Trần Kỵ đứng cách cô xa hơn một chút, anh rút ​​một điếu thuốc ra không lâu sau đó một làn khói xám bay đầy trong không trung.
Anh vô cảm hít hai hơi thật sâu, cả người như mắc kẹt trong màn đêm đen kịt, ánh mắt hơi lạnh lùng, nhìn chằm chằm Chu Phù.
“Em đã bao giờ đan áo len cho anh khác cha khác mẹ của mình chưa?” Đột nhiên Trần Kỵ hỏi, ngữ khí của anh có chút kì quái.
Hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy khiến cho cô chẳng thể nào thấy hai chuyện này có liên quan gì đến nhau cả.
Chu Phù hơi bất ngờ một chút, cô vô thức ngừng đung đưa, sau đó lắc đầu: "Không, đây là lần đầu tiên em làm như vậy.”
Không biết có phải là ảo giác của mình hay không mà sau khi cô nói xong thì cái biểu cảm đáng sợ kia của Trần Kỵ cũng đã dịu lại đi rất nhiều.
Anh không tiếp tục hỏi bất cứ điều gì về Thân Thành Dương nữa mà kẹp lấy điếu thuốc rồi hỏi cô: “Vậy chiếc áo len của tôi thì sao?”
“...” Chu Phù xấu hổ bật cười: “Em vẫn đang cố gắng...”
Quá là khó khăn, trước đó, khả năng tự chăm sóc bản thân của cô gần như bằng không, đừng nói đến đan len, thậm chí giặt quần áo còn không được nữa là.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play