Đây là lần đầu Chu Phù trở lại thành phố này kể từ khi tới Kim Đường.
Cô chưa từng đến nên cũng cảm thấy có chút mới lạ, đôi mắt tròn xoe của Chu Phù ẩn đằng sau kính chắn gió đang nhìn ngó xung quanh.
Cuối cùng xe cũng dừng ở trước cổng một công viên giải trí.
Trần Kỵ đỗ xe xong, cầm theo áo khoác và mũ đưa theo cô đi vào bên trong.
Chu Phù nhìn anh: “Đây là?”
“Không phải là không ai tổ chức sinh nhật cho em đấy chứ?”
Cô nghĩ rằng bữa ăn sáng với mì trường thọ đã là kết thúc rồi.
Cô cong môi nói: “Hứa Tư Điềm có đưa quà sinh nhật cho em rồi.”
Trần Kỵ nhướng mày, có chút giằng co: “Tôi và cô ấy có thể giống nhau sao?”
“…”
Lúc đang xếp hàng mua vé, Trần Kỵ quét mã QR để thanh toán tiền, Chu Phù bỗng nhiên nhớ ra và nói: “Anh nên nói với em sớm hơn, như vậy thì em có thể đem thẻ ngân hàng mang ra rút tiền, đem tiền mặt trả lại anh.”
Rốt cuộc thì anh cũng chỉ lấy tiền mặt.
Trần Kỵ rũ mắt liếc nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: “Em định trả giá bao nhiêu để được ở cạnh tôi?”
“?”
Lúc này, công viên giải trí cũng không có quá nhiều người, căn bản không cần phải xếp hàng, hai người chơi một số trò mà không gặp bất cứ cản trở nào.
Quay lại khoảng thời gian trước đây, Trần Kỵ ghét nhất là tính cách như trẻ con, đến nhìn một cái còn không thể chứ đừng nói là chủ động đi.
Chỉ thấy Chu Phù càng chơi càng hưng phấn, anh lại cảm thấy ở bên cô cũng khá thú vị.
Tuy Chu Phù lớn lên trong thành phố, nhưng mẹ cô luôn hy vọng cô có thể hóa phượng hoàng, bà yêu thương nhưng luôn kỷ luật nghiêm khắc với cô. Hằng ngày không phải học bù thì lại là luyện đàn.
Không thể không nói, khoảng thời gian bị anh đem đến đảo Kim Đường này, đây là khoảng thời gian ngắn ngủi mà cô có thể được tự do và vui vẻ.
Trong khoảng thời gian tạm nghỉ, Chu Phù nhìn chằm chằm vào cây kem dưới chân vòng quay.
Cô cực kỳ thích đồ ngọt, đặc biệt là kem, nhưng do sức khỏe không tốt, bị quản thúc ở mọi nơi, nên ít có được cơ hội thưởng thức nó.
Thêm vào đó, hiện giờ đang là mùa đông, tất cả phố lớn ngõ nhỏ của Kim Đường không chỗ nào bán, cũng chỉ có thể thấy trong công viên, cô cũng đã lâu không ăn.
Chu Phù nhìn với ánh mắt mong ngóng, Trần Kỵ nhìn theo tầm mắt của cô, lạnh lùng nói: “Đừng có nghĩ nữa”
Chu Phù: “…”
Nếu không phải hôm nay cô không mang theo điện thoại và tiền mặt, thì cũng không đến mức lưu lạc đến tận đây!
Thấy ánh mắt của cô vẫn chưa được thu hồi, đúng lúc này Trần Kỵ nhắc nhở cô: “Lần trước là ai nửa đêm đã sốt lên tận 40 độ thế?”
“…”
“Uống còn phải có người bón từng ngụm, vừa rơi nước mắt vừa không cho tôi đi, khóc sướt mướt và lăn lộn suốt đêm, là ai?”
“…”
Tuy nhiên bây giờ Trần Kỵ cũng kiểm soát được phần nào tính cách của Chu Phù, cảm thấy còn có thể thương lượng: “Em chỉ ăn một cây thôi…”
“Nửa cây cũng đừng nghĩ đến.”
“…”
“Chỉ liếm một cái thôi, cứ như vậy được không?”
“…”
Chu Phù nhìn chằm chằm vào Trần Kỵ, chớp chớp mắt.
Sau một lúc lâu, thiếu niên thở dài một hơi, bất đắc dĩ đi đến xe kem quét mã trả tiền.
Chu Phù đi theo phía sau, vui vẻ đem hai chữ “Thành công” viết lên mặt.
Vừa hay dưới gốc cây cổ thụ cách đó không xa, có một quầy bắn súng ở đó.
Vài đôi tình nhân nhỏ đứng trước sạp, bạn nam bắn bóng, bạn nữ đứng quay video. Nhưng nhìn qua có vẻ rất khó, thi thoảng chỉ có một hai phát bắn trúng mà xung quanh cũng có tiếng reo hò.
Bức tường bong bóng phía sau lại có thêm nhiều gấu bông, dường như toàn là loại nhỏ và chất lượng kém, chỉ duy nhất một vị trí cao và dễ thấy nhất, nơi có độ cao một mét có một con nhìn rất tinh xảo.
Hầu như tất cả mọi người đều muốn có con đó, nhưng quỹ đạo đường đạn bay bị sai lệch, lực tác động cũng khá nhỏ, sau vài lần cũng không thể bắn trúng.
Người kinh doanh sao có thể làm điều gây lỗ.
Trần Kỵ đảo mắt qua, sắc mặt không thay đổi mà kéo theo Chu Phù đến quầy hàng.
Tùy tay chọn một khẩu súng, thành thạo lên đạn, nhưng anh chỉ đang làm động tác kiểm tra đơn giản, anh đã bắn cả năm viên có trong băng đạn.
Bạn nữ bên cạnh thấy thế, không còn rảnh mà lo chụp ảnh cho bạn trai mình, mọi người tim đập loạn, mặt đỏ lên đồng loạt đưa điện thoại về phía Trần Kỵ, bực dọc phàn nàn: “Nhìn bạn trai của người ta kìa.”
Chu Phù kinh ngạc trợn tròn mắt, Trần Kỵ đã quá quen với điều đó.
Nhưng sắc mặt của ông chủ lập tức trở nên xấu đi.
Nhìn qua về cách chơi của chiếc súng gian dối này, anh vừa nhìn đã biết phải chơi thế nào.
Ông chủ miễn cưỡng trao đi phần thưởng nhỏ này.
Nhưng mà chàng thiếu niên chỉ xua xua tay: “Tôi không muốn bất cứ phần thưởng nhỏ nào trong số chúng, chơi thế nào để lấy được cái to nhất?”
Ông chủ nghe vậy, ánh mắt sáng ngời, trò chơi này không thể viết chỉ bằng trắng và đen, đó không phải là những điều anh tình cờ nói.
Nghĩ một lúc, ông ta nói: “Cái này chỉ cần bắn trúng mười hai quả bóng là được.”
Trần Kỵ vừa mới bắn trúng cả năm phát mà không bị lỡ phát nào, biết trò chơi không đơn giản như vậy, anh không nói một lời nào để chờ ông ta nói tiếp.
Giây tiếp theo, quả nhiên vẻ mặt của ông chủ trở nên vui vẻ, tự tin nói trước: “Nhưng chỉ cần cậu bắn trúng ba phát, trúng cả ba, tôi đồng ý cho cậu mang đi và tôi sẽ không nói thêm gì.”
Chàng thiếu niên lười biếng nhướng mày, cười nhẹ nhàng: “Quy tắc này của ông rất xảo quyệt.”
“Này chắc chắn là phí tiền rồi.” Nhiều người vây xung quanh xem cảm thấy tức giận mà nói.
Chu Phù nhìn về phía Trần Kỵ, trong lòng lại không hiểu sao luôn cảm thấy anh chắc chắn có cách.
Một lát sau, anh nói: “Được.”
Thấy anh không chút do dự nâng súng lên một cách dứt khoát, nhắm thẳng ngay chính giữa phía trước, sau đó đột nhiên đưa tay lên, hướng về phía đỉnh đầu bắn phát thứ nhất vào cây cổ thụ.
Súng bắn trúng cành, rồi sau đó nhanh chóng bật trở lại buồng bắn lộ thiên,trong nháy mắt, không nghiêng không lệch xuyên qua bốn quả bóng gắn liền với nhau.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Xung quanh có rất nhiều sự bất ngờ.
Dư lại hai hàng tám, Trần Kỵ cũng làm theo cách như thế.
Bắn xong mười hai cái, thậm chí không tốn đến nửa phút.
Chàng thiếu niên khẽ nhếch miệng, kiêu ngạo nói: “Ông chủ, lần tới làm loạn, không cần phải khiêu chiến.”
Ông chủ kinh doanh được 20 năm, cũng chưa thấy điều tuyệt vời như vậy, đồ vật đưa cho cũng coi như tâm phục khẩu phục, không chỉ hạ gục con to nhất mà có cả những con bé đằng trước cũng bị bắn trúng.
Ông ta quay về phía Chu Phù mà thở dài: “Cô gái nhỏ, bạn trai này của cô, quả thật lợi hại a.”
Hai má Chu Phù đột nhiên đỏ bừng lên, vừa định giải thích: “Chúng tôi không phải…”
Còn chưa tới kịp nói xong, Trần Kỵ liền đem hết mấy con gấu nhỏ kia nhét vào lòng cô, lạnh lùng nói: “Em tự ôm đi.”
Những đứa trẻ đứng xem bên cạnh thấy mà ghen tị, muốn có những con gấu nhỏ.
Trần Kỵ bị tiếng ồn ào làm cho đau đầu, tiện tay đưa cho ông chủ vài con gấu nhỏ.
Nào biết mấy đứa bé kia có suy nghĩ tham lam, nhìn chằm chằm vào con gấu trên tay Chu Phù, khóc lóc đòi, có bộ dạng như không lấy được sẽ không chịu im.
Dường như bố mẹ cũng tham lam muốn chiếm lợi, thấy thế, liền nhìn về phía Chu Phù: “Cô xem nhà tôi còn có một đứa bé, tuổi còn nhỏ, hay là cô nhường cho nó đi? Bảo bảo, gọi chị đi, để người chị này đưa con được không?”
Giây tiếp theo, Trần Kỵ lười biếng duỗi tay xoa đầu Chu Phù, hơi nhướng mày, thản nhiên nói: “Thật ngại quá, nhà chúng tôi cũng có trẻ con, tuổi cũng còn nhỏ, cũng là để nhường cho đứa nhỏ.”
Chu Phù: “…”
Sau khi ăn xong, hai người cùng nhau đi dạo một lát, đến khoảng hơn 8 giờ, Trần Kỵ đưa Chu Phù quay lại Kim Đường.
Xe dừng ở chỗ cũ, anh xách hai túi đồ ăn vặt lớn của Chu Phù, mà người đằng sau ôm một con gấu cao một mét, từ từ đi theo bên cạnh anh.
Lúc sắp đến nhà cũ của Tô Tú Thanh, anh bắt gặp nhóm người của Lục Minh Bạc và cậu ta.
Trong bóng đêm mờ mịt, Chu Phù nhất thời không nhìn rõ là ai, cô lùi lại một bước và trốn sau Trần Kỵ theo bản năng.
Hành động này biểu đạt sự phụ thuộc vô tình, làm cho Trần Kỵ cảm thấy bản thân có chút hữu ích, thiếu niên nhỏ không nhịn được mà cong môi.
“Này, hai người đi đâu về thế?” Giọng Lục Minh Bạc nói một cách mơ hồ: “Chả trách em không tìm thấy hai người ở nhà bà Tô, hóa ra là…”
“…” Chu Phù có cảm giác như bị bắt gian, gương mặt nóng bừng, không nhịn được tự nhiên nhìn về phía Trần Kỵ.
Người sau chỉ lười nhác ngước mắt lên, không quan tâm đến mấy lời vô nghĩa của cậu ta, trực tiếp hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Bọn Tưởng Chu Chính và Lộ Trạch Chu hôm nay đã về, đã quay lại rồi, bọn họ đã mang đồ cần thiết đến, tụ họp không?” Lục Minh Bạc nói tiếp: “Vừa nãy em đã gọi cho anh vài cuộc điện thoại, nhưng anh toàn không nghe.”
Chu Phù bỗng nhiên nhớ tới lúc ở công viên lúc nãy, điện thoại của Trần Kỵ quả thật đã không ngừng rung lên, nhưng anh không nghe, chỉ mắt một cái rồi tiện tay tắt đi. ( truyện trên app T Y T )
Lục Minh Bạc liếc nhìn Chu Phù, cợt nhả nói bổ sung: “Yên tâm, đều là những người già, không phải con gái.”
Chu Phù: “…”
Trần Kỵ rũ mắt nhìn qua Chu Phù, hỏi: “Đi không?”
Lúc này Chu Phù bị người đối diện làm cho tò mò mà nhìn chằm chằm vào họ,cô vô cùng xấu hổ, vội lắc đầu: “Anh đi đi.”
“Được.” Trần Kỵ cũng không bắt ép, lười nhác nhìn về phía Lục Minh Bạc: “Các cậu đi trước, tí nữa tôi đến.”
Thấy anh muốn đưa mình về, Chu Phù vội thả cổ tay anh ra, nhỏ giọng nói: “Em có thể tự trở về, anh không cần đi cùng.”
Trần Kỵ giả vờ không nghe thấy: “Bớt nói nhảm đi, về nhà.”
“…”
Mãi cho đến khi đưa Chu Phù vào cửa nhà, Trần Kỵ mới quay lại đi cùng với bọn Lục Minh Bạc.
Tưởng Chu Chính và Lộ Trạch Chu lớn hơn anh vài tuổi, học ở đại học Bắc Lâm, đúng lúc có hai ngày nghỉ nên quay về.
Bọn họ chơi đều chơi cùng nhau, Trần Kỵ vừa mới ngồi xuống, liền nói vài lời hàn huyên, quay về phía Lộ Trạch Chu hỏi: “Bánh kem đâu?”
“Đây này, vội cái gì chứ.” Đối phương cười một cái.
Vẻ mặt Lục Minh Bạc như hiểu ý của anh ta m: “Vậy là anh không hiểu A Kỵ gần đây rồi, trong nóng ngoài lạnh, một giây trước nói với em là không chơi bóng, một giây sau liền đi tiến lên ghi điểm, còn cướp mất cốc nước nóng con gái người ta đưa cho em…”
Trần Kỵ: “…”
Trần Kỵ lười để tâm đến cậu ta, tâm tư hoàn toàn không để trên bàn ăn, chỉ mải nghĩ xem Chu Phù rốt cuộc đã vào nhà hay chưa.
Rõ ràng lúc nãy anh là người đưa cô đến sân nhà, trơ mắt nhìn cô đi vào sân, cũng không quá yên tâm.
Nghĩ một lúc, anh lấy điện thoại ra, nhíu mày, dựa vào lần trước, lúc anh giúp chủ nhiệm lớp làm biểu mẫu thông tin, lướt qua ký ức một lượt, nhập số điện thoại của Chu Phù vào.
Vài giây sau, trên màn hình xuất hiện ba chữ “thành phố Bắc Lâm”, khuôn mặt của chàng thiếu niên trở nên trầm mặc, im lặng chờ đợi. Đợi một lúc lâu mà đầu bên kia không có người nghe, một lúc lâu không ai nghe máy thì điện thoại sẽ bị tự ngắt.
Trần Kỵ bất giác cau mày, click mở giao diện tin nhắn, gửi cho cô một tin: [Em về phòng chưa?]
Nhưng mà nửa phút qua đi, điện thoại vẫn như cũ mà không có hồi âm.
Tưởng Chu Chính đối diện thấy bộ dạng này của anh, không nhịn được mà trêu chọc: “Tìm ai thế, bạn gái à? Kiểm tra cô ấy sao?”
Trần Kỵ nhướng mày, môi hơi cong lên mà khinh bỉ, nhưng cũng không phủ nhận.
Sau đó uể oải đứng lên, kêu chủ tiệm đóng gói mấy phần ăn để mang về, cầm chiếc bánh được vận chuyển bằng đường hàng không từ Bắc Lâm, lạnh nhạt nói: “Đi trước một bước.”
“Cứ đi như vậy sao?” Tưởng Chu Chính hỏi.
“Mèo nhà tôi cần được ăn.”
Tưởng Chu Chính kinh ngạc: “Con mèo gì mà ghê gớm thế, như nuôi một tiểu tổ tông vậy, A Kỵ có thể kiên nhẫn thế sao?”
Lục Minh Bạc đã quá quen với bộ dạng đi muộn về sớm của Trần Kỵ gần đây, cười đến vẻ mặt mờ ám: “Mèo gì chứ, là công chúa nhỏ đang ở trong thành, nhưng anh Kỵ quả thật cung phụng người ta như một tiểu tổ tông.”
Bên kia, Chu Phù vừa mới tắm rửa xong, đang ngồi im sấy tóc.
Khi Trần Kỵ trở về, anh đã đi rất nhanh.
Bước hai đến ba bước đi lên tầng, khi nhìn thấy chút ánh sáng nhỏ bé lộ ra ở cánh cửa tầng hai, cuối cùng cũng yên tâm mà thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó anh tự mỉm cười chế giễu bản thân, cũng không biết rốt cuộc bản thân vội cái gì, mới nhớ rằng vừa rồi rõ ràng là anh đã tự mình đưa cô về nhà.
Đi đến trước cửa phòng ngủ, Trần Kỵ tiện tay gõ cửa.
Tiếng máy sấy trong phòng rất nhanh đã dừng lại, tiếng bước chân quen thuộc “Lộc cộc” vang lên.
Lông mày chàng thiếu niên vô thức giãn ra, tâm trạng trở nên khá vui.
Một lát sau, Chu Phù đưa đầu ra, vẻ dò xét: “Làm sao vậy?”
“Sao em không nghe điện thoại?”
“Hả?” Cô không ngờ rằng Trần Kỵ còn gọi điện cho mình: “Em vừa mới ở tắm xong.”
Nghĩ một chút, Trần Kỵ cũng không hỏi nhiều: “Tôi về phòng cất áo khoác.”
“Hả?”
“Em xuống tầng đi.”
Chu Phù chớp mắt, tuy không biết anh muốn làm gì, nhưng vẫn là ngoan ngoãn trả lời: “Vâng.”
Bày chiếc bánh kem lên bàn, khi Chu Phù mặc một bộ quần áo dày đi từ trên tầng xuống, liền thấy Trần Kỵ đang cầm bật lửa tự mình thắp nến.
Cô gái nhỏ ngẩn người ra, rồi lon ton chạy lại, lúc thấy vỏ hộp bánh kem quen thuộc, kinh ngạc nói: “Trước đây năm nào em cũng ăn bánh kem này.”
Trần Kỵ lạnh nhạt “Ừ” một tiếng: “Mang từ Bắc Lâm về.”
Trước đây có một lần cô đã tình cờ đề cập đến.
“Không được khóc.” Chàng thiếu niên lười biếng ngước mắt nhìn cô, nói nhỏ: “Nếu còn không tôi sẽ ném cả bánh và em ra ngoài đấy...”
Chu Phù: “...”
Nói xong, anh tùy tiện ném một khúc gỗ vào lòng cô, không để ý nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Đây là cái gì?” Cô gái nhỏ tò mò nghiên cứu một chút, hẳn đây là thứ được anh tự tay làm, lắc nhẹ, dường như bên trong còn có âm thanh phát ra: “Cái này có thể tháo rời sao?”
“Về sau tôi sẽ chỉ em tháo.”
Chu Phù ngoan ngoãn gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, đi đến trước mặt Trần Kỵ, nắm lấy bàn tay to lớn của chàng thiếu niên, lật bàn tay ấy lại, lấy một quả táo từ trong túi áo khoác ra và đặt vào: “Đêm giáng sinh bình an.”
“Xì…” Trần Kỵ híp mắt lại: “Không phải lúc trước em đã nói sẽ đan cho tôi một cái áo len sao, nó đâu rồi?”
“Tôi thấy Lục Minh Bạc toàn đeo khăn.”
Chu Phù: “…”
Cô gái nhỏ ngượng ngùng nói: “Tạm thời em chưa học được, đừng nhắc đến nữa…”
Lúc này Trần Kỵ thật sự đã bị cô chọc cho buồn cười: “Em cũng có thể làm.”
“Lạ kiếm cớ để lợi dụng, để em ôm tôi.”
“…”
**
Hôm sau khi Chu Phù vừa vào lớp, liền cảm thấy không khí chán nản một cách khó hiểu.
Lúc vừa bước vào cửa, không ít đã ngước mắt nhìn cô theo bản năng, sau đó lại cùng nhau nhìn về phía Chu Chi Tình đang nằm trên bàn.
“Làm sao vậy?” Chu Phù bỏ cặp xuống, nhỏ nhẹ hỏi Hứa Tư Điềm.
Hứa Tư Điềm vội ghét sát vào bên tai cô nói: “Chuyện hôm qua cô ta cướp gấu của cậu, không biết thế nào lại được lan truyền rộng ra. Mấy năm nay tớ vẫn luôn nói xấu cô ta, kết quả ngược lại cô ta còn được khen, đem tội đổ lên đầu cậu.”
“?”
Hứa Tư Điềm nói tiếp: “Không phải Trường học muốn tổ chức bữa tiệc tối Nguyên Đán sao?”
Chu Phù gật đầu.
“Việc này là do lớp trưởng và Chu Chi Tình phụ trách. Ban đầu lớp trưởng chỉ muốn tạo một dàn hợp xướng nữ đơn giản, kết quả Chu Chi Tình một hai muốn có một phân đoạn riêng để cô ta tự thể hiện bản thân, là đoạn xích với chim bồ câu hoà bình. Lớp trưởng đã kiên nhẫn giúp cô ta tập vài lần.”
“Kết quả buổi sáng hôm nay cô ta thấy trong danh sách dàn hợp xướng có cậu, lập tức đi tìm lớp trưởng, nói có cậu thì cô ta sẽ không tham gia.”
Chu Phù: “…”
“Bởi vì lịch trình của chương trình đã báo lên trên, đạo cụ đều đã xin, cô ta cho rằng lớp trưởng khẳng định sẽ về phía cô ta. Nhưng cô ta đâu có ngờ lớp trưởng cũng là người sáng suốt, mấy buổi tập luyện trước đây đã khiến cậu ấy thấy phiền. Cậu ấy đã nói một cách thẳng thắn và đơn giản, nói cô ta không cần tham gia nữa, cậu ấy sẽ đem phân đoạn của cô ta đổi cho cậu.”
Chu Phù: “…?”
Chu Phù không nói lên lời, cô biết Chu Chi Tình có thành kiến với mình, đã cố gắng tránh tiếp xúc với cô ta, nhưng không nghĩ rằng có trốn kiểu gì cũng không được.
Lớp trưởng bên kia cũng giống như đang đánh cược, Chu Phù cũng bất lực, chỉ có thể cắn răng ngậm lấy viên đạn này.
Các buổi tập luyện đều được xếp vào cuối tuần.
Sau khi Trần Kỵ đưa Chu Phù đến trường học, liền đi ra sân bóng chơi cùng với Lục Minh Bạc.
Lúc nghỉ giữa trận, anh lười biếng dạo qua phòng học, liền thấy Chu Phù đang ngồi trên ván cái xích đu, ngẩng đầu nghiêm túc nghe câu chuyện lớp trưởng.
“Chờ đến đoạn hợp xướng không nhạc cuối cùng, các bạn hợp xướng sẽ chia làm hai bên, đến lúc đó hai người bọn họ sẽ từ từ thả dây xích đu của cậu xuống, thứ đó cũng khá đáng tin, cậu chỉ ngồi im và hát nhép thôi.”
Trần Kỵ: “…”
Không biết tên ngốc nào nghĩ ra được cái sắp xếp phóng đại như vậy.
Chu Phù ngoan ngoãn gật đầu.
Mà Trần Kỵ đã đi đến cạnh cô, nhíu chặt mày, ngón tay xoay sợi dây gai của xích đu: “Cái này có chắc chắn không?”
Lớp trưởng: “Chắc chắn, trước đây Chu Chi Tình đã tập vài lần rồi, hai người bọn họ đã thả dây thành thạo rồi.”
Trần Kỵ ngước mắt nhìn lướt qua hai nam sinh kia, môi mỏng khẽ nhếch lên, không nói gì.
Đến bữa tiệc tối Nguyên Đán, Chu Phù đến trường sớm. Sau khi hóa trang đơn giản, cô liền bị Hứa Tư Điềm đưa tới phòng vệ sinh thay chiếc váy lụa toàn màu trắng mà lớp trưởng mượn.
Trần Kỵ đứng đợi ai đó trước cửa phòng vệ sinh theo thói quen, tiện tay lấy gói thuốc từ trong túi ra. Lúc anh rũ mắt xuống định châm lửa thì thấy hai tay Chu Phù xách váy đi ra.
Chàng thiếu niên nhẹ nhàng liếc nhìn, trong chốc lát đã tắt ngọn lửa đi, động tác dừng lại theo bản năng.
…
Lớp 10A8 là lớp cuối cùng lên sân khấu, Trần Kỵ không có hứng thú với mấy loại tiết mục giải trí này, lần này lại phá lệ ngồi đây cả đêm.
Chờ đến khi Chu Phù lên sân khấu, anh đột nhiên đứng dậy định rời đi.
Lục Minh Bạc kinh ngạc: “A Kỵ, cậu muốn đi đâu? Chờ cả đêm, không định xem tiết mục của chị dâu à?”
Trần Kỵ tùy ý “Ừ” một tiếng, lập tức đi ra phía hậu trường.
Tiết mục hợp xướng dần dần bước vào giai đoạn kết thúc, đoạn hợp xướng vang lên trong nháy mắt.
Cả người Chu Phù toàn là màu trắng, ngồi trên một chiếc xích đu gắn đầy những chú chim bồ câu, từ từ hạ xuống.
Dưới sân lập tức trở nên xôn cao: “Đây không phải là tiểu mỹ nhân của lớp 10A8 sao? Mau, quay video lại.”
Sau bức màn sân khấu, hai nam sinh đang kéo dây đu cho Chu Phù nói nhỏ: “Tôi có hơi sợ.”
“Đến lúc đó tôi sẽ nói là cậu ta làm cho dây quá nặng. Dù sao cũng chỉ cần dọa cậu ta một chút, cũng sẽ không gây ra chuyện gì lớn.”
Hai người nhìn nhau rồi trong nháy mắt buông tay ra, dây thừng đột nhiên bị Trần Kỵ từ phía sau trực tiếp nắm lấy.
Cậu thiếu niên căng hết cơ tay, hàm dưới cắn thật chặt.
Cảm giác rơi không trọng lực chợt thoáng qua, tay Chu Phù nắm chặt theo bản năng, một lát sau, dây xích đu đã ổn định dừng vừa đúng độ cao mũi chân chạm đất.
Sự chuyển động nhẹ nhàng làm những dải lụa khẽ tung lên, rõ ràng là thiết kế phóng đại, nhưng đối với cô, lại có vẻ như một nàng tiên nữ cực kỳ xinh đẹp.
Cuối cùng khi kết thúc màn hợp xướng, bữa tiệc tối cũng tới hồi kết thúc.
Khi các bạn học lần lượt trở lại sau màn chào sân, sau hậu trường, đã có mấy bạn nam đã tự ngồi xổm chỗ cầu thang. Vừa thấy Chu Phù đến, mỗi người đều móc điện thoại ra: “Bạn học, thêm cái WeChat không?”
Chu Phù sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại, cổ tay đột nhiên bị Trần Kỵ nắm lấy.
Sau đó cả người bị kéo đi, chàng thiếu niên rũ mắt, ánh mắt cẩn thận nhìn khắp người cô, vẻ mặt nặng nề: “Có bị thương chỗ nào không?”
Chu Phù mơ hồ lắc đầu, thấy biểu cảm của anh có vẻ không đúng, liên nghĩ đến chuyện vừa rồi đoạn dây đột nhiên rơi, dường như nhận thức ra điều gì đó.
Trần Kỵ thản nhiên phủ chiếc áo lên quanh người cô, như đang cố gắng kìm chế cảm xúc gì đó: “Về nhà.”
Chu Phù đáp một cách ấm áp, nhẹ nhàng “Được”, ngoan ngoãn rời đi theo anh.
Hai người im lặng suốt cả quãng đường đi, Trần Kỵ không nói một lời.
Ra đến cổng trường, khi cô gần đi đến đầu ngõ, phía trước xuất hiện một đám lưu manh vừa nói vừa cười, cẩn thận nhìn, thấy dường như hai bạn vừa rồi kéo dây xích đu cho cô cũng trong đó.
Giây tiếp theo, chàng thiếu niên bên cạnh đột nhiên nhảy vọt vào đám đông, động tác lưu loát đá đối phương ngã xuống đất.
Chu Phù sợ tới mức sững sờ đứng tại chỗ, há miệng nhưng nhất thời không kêu được thành tiếng.
Đã rất lâu, đây là lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy sự tàn nhẫn mất kiểm soát của chàng thiếu niên này.
Thân hình cao lớn của anh, thân thủ cũng rất tốt, nổi giận lên thì quả thật làm cho người ta phải sợ hãi. Cho dù hai bên có sự chênh lệch về số lượng, anh cũng chiếm thế thượng phong như cũ, chả trách nhiều người lại kiêng dè anh như vậy.
Tình hình dần mất khống chế, Chu Phù lo lắng rằng anh sẽ bị thương, lại lo lắng anh đánh quá tàn nhẫn, sợ tới mức trong nháy mắt nước mắt trào ra, rốt cuộc cũng có thể phát ra tiếng: “Trần Kỵ! Đừng đánh nữa!”
Nhưng mà dường như lửa giận trong chàng thiếu niên ấy vẫn còn, vặn cổ, đầu lưỡi chạm tới hàm. Lúc anh đang định giơ tay đánh tiếp, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc nức nở mà mỏng manh của Chu Phù: “Trần Kỵ, tay em đau…”
Giọng nói vừa dứt Trần Kỵ đột nhiên dừng tay.
Một đám người đang nằm trên mặt đất vội nhân cơ hội bò dậy bỏ chạy tứ phía.
Chàng thiếu niên ấy bước vài bước đến trước mặt cô, khuôn mặt trầm mặc, giọng còn mang theo chút tức giận: “Để tôi nhìn xem.”