẫu thân nàng không phải cũng oan ức qua đời sao, thảm cảnh đó tốt nhất là không nên tái diễn.
"Đó là vương phi của ta.

Tự ta biết"
Nói rồi chàng đứng dậy, chân bước 2 bước liền quay lại nhắc nhở với cô cô
"Khi nào nàng ấy tỉnh sai người báo cho bổn vương"
"Dạ.

Điện hạ"
Long Dĩ Đàm rời khỏi, cô cô ở lại phòng theo lời ngự y căn dặn mà chăm sóc vương phi.

Thân thể yếu kém như nàng nên được chăm sóc kĩ lưỡng, đám nha hoàn trong viện đều bị cô cô bảo đi làm việc khác.

Chăm sóc A Nhị Na phải do đích thân bà ấy làm mới có thể yên tâm được.

Không đầy hai canh giờ sau A Nhị Na đã tỉnh lại, không gian im ắng phía cuối giường còn có cô cô đang ngủ.

A Nhị Na xoa xoa hai vầng thái dương, cảm thấy cả đầu nặng nề khó chịu, nàng muốn ngồi dậy nhưng lại chao đảo không vững nên vô tình phát ra tiếng động.

Cô cô giật mình thức giấc.
"Người tỉnh rồi sao?"
Chợt cô cô nhớ ra gì đó, liền lập tức căn dặn
"Người đâu mau mang canh hầm vào đây cho vương phi, sẵn tiện mau báo cho vương gia"
A Nhị Na nhăn mày khó chịu
"Báo cho chàng ấy làm gì?"
"Ây da, công chúa.

Người ấy là vương gia, người là vương phi, có thế nào cũng không thể quá mức cứng rắn được mà?"
A Nhị Na sắc mặt tái nhợt, gương mặt tiều tụy không có chút hồng hào, cả ngời uể oải chán chường.

A Nhị Na cũng không có ý phản bác, nàng vốn là người ngoài lạnh trong nóng, tuy lời nói mạnh mẽ nhưng trong lòng lại mềm mỏng không nỡ.
"Thật ra khi đó phát hiện người ngất xỉu, vương gia đã đưa người ra ngoài còn cho người chăm sóc người nữa, chỉ là.."
"Chỉ là gì thế?"
"Công chúa, lần sau người đừng đến tiểu đình đó nữa..

Nơi đó.."
"Nơi đó là dành cho Dụ tướng quân sao?"
"Dạ.

Vương gia là người không mấy cầu kì, hoa mỹ, nơi đó vừa đẹp vừa thoải mái là nơi mà Dụ tướng quân mỗi khi đánh trận trở về thường xuyên lui tới"
A Nhị Na cười nhẹ, nàng gật đầu tỏ ý
"Chấp niệm của chàng ấy quá sâu, trách ta hồ đồ rồi"

Long Dĩ Đàm rất nhanh sau đó đã đến nơi, chàng đã đổi y phục, ánh mắt thận trọng quan sát vương phi của mình.
A Nhị Na thấy chàng đến, nàng lay người muốn ngồi dậy nhưng yếu ớt không còn sức lực thì liền nghe tiếng của chàng
"Không cần hành lễ, nàng nghỉ ngơi đi"
Bọn họ là phu thê, A Nhị Na thân thể ốm yếu, Long Dĩ Đàm đến thăm chưa kể hai người bọn họ trước đó có vài điều còn chưa kịp nói ra.

Thời khắc này tuy không mấy thích hợp nhưng tâm trạng cả hai đã phục hồi những cảm giác tiêu cực, vẫn nên nói chuyện với nhau.

Cô cô đứng dậy muốn ra ngoài thì tiểu nha hoàn kia liền mang canh hầm đến.
"Vương phi, người mau dùng canh ạ"
A Nhị Na vươn người, đôi tay khẳng khiu muốn nâng chén canh, nhưng Long Dĩ Đàm đã nhanh hơn nàng một bước.

Chàng cầm lấy chén canh rồi bảo nha hoàn kia ra ngoài canh gác, cũng chỉ nói hai từ "Để ta"
Long Dĩ Đàm cẩn thận thổi từng ngụm canh cho A Nhị Na, khung cảnh này khiến nàng có chút bối rối.

A Nhị Na hớp được vài muỗng, không thể kìm nén được nữa ho vài tiếng rồi ngập ngừng bắt chuyện
"Ta..

Thật ra chàng không cần phải làm thế"
Tay Long Dĩ Đàm có chút khựng lại, rồi sau đó tiếp tục bón canh cho nàng
"Ta..

đúng thật không nên đánh nàng"
A Nhị Na đến nước này thật sự chỉ có thể cười trừ, nàng nói một ý sao qua tai chàng lại biến thành ý khác rồi.

Long Dĩ Đàm ngước mắt, đôi mắt hoàn toàn không hiểu nàng ấy vì sao lại cười như thế
"Nàng sao thế?"
"Ý ta là, chàng không cần đút canh cho ta, cứ để đó lát nữa ta sẽ tự uống"
"Không sao"
"Nàng, không còn đau nữa chứ?"
A Nhị Na nhìn chàng, trái tim nàng có chút phức tạp.

Chàng ấy đối với Dụ Quyên trước đây vẫn luôn ân cần, quan tâm như thế sao? Nhưng chẳng phải trong tim chàng ấy luôn có sự phân định rạch ròi giữa nàng và Dụ Quyên, vậy nàng trong mắt chàng có bao nhiêu phần đáng để chàng lưu tâm? A Nhị Na tự giờ khắc này, liền cảm thấy bản thân có những suy nghĩ không giống ngày thường..

Dòng suy nghĩ vẫn vơ khiến A Nhị Na quên đi câu hỏi của chàng, còn Long Dĩ Đàm thì vẫn mong ngóng nghe được câu trả lời.
Long Dĩ Đàm nheo mày, cái nheo mày đó đánh thức nàng.

A Nhị Na lúng túng
"À..

à..

ta ổn rồi, không còn đau nữa.

Chàng không cần lo đâu"
"Ừ, ta xin lỗi"
A Nhị Na bé nhỏ, gật gật đầu.

Cảnh tượng này đối với nàng đúng thật là có chút ngượng ngùng.

Nàng cũng không còn quá mức tức giận vì chuyện hôm đó, dẫu sao cũng có vài nơi không nên đến mới đúng.
Cứ nằm mãi cũng không được, A Nhị Na đành mượn sức của Long Dĩ Đàm để ngồi dậy.

Nàng có hơi nhức đầu, xoa xoa hai huyệt thái dương.

Lúc này phía trước điện nàng nghỉ ngơi có tiếng bước chân truyền đến.

Giọng nói the thé của công công vang lên
"Cao Vương điện hạ và Vương phi mời tiếp chỉ"
Ánh mắt A Nhị Na dần trở nên tối lại, giờ khắc này không biết lại có chuyện gì ập đến, bộ dạng này thế này không phải lại sẽ gây nên đàm tiếu trong miệng đám người kia sao! Nhưng khác với A Nhị Na, Long Dĩ Đàm vẫn vô cùng bình thản bón canh cho nàng.

Nàng tiếp nhận nó nhưng cũng ngơ ngác nhìn chàng, thánh chỉ đến tận nơi còn có thể ung dung đến thế thì nàng mới thấy lần đầu.

Sau muỗng canh đó, Long Dĩ Đàm thong thả bỏ chén xuống, chàng lấy áo choàng của mình khoác lên người nàng, dìu nàng ra ngoài cùng chàng tiếp chỉ.
Đám nha hoàn đã quỳ sẵn trong điện, hai vị chủ nhân của bọn họ lúc này mới miễn cưỡng xuất hiện.

Công công trộm mắt nhìn hai người bọn họ, đánh giá một lượt rồi an phận đọc thánh chỉ.

Trong thánh chỉ bảo ngày mai trong cung sẽ tổ chức yến tiệc mừng đại hôn của Vương gia và vương phi, bảo hai người bọn họ ngày mai nhập cung.
Cũng không thể làm gì khác, hai người bọn họ đều đồng thanh hô "Nhi thần tiếp chỉ"
Công công trao thánh chỉ đến tay Cao Vương điện hạ, rồi sau đó không nán lại lâu, lui ra ngoài.
Sáng nay, trời trở gió lớn, tuyết không ngừng rơi, phủ trắng mái đầu của cả hai người.

Tiết trời xuân thế này lại có tuyết rơi, tiếc là thân thể của nàng không cho phép việc nàng đứng bên ngoài thưởng thức nó.

Sáng sớm ngày mai lại phải vào cung theo thánh chỉ, nếu còn không mau dưỡng sức e là nàng sẽ ngất xỉu trên đường mất.
"Nàng vào trong nghỉ ngơi đi.

Ta có việc cần giải quyết"
Long Dĩ Đàm căn dặn nàng hai câu, thường ngày vào lúc này chàng sẽ xử lý công vụ.

Tuy hoàng thượng trong mắt không hề có chàng, nhưng trong những đứa con của người thì Long Dĩ Đàm là người thông minh nhất, cũng trách nhiệm nhất.

Một phần công vụ do thế cũng sẽ để chàng giải quyết.

Xử lý những việc trong phủ, hay việc tại các huyện lớn nhỏ, thậm chí còn quản cả việc từ biên cương.

Căn bản là không có nhiều thời gian cho những việc khác, chỉ riêng Dụ Quyên mới có thể khiến chàng ấy lao tâm bất chấp lao lực.

Sớm nay trước khi nhận được tin nàng tỉnh, thì biên cương có báo lại vài động tĩnh của Thiền Uy quân, tập trung số lượng lớn, tập dợt quân khác hẳn ngày thường.

Long Dĩ Đàm cho rằng vì hiện tại Dụ Quyên đã trở về nên những việc như thế càng nên quản, nếu không hậu họa e là không thể ngờ được.
"Vương gia" Tiếng kêu của A Nhị Na làm chàng ngừng bước
"Có việc gì thế?"
"Chàng..

Đừng quá lao lực nhé"
"Ừ"
A Nhị Na nhìn bóng lưng chàng ngày càng rời xa, nàng được cô cô dìu vào bên trong
"Vương phi, nên nghỉ ngơi rồi.

Ngày mai người còn phải tiến cung nữa đó"
A Nhị Na vui vẻ gật đầu, nàng nằm xuống rồi cứ thế an yên chìm vào giấc ngủ..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play