Hai vợ chồng trẻ mỗi người lần lượt nói hết câu này đến câu khác, ỷ  vào việc con trai còn chưa biết nói vì mới chào đời không bao lâu, liền chê nó một cách không khách khí chút nào.
Hứa Tư Điềm đang ngồi một bên đưa trái cây cho Chu Phù, sau khi nghe hai người họ nói chuyện một hồi, quả thực cô ấy nghe không lọt tai nữa, cô ấy cảm thấy buồn cười nói với hai người bọn họ: “Trước kia sao không nhận ra, hai người lại kiểm soát khuôn mặt nghiêm ngặt như vậy.”
Lục Minh Bạc vội vàng nói theo một câu: “Nếu không thì hai người làm sao có thể đến được với nhau.”
Hứa Tư Điềm nghe thấy giọng nói của cậu ta, nụ cười rạng rỡ ban đầu mà mắt thường có thể nhìn thấy được bỗng mờ nhạt đi rõ rệt. Cô ấy rũ mắt xuống, thuận tay đẩy bàn tay của  Lục Minh Bạc đang đưa tới - bàn tay muốn lấy trộm miếng trái cây cô ấy vừa mới cắt xong, đồng thời cô ấy ngước  mắt lên cảnh cáo và trừng mắt nhìn cậu ta với vẻ mặt chán ghét.
Cậu ta ngượng ngùng rút tay về và thoáng suy tư trong chốc lát, rồi vội vàng ngồi xuống bên cạnh cô ấy, ân cần nhận lấy con dao trong tay cô ấy và một ít trái cây mà cô ấy chưa gọt xong: “Để anh.”
Hứa Tư Điềm không trả lời cậu ta, cũng không muốn tranh với cậu ta, vì vậy cô ấy đẩy hết sang cho cậu ta và di chuyển chiếc ghế đẩu đến dựa vào cái nôi  nhỏ bên cạnh giường bệnh của Chu Phù để chăm sóc cho cậu bé mà bố mẹ không thương này.
Sau khi nghe những gì Hứa Tư Điềm vừa mới nói, ánh mắt Trần Kỵ nhìn về phía Chu Phù: “Không biết anh có phải là người kiểm soát khuôn mặt hay không, nhưng em chắc chắn là phải.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play