Bởi vì phải đổi chỗ ngồi nên thứ hai hôm nay, hầu hết mọi người đều đến lớp sớm hơn bình thường.
Chủ nhiệm lớp Liêu Vĩ Phúc đứng trên bục giảng phát phiếu điểm giữa kỳ.
Sau khi các học sinh nhận được, dựa theo thứ hạng trên danh sách để điều chỉnh chỗ ngồi cho phù hợp.
Dọn dẹp ngăn kéo và thay đổi bàn ghế, âm thanh trong lớp rất hỗn loạn.
Khi Chu Phù đi tới lớp, hơn một nửa số học sinh trong lớp đã thay đổi vị trí xong.
Hứa Tư Điềm lẻ loi ngồi một mình ở bàn thứ hai trong tổ đầu tiên, khuôn mặt của cô ấy buồn bã, thỉnh thoảng còn sẽ quay người nhìn chiếc bàn ở cuối cùng.
Chu Phù tìm chủ nhiệm lớp để nhận phiếu điểm của mình, cả lớp đứng thứ hai, coi như cũng không lãng phí mấy trăm nghìn tiền thuê gia sư ở Bắc Lâm.
Cô đi tới chiếc bàn phía trước Hứa Tư Điềm và ngồi xuống.
Vừa mới quay người lại, chợt nghe thấy cô ấy thở dài: "Nếu tớ cũng thi điểm kém thì tốt rồi."
Chu Phù: "..."
Lời này nếu rơi vào trong lỗ tai của người khác, chắc chắn sẽ bị chửi bới một câu là giả vờ giả vịt. Tuy nhiên Chu Phù biết cô ấy đang suy nghĩ cái gì, nghĩ lại thì cũng thấy hợp tình hợp lý.
Cô nhìn theo ánh mắt của Hứa Tư Điềm, chiếc bàn cuối cùng của tổ thứ 4 bốn thuộc về cô và Trần Kỵ, giờ phút này Chu Chi Tình đang ngồi ở đó.
Chu Phù nhỏ giọng hỏi: "Thành tích của Chu Chi Tình… kém như vậy sao?"
Mặc dù biểu hiện của cô ta cũng cho thấy cô ta không hề quan tâm đến việc học hành nhưng cũng không đến mức ở vị trí cuối cùng trong lớp.
"Không tệ đến mức đó, cái này là do cô ta cố ý." Hứa Tư Điềm lắc đầu: "Bởi vì trước kia Trần Kỵ luôn lười đi thi, năm nay thì ngược lại, cô ta muốn ngồi cùng bàn với Trần Kỵ. Có lẽ là nộp giấy trắng, dù sao bình thường thành tích của cô ta cũng kém, người nhà cũng mặc kệ cô ta."
Chu Phù im lặng một lúc, cô nhìn vào chỗ trống bên cạnh Chu Chi Tình, bỗng nhiên cũng có thể đồng cảm với Hứa Tư Điềm.
Tuy nhiên bây giờ, vẻ mặt của Chu Chi Tình dường như cũng không được tốt lắm.
Hứa Tư Điềm bĩu môi: "Nhưng lần này Trần Kỵ tới thi, cho nên ngược lại, Lục Minh Bạc trở thành bạn cùng bàn của cô ta."
Chu Phù: "..."
Hứa Tư Điềm quay đầu nhìn Lục Minh Bạc đang vô cùng vui vẻ, cô ấy tức giận nói: "Cậu xem dáng vẻ không đáng giá của cậu ấy kìa!"
Chu Phù: "..."
Chu Phù suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Cậu có biết người ngồi bên cạnh tớ là ai không?"
Hứa Tư Điềm lắc đầu: "Có thể là lớp trưởng hoặc ủy ban học tập, bình thường thành tích của hai người bọn họ đều rất tốt."
Chu Phù à một tiếng, giọng điệu khó nén sự mất mát.
Nhưng chỉ vài giây sau, Trần Kỵ lại nghênh ngang đi về phía cô.
Sau đó, anh lười biếng ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh cô, giọng điệu lưu manh: "Bạn ngồi cùng bàn mới, làm quen một chút?"
Chu Phù do dự nhắc nhở anh: "Chủ nhiệm lớp nói chỗ ngồi dựa theo thứ hạng..."
Chàng trai nghe thấy thế thì đuôi lông mày nhếch lên, từ từ đặt danh sách đang cầm trong tay lên trên bàn, hai ngón tay chậm rãi đẩy đến trước mặt của Chu Phù. Vẻ mặt anh như muốn nói "Cô xem thường ai vậy?", đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ vào nơi ghi thứ hạng của mình.
Đứng thứ nhất.
Chu Phù kinh ngạc há to miệng, không nói nên lời.
Hứa Tư Điềm không nhịn được mắng một câu: "Mẹ kiếp."
Trần Kỵ khẽ cong môi dưới lên, vẻ mặt kiêu ngạo rồi đưa tay nhéo má của Chu Phù, giọng điệu rất là gợi đòn: "Không phải có người nói phải học tập thật tốt sao, còn khóc lóc cầu xin nhất định phải ngồi cùng bàn với tôi?"
Chu Phù: "..."
Cô rõ ràng, không có, nói câu phía sau mà!
Khóc lóc cầu xin...
Chàng trai lười biếng liếc cô một cái: "Không có chuyện gì mà ông đây không làm được."
Suốt một buổi sáng, khóe môi của Chu Phù cứ cong lên, không hề buông xuống.
Nhưng mà có lẽ cô không phát hiện ra, tất cả điều đó đều lọt vào trong mắt của Trần Kỵ, giọng điệu như thiếu nợ: "Ngồi cùng một bàn thôi mà, đâu cần phải vui vẻ đến như vậy."
Chu Phù cố nhịn cười rồi trừng mắt nhìn anh một cái.
Cô đang định giải thích hai câu thì lớp trưởng đã cầm mấy tấm biểu mẫu đi đến trước bàn của hai người, sau đó thông báo với cả lớp: "Chủ nhiệm lớp bảo mọi người điền ngày tháng năm sinh, quê quán và số điện thoại vào đây, mỗi tổ điền vào một tờ, bắt đầu từ bàn thứ nhất, điền xong thì cứ chuyền xuống dưới là được."
Chu Phù nhận lấy mẫu đơn, cô cẩn thận viết xong rồi đưa cho Trần Kỵ.
Sau khi nhận lấy, anh chỉ viết một vài dòng cho có rồi nằm xuống ngủ tiếp.
Chu Phù chuyền mẫu đơn lui phía sau.
Hứa Tư Điềm nhận lấy, cô ấy tùy tiện liếc mắt một cái, vô thức kêu lên một tiếng rồi lấy tay vỗ vỗ Chu Phù: "Chúc Chúc, thì ra sinh nhật của cậu là một ngày trước Giáng Sinh, đó không phải là đêm Giáng Sinh hay sao?"
Chu Phù gật đầu.
Hứa Tư Điềm tiếp tục nói: "Vậy thì sắp đến rồi."
"Đúng vậy."
"Cậu định làm gì vậy?"
Chu Phù sửng sốt một lúc, sau đó có chút mất mát nói: "Tớ không biết, trước đây tớ và bố mẹ còn có bạn bè thân thiết cùng nhau trải qua, năm nay bọn họ đều không có ở đây."
"Không sao, không có việc gì, năm nay có chúng tớ mà." Hứa Tư Điềm yêu thương xoa xoa hai má của cô, đột nhiên ánh mắt sáng lên: "Đúng rồi! Tớ nhớ ngày Giáng Sinh lúc đó, trường học của chúng ta sẽ tổ chức một trận bóng rổ với mấy trường tư thục, chúng ta có thể đi xem cùng nhau! Đây chính là một món quà sinh nhật tuyệt vời, tất cả đều là những anh chàng cao trên 1m8 chơi bóng rổ đó."
Hứa Tư Điềm hăng hái, tiếp tục nói: "Cậu có biết Lộ Trạch Châu không? Đó là một rapper đặc biệt hot gần đây, rất là đẹp trai, bạn thân của tớ cực kỳ mê anh ấy. Nghe nói trước đây anh ấy là người trong đội bóng của trường tư thục ở bên cạnh. A a a...nếu đội bóng trong trường học của bọn họ đều có tiêu chuẩn như vật, Chúc Chúc à, đến lúc đó hai chúng ta một người mang theo một chai nước, sau đó nhất định phải chạy xuống tặng cho bọn họ!"
Chu Phù buồn cười đáp: "Được."
Trần Kỵ: "..."
Chàng trai vốn đang nằm sấp ngủ trên bàn không động đậy, không hiểu sao lại nhíu mày rồi bực bội ngồi dậy.
Anh nghiêng đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn Chu Phù, hai giây sau, anh đưa tay cướp chiếc bình giữ nhiệt trên bàn của cô gái nhỏ, gương mặt không thay đổi mở nắp ra rồi ngửa đầu uống hơn nửa bình. Sau đó, làm như không có việc gì trả lại bình nước cho cô, cuối cùng bình tĩnh đứng dậy đi về phía Lục Minh Bạc.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Càng ngày càng… lạnh hơn, trường trung học Kim Đường không có hệ thống sưởi như ở Bắc Lâm bên kia, hầu hết các học sinh sẽ mặc thêm một lớp áo bông ở bên ngoài đồng phục.
Chu Phù đến đây vào lúc giữa hè cho nên không mang theo nhiều quần áo mùa đông. Sau lại, không biết Trần Kỵ đi đâu mua cho cô thêm mấy chiếc áo khoác mới tinh, chất lượng và hiệu quả giữ ấm rất tốt, chỉ có điều kiểu thẩm mỹ này quá thẳng nam*.
*Ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, ý chỉ những người đàn ông thích phụ nữ, ngoài ra cũng có ý nghĩa xúc phạm đối với những người đàn ông cụ thể.
Một chiếc áo màu hồng vừa to vừa dày, sau khi mặc vào giống như một quả dây được rắc thêm những hạt đường.
Sau sáu tuổi, cô đã không mặc đồ màu hồng nữa, cô cứ cảm thấy xấu hổ dù không hiểu lý do. Cô lặng lẽ kéo khóa kéo xuống, để lộ ra màu sắc vốn có của bộ đồng phục bên trong.
Kết quả còn chưa đi ra khỏi cửa thì đã bị Trần Kỵ nắm lấy cổ áo và túm đến trước mặt.
Cô cúi đầu xuống, ngoan ngoãn nhìn chàng trai kéo khóa áo của mình lên một lần nữa, còn kéo lên tận đỉnh.
Chu Phù: "..."
Ngược lại, anh vẫn mặc một chiếc áo đồng phục tay ngắn và áo khoác mỏng, như thể không cảm thấy lạnh một chút nào.
Chu Phù ấm ức nói anh một câu, cuối cùng chỉ đổi lại sự cười nhạo của chàng trai: "Cô và tôi có thể giống nhau sao?"
"..."
Cô thực sự không có sức lực nói thêm bất cứ điều gì.
Gần một tuần trước Giáng Sinh, mấy cô gái trong lớp bắt đầu thịnh hành việc đan khăn quàng cổ.
Dương như sau mỗi tiết học đều có thể thấy các cô gái đó ôm sợi len thô đầy màu sắc rồi vùi đầu vào đan, Hứa Tư Điềm cũng không ngoại lệ.
Trước đây, khi Chu Phù ở Bắc Lâm cũng chưa từng thấy các bạn học làm những cái này, cô cảm thấy rất mới lạ, sau khi ra tiết thì xoay người đi đến chỗ của Hứa Tư Điềm để học hỏi.
"Cậu định tặng cho Lục Minh Bạc sao?" Ngón tay Chu Phù cuốn lấy sợi len rồi hỏi.
Hứa Tư Điềm trả lời một cách ngang ngược: "Tặng cho cậu ấy để làm gì, tớ đan để làm khăn dùng thôi!"
Chu Phù cố gắng nhịn lắm mới không bật cười ra tiếng.
Giữa trưa, sau khi ăn cơm xong, cô gọi Hứa Tư Điềm đi mua cuộn len với mình.
Rất nhiều ngày sau đó, Trần Kỵ luôn cảm thấy cô gái nhỏ có gì đó không thích hợp.
Luôn luôn lợi dụng thời gian mà anh ngủ trong giờ học rồi lén lút dùng ngón tay động chạm trên người anh.
Buổi đêm của mấy ngày sau, Chu Phù tắm rửa xong thì đi ra, đang đi lên hành lang thì đúng lúc gặp phải Trần Kỵ đang lười biếng dựa vào cửa.
Chàng trai từ trên cao nhìn xuống cô, thờ ơ hỏi: "Gần đây, cô đang lén lút làm gì vậy?"
"Hả?" Chu Phù bị anh hỏi đến ngơ ngác.
Trần Kỵ cũng không lòng vòng, anh trực tiếp hỏi cô: "Luôn tranh thủ lúc tôi ngủ rồi sờ mó trên người tôi."
Chàng trai chậc một tiếng: "Chuyện này cô làm hơi nhiều đấy."
Chu Phù: "..."
Cô suy nghĩ một chút, cảm thấy càng nói dối càng không giải thích rõ được, vì vậy cô dứt khoát nói thẳng: "Em muốn đan một cái áo len..."
"?" Lần này đến Trần Kỵ sửng sốt, một lúc sau, đuôi lông mày nhếch lên: "Cho tôi?"
Chu Phù gật đầu.
Tâm trạng của chàng trai không hiểu vì sao lại vô cùng vui vẻ: "Không phải bình thường đều đan khăn quàng cổ sao?"
Chu Phù không được tự nhiên, đáp: "Các cậu ấy nói mỗi năm anh đều nhận được mấy chục cái, em sợ anh không dùng hết..."
Nghe đến đó, khóe môi của Trần Kỵ hơi cong lên: "Cũng không phải ai tôi cũng nhận, cô thấy tôi có sao?"
Chu Phù bị anh nhìn đến nỗi cảm thấy không được tự nhiên, cô vội thay đổi lời nói: "Chủ yếu đó là, em thấy mỗi ngày anh đều mặc một chiếc áo ngắn tay, giống như không có áo quần để mặc vậy..."
"À..." Giọng điệu của chàng trai kéo dài ra, cà lơ phất phơ nói: "Thì ra ở trong mắt của cô, tôi không có mặc quần áo? Chu Phù, cô cũng khá đấy."
Chu Phù: "..."
Trần Kỵ: "Cô như vậy thì không tốt lắm đâu."
Đời này, Chu Phù chưa từng gặp được người nào mà không biết xấu hổ như Trần Kỵ.
"Cô lén lút đo đạc, vậy đã xong chưa?" Anh đột nhiên hỏi cô.
Chu Phù suy nghĩ rồi thẳng thắn nói: "Chưa xong, còn thiếu vòng eo nữa."
Cô vừa nói xong, chàng trai đã lười biếng giang hai tay ra với cô: "Vậy đo đi."
"?"
"Nhanh lên một chút." Anh ra vẻ lưu manh, hối thúc cô: "Cô mà bỏ lỡ cơ hội này thì không có nữa đâu."
Chu Phù à một tiếng rồi bước từng bước nhỏ đến trước mặt anh. Cũng không biết lúc ấy, trong đầu cô rốt cuộc suy nghĩ như thế nào mà lại kiễng mũi chân lên, đôi tay vòng quanh chiếc eo mảnh khảnh của chàng trai.
Ngay tại khoảnh khắc đó, xung quanh dường như chỉ còn lại tiếng trái tim đập điên cuồng, không phân biệt được đó là của cô, hay là của Trần Kỵ.
Cô cắn môi dưới, siết chặt cánh tay thêm một nửa.
Chàng trai cúi đầu xuống, trong khoang mũi của anh ngập tràn mùi thơm thoang thoảng mà cô vừa tắm xong.
Hai người cùng đồng thời im lặng và giữ nguyên tư thế này, không hề nhúc nhích.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Trần Kỵ chú ý tới bộ đồ ngủ mong manh trên người cô, anh hắng giọng, nở nụ cười nhạt rồi châm chọc cô: "Chắc là được rồi chứ?"
"?"
"Có chiếm tiện nghi thì cũng có giới hạn, dựa sát vào."
"..."
Vào buổi sáng trước lễ Giáng Sinh một ngày, bữa sáng của Chu Phù không còn là món cháo trắng với rau xanh nữa.
Hai quả trứng chần nằm trên những sợi mì trường thọ hòa quyện với nước canh rất đậm đà.
Ánh mắt của Chu Phù sáng lên, nhìn về phía Trần Kỵ rồi hỏi: "Anh biết hôm nay là sinh nhật em sao?"
Hình như, cô chưa bao giờ đề cập đến chuyện này với anh.
Chàng trai cũng không thèm ngẩng đầu lên, giọng điệu rất bình thản: "Có cái gì mà tôi không biết."
Chu Phù cong môi cười cười, cô nếm thử một miếng mì, ngon đến mức không nhịn được nheo mắt lại.
Trần Kỵ liếc nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên.
Buổi chiều, sau khi kết thúc tiết học đầu tiên, giải đấu bóng rổ được chờ đợi từ lâu đã bắt đầu.
Năm nay, địa điểm được tổ chức tại sân vận động của trường trung học Kim Đường.
Tiếng chuông mới vừa vang lên, các học sinh vội vã chạy xuống cầu thang như bầy ong vỡ tổ.
Hứa Tư Điềm cũng vô cùng kích động, cô ấy lấy ra hai chai nước đã chuẩn bị từ lâu ở trong túi, đưa cho Chu Phù một chai rồi nói: "Đợi một lát nữa đi tặng nước, cậu chọn một người cao nhất trong đội bóng của trường chúng ta, còn tớ sẽ chọn người cao nhất trong đội bóng của trường đối diện, ai cũng có phần!"
Chu Phù không nhịn được cười một tiếng: "Được."
Nói xong, hai người nắm tay cùng nhau đi tới sân bóng.
Không ai nhìn thấy Trần Kỵ ngồi ở bên cạnh, gương mặt của anh đã khó coi đến mức nào.
Hứa Tư Điềm dẫn Chu Phù đi tới sân bóng, ban đầu cô ấy chỉ định tùy tiện chọn một chỗ rồi ngồi xuống. Nhưng khi nhìn thấy Chu Chi Tình công khai ngồi ở hàng ghế đầu tiên, gần nơi nghỉ ngơi của các cầu thủ bóng rổ nhất thì cô ấy khẽ hừ một tiếng, sau đó cũng lôi kéo Chu Phù đến ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Hiệp một đã sắp bắt đầu.
Đúng như Hứa Tư Điềm đã nói, cô liếc mắt nhìn một cái, tất cả đều cao khoảng 1m8, khiến người ta lóa mắt.
Chu Phù cũng không biết nhiều quy tắc của môn bóng rổ, cô xem một lúc thì cảm thấy không còn hứng thú nữa, chỉ biết nhìn chằm chằm vào tỉ số trên bảng điểm. Thỉnh thoảng cô sẽ hỏi một câu: "Bên nào là của chúng ta?"
Hứa Tư Điềm: "Bên nào ít điểm hơn."
"..."
Lúc này chỉ mới trôi qua năm phút đồng hồ, thế mà khoảng cách giữa hai bên đã chênh lệch hai mươi điểm.
Hứa Tư Điềm phổ cập kiến thức cho cô: "Bóng rổ của trường chúng ta đúng là không tốt lắm, trường tư thục bên kia luyện tập nhiều hơn. Cuộc thi đấu giữa các trường như thế này, được cử đến đây đều là những người được huấn luyện chuyên nghiệp rồi. Muốn đánh thắng là chuyện không thể nào, chỉ hi vọng không thua quá thê thảm là được rồi."
Đúng như vậy, sau khi kết thúc hiệp một, tỷ số đã được cách biệt 60 điểm.
Trong giờ nghỉ giữa hiệp, những học sinh từ trường khác đã bắt đầu ăn mừng.
Lục Minh Bạc mồ hôi đầy đầu, cậu ấta ngồi trong khu nghỉ ngơi, vừa mất tinh thần vừa phải cố mỉm cười để dỗ dành Chu Chi Tình, người đang cảm thấy mất thể diện khi ngồi bên cạnh cậu ta.
Hai phút sau, trong sân bắt đầu ồn ào.
Hứa Tư Điềm cũng theo sự ồn ào quay lại nhìn, theo bản năng vỗ vỗ Chu Phù: "Chúc Chúc à, bạn cùng bàn của cậu đến rồi."
"Hả?"
Chờ sau khi Chu Phù phản ứng lại, Trần Kỵ đã xuyên qua đám người trên hàng ghế và nhanh chóng bước tới trước mặt cô.
Chàng trai nhìn từ trên cao xuống, trong tay cầm theo chiếc cốc giữ nhiệt màu hồng của cô rồi tiện tay đưa cho cô. Sau đó, anh lười biếng cởi áo khoác đồng phục ra, không coi ai ra gì ném vào trong ngực cô, bên trong chính là đồng phục bóng rổ của trường trung học Kim Đường.
Ở trong sân ngay lập tức vang lên tiếng thảo luận kích động của các nữ sinh.
Ở bên kia, Lục Minh Bạc nhìn thấy Trần Kỵ tới thì giống như được tiêm thêm máu gà, khí thế ủ rũ vừa nãy ngay lập tiến biến mất.
Sang hiệp hai, quả bóng rổ kia như được mọc thêm một đôi mắt, nó di chuyển qua lại giữa cái rổ và hai tay của Trần Kỵ.
Chỉ trong vòng mười phút, một mình anh đã nâng tỷ số lên hai phần ba.
Tiếng la hét ở xung quanh rõ ràng còn to hơn cả lúc trước.
Chu Phù cũng không nhìn chằm chằm vào bảng tỷ số nữa, đôi mắt của cô luôn đuổi theo bóng dáng cao lớn và quen thuộc ở trên sân.
Hứa Tư Điềm bỗng nhiên mở miệng nói: "Chúc Chúc, hình như bạn ngồi cùng bàn của cậu cao nhất trong đội bóng đó."
Chu Phù nắm chặt cốc giữ nhiệt ở trong tay, trái tim đập thình thịch: "Ừm..."
Trong thời gian đếm ngược, Trần Kỵ vượt qua nửa sân bóng rồi ném vào khung thành.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, tỷ số đã dẫn trước ba điểm.
Khu vực xem trận đấu trong nháy mắt chẳng phân biệt được giữa kẻ thù và bạn, tất cả tiếng thét chói tai đều dành cho Trần Kỵ.
Cầu thủ trường bên cạnh lúc nãy vừa ăn mừng xong, bây giờ gương mặt đã tái mét: "Không phải nói Trần Kỵ không đến sao, còn đánh mạnh như vậy nữa. Nếu biết anh ta đến, ông đây đã không đến đây để mất mặt rồi."
Mà chàng trai oai phong trong nửa trận sau lúc này không hề đỏ mặt, thậm chí mồ hôi cũng chưa chảy ra. Trước ánh mắt của bao nhiêu người, anh lười biếng đi tới trước mặt của Chu Phù.
Cô gái nhỏ vô thức đưa chai nước mà lúc trước Hứa Tư Điềm đưa cho cô ra.
Trần Kỵ nhướng mày, không tiếp nhận, anh tự mình lấy bình nước giữ nhiệt màu hồng của cô, sau đó ngửa đầu uống.
Cổ họng di chuyển lên xuống, giọt nước tràn theo khóe môi ra ngoài, chảy qua quai hàm, cuối cùng rơi xuống bên trong cổ áo.
Ngang tàng đến không chịu được.
Ở bên kia, Chu Chi Tình tức giận nhìn chằm chằm vào Chu Phù, chai nước trong tay sắp bị cô ta bóp đến biến dạng.
Lục Minh Bạc ưỡn ngực ra, mỉm cười đòi chai nước của cô ta nhưng Chu Chi Tình hoàn toàn không quan tâm.
Lúc này, cổ họng cậu ta đã khát khô, không còn cách nào, đành phải nhìn về cô bạn Hứa Tư Điềm ngồi cùng bàn lúc trước, tự nhiên duỗi tay ra.
Nhưng mà cậu ta không nghĩ tới, cô gái trước đây luôn cầu xin mình uống một hai ngụm nước cũng không cho cậu ta sắc mặt tốt. Cô ấy cầm chai nước đứng dậy, chạy đến bên cạnh chàng trai cao nhất của đội bên kia.
Lúc này, gương mặt của Lục Minh Bạc hoàn toàn đen lại.
Trận đấu này được tổ chức bởi một số trường đại học, phần thưởng cũng rất hậu hĩnh. Trước ngực con búp bê cao bằng nửa người được nhét một phong bì màu đỏ rất lớn, bên trong là năm nghìn tiền mặt, mỗi người tham gia thi đấu ký tên sẽ được chia một phần.
Bởi vì tỷ số hầu như đều do một mình Trần Kỵ giành lại nên các thành viên trong nhóm quyết định anh sẽ là người phân chia phần thưởng.
Chỉ là gia cảnh của Trần Kỵ rất giàu có, mấy thứ này với anh mà nói căn bản không thiếu, tiền không cần bóng cũng không cần. Anh bảo mọi người tự phân chia, chỉ lấy mỗi con búp bê kia.
Sau đó, anh tiện tay nhét nó vào trong lòng ngực của Chu Phù, để cho cô ôm nó về lớp trước, còn mình và các thành viên khác trong đội đi đến ký túc xá nam mượn phòng tắm rửa.
Trên đường đi, con búp bê đã khiến cho vô số nữ sinh hâm mộ.
Chu Chi Tình sắp tức chết rồi, Lục Minh Bạc cũng không dám đi tắm rửa, cậu ta cầm quả bóng đã ký tên lẽo đẽo theo phía sau, nói muốn đưa cho cô ta.
Nhưng cô ta không muốn.
Chỉ nhìn chằm chằm vào con búp bê trong ngực Chu Phù.
Cuối cùng, Lục Minh Bạc không có cách nào, cậu ta cắn răng đi đến trước bàn của Chu Phù, chột dạ hỏi: "Chị dâu… em gái Chu à, cái đó, có thể cho tôi con búp bê này không. Bạn ngồi cùng bàn của tôi rất thích con búp bê này, hoặc cậu bán cho tôi cũng được."
"Hả?" Chu Phù ngạc nhiên, sau đó do dự nói: "Trần Kỵ chỉ để tôi cầm giúp anh ấy..."
Cũng chưa nói tặng nó cho cô, cô cũng không dám tự mình đưa ra quyết định.
"Chắc chắn là tặng cho cậu rồi, một người như anh ấy lấy thứ này để làm gì." Lục Minh Bạc xin lỗi, nói: "Ngày mai tôi nhất định sẽ trả lại cho cậu một cái lớn hơn."
Chu Phù lắc đầu, cô đưa con búp bê đó ra: "Không cần đâu, cái này vốn là phần thưởng mà các cậu cùng nhau giành được."
Nhưng mà Hứa Tư Điềm, người từ trước đến nay luôn nhát gan, bây giờ lại đột nhiên ngẩng đầu lườm cậu ta một cái rồi nói thầm: "Đạo lý lừa người khác của cậu đúng là xuất sắc."
Lục Minh Bạc: "..."
Chờ sau khi Trần Kỵ tắm rửa thay áo quần xong và trở về, con búp bê kia đã nằm trong tay của Chu Chi Tình.
Chu Phù không nói cái gì cả, anh cũng không hỏi.
Còn nội tâm Lục Minh Bạc lại vì một câu nói thầm của Hứa Tư Điềm mà bị dằn vặt cả tiết học.
Sau khi ra tiết, cậu ta không nhịn được nữa, lặng lẽ đi tìm Trần Kỵ để thú nhận về hành vi đê tiện của mình.
Trần Kỵ cũng không quan tâm đến chuyện theo đuổi con gái của cậu ta, anh chỉ nó đó là phần thưởng mà mọi người cùng nhau chiến đấu và giành được, bảo cậu ta đừng nghĩ nhiều.
Buổi tối, sau khi tan học, anh theo thói quen cầm lấy cặp sách của Chu Phù, hai người cùng nhau đi ra khỏi cổng trường. Anh nhấc chiếc mũ trên áo khoác của Chu Phù lên rồi dẫn cô đến một con đường khác.
"Hả?" Chu Phù cảm thấy khó hiểu.
Trần Kỵ không nói gì, anh đưa cô đến trước xe máy đang đặt dưới gốc cây.
Thấy vậy, Chu Phù ngước mắt lên, dịu dàng hỏi anh: "Chúng ta đi đâu vậy?"
Chàng trai đưa tay véo má cô, bình thản nói: “Dẫn em lên thành phố một chuyến.”