Sáng hôm sau, Chu Phù bị đánh thức bởi tiếng pháo nổ, lúc cô dậy Trần Kỵ đã không còn nằm cạnh cô nữa.
Trước khi ra ngoài, anh đã vén chăn cẩn thận giúp cô, dường như vẫn còn ngái ngủ, vẻ mặt của cô còn vài nét mơ màng, ngây ngô.
Độ cách âm của căn nhà này vẫn kém như căn nhà cũ, cuộc trò chuyện của Trần Kỵ và bà nội Tô Tú Thanh dưới phòng bếp đã chầm chậm xuyên qua miếng ván gỗ lót sàn, sau đó lọt vào tai Chu Phù.
Tô Tú Thanh: “Thằng nhóc này, mau bỏ đôi đũa xuống, không biết đợi Chúc Chúc à? Đợi con bé rồi ngồi ăn với nhau.”
Không nghe tiếng Trần Kỵ trả lời, Chu Phù lại nghe tiếng bà nội Tô Tú Thanh chất vấn: “Chúc Chúc đâu rồi? Sao cháu ở đây một mình thế, không gọi con bé xuống ăn sáng sao?”
Có thể Trần Kỵ đang xử lý đồ ăn, giọng nói không rõ ràng, anh đáp ngắn gọn hai chữ: “Không gọi.”
Ngay sau đó là tiếng mắng của Tô Tú Thanh dành cho anh: “Này, cháu bị gì vậy? Hồi nhỏ cháu rất thương con bé kia mà, mỗi ngày đều dậy sớm để làm đồ ăn cho Chúc Chúc, sau đó còn chăm chú nhìn con bé ăn hết phần cơm. Sau này khó khăn lắm cháu mới rước được Chúc Chúc về nhà, bây giờ lại muốn lạnh nhạt với con bé à?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT