Tác giả: Tuyệt Tình Tiểu Miêu Mê
Edit: TYT Bao Han Vo Ngoc
_____________________
Là nhóm cuối cùng bước lên xe du lịch, Ngu Bạch Đường và Giản Nhiên được ba nhóm khách còn lại chào đón nồng nhiệt.
Mặc dù Ngu Bạch Đường không có ký ức về 5 năm sau, nhưng đêm qua anh đã ôn bài đầy đủ, thêm tính cách khôn khéo vốn có, nên dễ dàng hòa nhập vào tập thể đặc thù này.
Ngoại trừ ghế đôi phía trước, chỉ có hàng ghế cuối là dành cho năm người, vốn Giản Nhiên muốn ngồi cạnh Giản Minh Hi, nhưng cháu trai không được ăn ý với cậu, lộp cộp chạy tới đám trẻ con.
Vẻ mặt Giản Nhiên ủ rũ ngồi bên cạnh Ngu Bạch Đường, người kế bên lại không nề hà xoay về hướng ngược lại, cảm giác như không nhìn thấy cậu tiếp tục mỉm cười trò chuyện với khách ngồi ở ghế sau.
Giản Nhiên lập tức liếc nhìn người đàn ông đeo kính, lại cảm thấy chán nản.
Ngu Bạch Đường có ý gì đây!
Cậu so với ông chú từ đâu ra xuất hiện này trẻ tuổi hơn, đẹp trai, giàu có, cơ bụng tám múi, sự nghiệp thành công, lấy đại một thứ ra cũng tốt hơn cái người này, tại sao Ngu Bạch Đường sôi nổi trò chuyện với đối phương như vậy, còn cậu đến gần thì tỏ ra vẻ chán ghét?
Đúng là có mắt không tròng!
Còn nói cái gì mà tạm thời hòa giải chung sống hòa bình, đồ lừa đảo!
“Nè”, Giản Nhiên giựt giựt cánh tay Ngu Bạch Đường, thấy anh nhìn về phía mình, trong lòng cảm thấy cân bằng hơn một chút: “Mày biết những người này à?
Thùng thuốc nổ họ Giản hôm nay uống nhầm thuốc à?
Ngu Bạch Đường không quen sát quá gần với người khác, nhích về phía sau một chút, sống lưng áp thẳng vào vách xe: “Tài liệu tao gửi tối qua mày không đọc hả?”
Ai đâu có thời gian đi xem mấy cái nhàm chán này...
Giản Nhiên ngừng một chút, nhưng ngoài miệng lại nói: “Đương nhiên là tao đọc rồi, nhưng ai bảo tụi mình ký hợp đồng? Nếu tao không cẩn thận rồi bị mày ăn vạ thì làm sao?”
“Hơn nữa” Cậu liếc nhìn người đàn ông cách vách đang lén lút né tránh, gần như thở hổn hển nói “Mày muốn tao hợp tác trong công việc, không gây phiền toái, lại cách xa tao như vậy, một mình tao rất khó làm."
"Mày nhìn kìa bọn họ đều sát lại gần nhau, tụi mình cũng nên giả vờ một chút nhỉ?"
Giản Nhiên vừa mở miệng thì Ngu Bạch Đường đã biết cậu đang tính toán gì rồi, tuy không nói nên lời, nhưng anh vẫn quay mặt lại nhanh chóng giới thiệu.
"Người đeo kính vừa rồi là nam ca sĩ nổi tiếng Chu Mục, vợ anh ta là người ngoài giới, họ Triệu, đi theo lần này là con gái út của bọn họ, cũng là bé gái duy nhất trong bốn nhóm gia đình."
"Cặp vợ chồng phía trước là Thẩm Minh và Lâm Ngôn Hâm, nghề nghiệp chắc không cần tao giới thiệu đâu nhỉ, một người là MC nổi tiếng, người còn lại là quán quân thế vận hội Olympic."
“Còn hai người đối diện, người bên trái là Biện Úc, người bên phải là Tô Thường An, cả hai là CP màn ảnh, ngồi phía sau là cháu trai của Biện Úc tên là Biện Hoài Chu, lần này đến đây là vì công việc, làm quen với nhau.”
Khi được giới thiệu Giản Nhiên nhìn bọn họ đánh giá một lượt, ở trong lòng ghép họ tên cùng đặc điểm khuôn mặt lại với nhau.
Có lẽ ánh mắt của cậu quá trắng trợn, Biện Úc hướng nhìn qua, đùa vui nói: “Tình cảm của cậu Tiểu Giản với Bạch Đường tốt quá nha, từ lúc lên xe tới giờ chỉ lo nói to nói nhỏ, đẩy tụi mình sang một bên.”
"Liên quan gì--"
Đôi lông mày rậm của Giản Nhiên mất kiên nhẫn cau lại, còn chưa kịp nói hết, đã bị Ngu Bạch Đường dẫm thật mạnh vào chân.
“!”
Để ý đến camera, Giản Nhiên miễn cưỡng im lặng, mỉm cười đối phó liếc nhìn người đàn ông hòa nhã kia, trong lòng chửi thầm:
Mấy người trong ngành giải trí đều giả mù sa mưa như thế này hả? Cái người tên Biện gì đó thoạt nhìn có vẻ trắng trẻo sạch sẽ, tính tình có phần giống với Ngu Bạch Đường, nhưng khi cười lên lại xấu hơn anh ta nhiều.
Chậc, đau mắt quá.
Ngu Bạch Đường cười nói: "Xin lỗi, anh Nhiên mấy ngày nay phải tăng ca, hiện giờ đang rảnh rỗi nên em giúp anh ấy giới thiệu, tránh lát nữa luống cuống tay chân."
Giản Nhiên sửng sốt chớp mắt một cái, Ngu Bạch Đường gọi một tiếng 'anh' khiến cậu sốc đến mức không để ý tới lời còn lại.
Hầu hết người nhà đều gọi cậu là Nhiên Nhiên, chỉ có lúc trên trường những người theo đuổi cậu mới gọi là anh Nhiên, tuy là xưng hô rất quen thuộc nhưng thốt ra từ miệng Ngu Bạch Đường, không hiểu sao lại mang theo một hương vị khác.
Nếu lúc ở trường Ngu Bạch Đường chịu gọi một tiếng 'anh', Giản Nhiên cao hứng hơn chút không chừng sẽ nhận anh làm đàn em, sau đó dẫn đến những chuyện này.
Giản Nhiên lắc đầu xua đi những ý nghĩ kỳ quái đó, ghé vào tai anh hỏi: “Nè, sao mày gọi tao như vậy?”
Bây giờ mới chịu lấy lòng cậu, có phải hơi muộn rồi hay không?
Du Bách Đường đưa chiếc điện thoại đã mở khóa cho đến trước mặt cậu “Đó là cách gọi tao gửi trong tin nhắn, mày cũng có đó.”
Nếu không phải lo lắng cái tên nào đó không biết lựa lời tự tìm đường chết rồi liên lụy đến anh, thì đừng nói là kiếp này, cho dù là kiếp sau anh cũng không bao giờ gọi Giản Nhiên là anh Nhiên.
Giản Nhiên bán tính bán nghi mở sổ thông tin ra, bất tri bất giác cách Ngu Bạch Đường càng ngày càng gần, đột nhiên ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng sảng khoái, khiến cậu nghĩ đến gió và con chim nhỏ cô đơn trên đỉnh núi phủ tuyết trắng.
Kiêu ngạo, khó có thể tiếp cận.
Giây tiếp theo, Giản Nhiên nhìn thấy ghi chú Ngu Bạch Đường gửi cho cậu, Đường Đường.
Là Đường trong mật ong*, lướt qua đầu lưỡi có thể nếm được cảm giác thân mật cùng trìu mến, hoàn toàn tương phản với khí chất của Ngu Bạch Đường.
* 糖/táng/ ( đường ), 蜜糖/mì táng/ ( mật ong )
Gương mặt Giản Nhiên đột nhiên đỏ bừng, liếc nhìn Ngu Bạch Đường như kẻ trộm, hoảng loạn sửa ghi chú thành "đồ chó lừa đảo".
Trong lồng ngực tim đập rất nhanh, một nửa là vì xấu hổ buồn bực, nửa còn lại ngay cả cậu cũng không rõ.
Ngay từ giây phút Giản Nhiên ngồi xuống bên cạnh Ngu Bạch Đường, tiếng ồn ào náo nhiệt vang lên không ngừng, sau khi Biện Úc vừa nói xong, trông càng giống như bị tiêm máu gà vậy.
【Nói cái gì vậy tui là VIP cao cấp mà cũng không nghe được?! 】
【Ngộ không có nói là... gương mặt của Tiểu Giản sắp thành khỉ mông đỏ rồi đâu, thực sự chỉ nói về lịch trình thôi hở? Mấy nị có thể nói ra nếu muốn, ngộ chỉ nghe thôi, có được không? [biết tỏng]】
【Xin chào mọi người, tôi là cái kính râm của Tiểu Giản, tôi đến đây để kể lại chút chuyện đã trải qua: Sau khi giám đốc Tiểu Giản lên xe phát hiện bà xã đang nói chuyện cùng người khác rồi phớt lờ mình nên thúi mặt. Sau đó, bằng những nỗ lực không ngừng nghỉ cuối cùng cũng lấy lại sự chú ý của bà xã, phấn khích đến mức cả mặt đỏ bừng (`へ'*)】
【Cười chết, không hề giả trân chút nào. 】
Rốt cuộc người kết thúc vẫn là đạo diễn, đứng ra thống nhất giải thích quy trình, mới, mới kết thúc được trận phong ba nho nhỏ này.
*
Địa điểm được chọn quay tập đầu tiên của 'Traveling with children' là một ngôi làng cổ có lịch sử hàng ngàn năm, làng Đinh Trúc.
Xe du lịch từ từ dừng lại trước cổng làng, bốn tổ thành viên lần lượt xuống xe. Khi mọi người đông đủ, đạo diễn Vạn đọc lời đạo đầu trước màn ảnh, "Chào mừng mọi người đến với làng Đinh Trúc, từ giờ trở đi, các bạn sẽ có khoảng thời gian vui vẻ ở đây trong một ngày hai đêm."
"Tôi sẽ thông báo trước cho các bạn về thời gian phát sóng trực tiếp hàng ngày của chương trình trên weibo, trong quá trình xem mong các bạn chú ý phép xã giao, nói chuyện văn minh."
Thẩm Minh giơ tay lên, cực kỳ phối hợp hỏi: “Đạo diễn ơi, gần đến giờ trưa rồi, chúng ta đi xem nơi ở trước đi!”
Biện Úc cũng cố làm vẻ nhăn mặt ngắt lời "Đúng vậy, đạo diễn Vạn, có gì để ăn không, tụi tui sắp chết đói đến nơi rồi——"
Dù người lớn chịu được, nhưng bọn nhỏ sẽ đói lắm.
Vạn Tương giơ tay, ra hiệu mọi người bình tĩnh: "Trong quá trình ghi hình, tổ tiết mục chỉ cung cấp nguyên liệu nấu ăn, phụ huynh và con nhỏ cần phải phối hợp với nhau để hoàn thành ba bữa một ngày."
Lời này vừa nói ra, hiện trường liền ồ lên than thở.
Giản Nhiên ôm chặt vali, thầm nghĩ may là mình thông minh, trước đó đã mang theo rất nhiều đồ ăn, dừng một chút không nhịn được hỏi với Ngu Bạch Đường, “Nè, mày có nấu ăn được không vậy?”
Giọng nói của cậu quá nhỏ, xung quanh lại ồn ào, Ngu Bạch Đường không nghe rõ, hướng ánh mắt khó hiểu về phía cậu.
Giản Nhiên đang muốn lặp lại, thì nghe đạo diễn nói: “Xin hãy để điện thoại di động, đồ ăn vặt, đồ chơi và những vật dụng ‘hàng cấm’ khác cho nhân viên công tác bảo quản, sau khi quay phim xong sẽ trả lại.”
Từ nhỏ đến lớn, Giản Nhiên muốn gì được đó, Giản Nhiên không muốn cho, thì ai cũng đừng mơ thể cướp đi từ tay cậu.
Vạn Tương tính là cái rắm gì, thật sự muốn đánh nhau với cậu à?
Ngu Bạch Đường liếc nhìn biểu cảm u ám của cậu, che micro lại, nhẹ giọng nói: “Người nhà của mày, bạn bè của mày, thậm chí cả nhân viên công ty cũng có thể đang xem phát sóng trực tiếp, nếu mày không sợ bị bọn họ chê cười, thì cứ đi mà gây rắc rối. "
Giản Nhiên tựa như bị ai đó ấn nút pause, trong mắt cậu là khuôn mặt đột nhiên phóng đại, cùng lớp lông tơ mịn màng vàng óng dưới ánh mặt trời, thoang thoảng mùi hương thanh mát như ẩn như hiện dễ ngửi kia, tiếp đó cùng gió xuân hòa vào máu thịt cậu.
Cuối cùng, đại não cậu mới bắt đầu nhớ ra bốn chữ 'chú ý hình tượng'.
Ngu Bạch Đường đang quan tâm đến cậu sao?
Từ khi nào mà Ngu Bạch Đường trở nên tốt bụng như vậy?
Vậy liệu cậu nên đồng ý… hay từ chối?
Nhân lúc Giản Nhiên đang chiến đấu nội tâm, nhân viên công tác đã nhanh chóng tịch thu đồ ăn vặt của cậu, sau khi Giản Nhiên hoàn hồn về chỉ kịp giữ lại hai gói hạt dẻ.
Vạn Tương cẩn thận không làm quá, gói hạt cũng nhỏ, nên đành nhắm mắt làm ngơ: “Nhà ở do dân làng Đinh Trúc cung cấp, sau khi các tổ đội hoàn thành nhiệm vụ của chủ nhà sẽ nhận được nguyên liệu nấu bữa trưa, 4 giờ chiều có mặt tại khu tập thể của làng, phân công nhiệm vụ tiếp theo."
“Hiện giờ chúng ta bắt đầu chọn một căn nhà để nghỉ qua đêm nhé.”
Vạn Tương nói xong, vài nhân viên công tác bắt đầu cho mọi người xem những bức ảnh ghi nhớ đặc điểm của từng ngôi nhà, "Các bạn nhỏ, vui lòng sử dụng phương thức đoán hình để quyết định thứ tự chọn, chọn bức ảnh nào thì buổi tối phải ở trong căn nhà tương ứng đó.”
Những thứ đẹp đẽ luôn được trẻ em đặc biệt yêu thích, có một thời gian, bức ảnh về khoảng sân trồng hoa mai trở thành mặt hàng hot, bốn bạn nhỏ một tay cầm góc áo người lớn, một tay chỉ vào bức ảnh kia, ánh mắt toả ra vẻ khao khát.
"Chú nhỏ ơi, tối nay mình ở chỗ này nha!"
"Mẹ ơi con muốn đi ngắm hoa!"
……
Sau nhiều lượt trò chơi đoán số, Giản Minh Hi được quyền ưu tiên, vui vẻ chạy về phía nhân viên cầm ảnh hoa mai trong ánh mắt hôm mộ của lũ trẻ.
5 phút kế tiếp, mỗi bạn nhỏ đều lấy được bức ảnh yêu thích, và lên đường đến đích dưới hướng dẫn của bản đồ hoạt hình.
Hai nhà Ngu Bạch Đường và Biện Úc ở nơi xa nhất, dần dần, duy nhất còn lại trên đường làng chỉ còn hai đội bọn họ.
Giản Minh Hi đối chiếu bản đồ nhìn qua nhìn lại, chỉ vào ngôi nhà cách đó không xa hưng phấn nói: "Chú Ngu, chú nhỏ ơi, tụi mình đến rồi!"
Khi toàn bộ ngôi nhà lọt vào tầm mắt, nụ cười của Giản Minh Hi tan biến như bọt biển.
Bức tường thấp bé xây bằng đất, tưởng chừng một cơn gió thổi mạnh qua là có thể sụp đổ, nhà chính được xây hoàn toàn bằng đá, những cây hoa hải đường diễm lệ bén rễ dưới chân nhà, trở thành màu sáng duy nhất trong toàn bộ sân.
Giản Minh Hi chưa bao giờ chứng kiến chiến trận như này, nhất thời câm nín nắm chặt lấy tay Ngu Bạch Đường.
Trong trí tưởng tượng của cậu bé, ngôi nhà trong làng giống với căn nhà trong khu nghỉ dưỡng nhà mình, có cầu đá, nước chảy, khang trang sạch sẽ, tường trắng ngói đen muốn tinh xảo bao nhiêu thì tinh xảo bấy nhiêu.
Giản Nhiên cũng chưa bao giờ đến một nơi tồi tàn như vậy, còn thêm cái tên phiền toái Biện Úc đứng bên cạnh lắm mồm: “Quả nhiên, không thể cứ nhìn vẻ bề ngoài là được… đều là công việc thường ngày của đạo diễn.”
Giản Minh Hi nắm tay Ngu Bạch Đường càng chặt, khi cậu nhóc nhìn thấy tòa nhà hai tầng khí phái của Biện Úc, nước mắt nhanh chóng tụ lại trong đôi mắt đen như quả nho của cậu, vì có máy quay chiếu đến nên chỉ có thể giữ trong hốc mắt, dù rất nặng nề nhưng không chịu để nó rơi.
【Cười chết tao, đúng là đảo ngược tình thế cực độ. Người chọn phải hình trông kém nhất, cuối cùng nhặt được của hời, Biện Úc có chút may mắn. 】
【Omg hít hít hít hít hít! 】
【Biện Úc nói vậy cũng không nên, đứa trẻ đã buồn lắm rồi, đâu cần cho nó thêm một nhát. 】
【Chỉ nói giỡn thôi mà, lên mạng cả ngày, tôi còn thấy Giản Minh Hi quá yếu đuối, một chút suy sụp cũng không chịu nổi. 】
【…Biết là vậy, nhưng cả hai đều thấy buồn cười thì mới gọi là đùa giỡn, mong mọi người biết. 】
Ngu Bạch Đường giống như không nhận ra khiêu khích trong lời nói của Biện Úc, vừa bế Giản Minh Hi lên, vừa nhìn vào camera với ánh mắt trách móc, cười nói: “Đúng vậy, đạo diễn Vạn ơi, anh cũng quá xấu tính rồi, vừa bắt đầu tiết mục đầu tiên đã đào hố cho bọn tôi nhảy rồi?"
"Anh Biên, Thường An, tụi em đi trước, tối nay gặp lại." Dứt lời liền ôm Giản Minh Hi đi vào sân.
"Tối gặp lại nha."
Giản Nhiên nhìn trái nhìn phải, trầm ngâm nhìn bóng lưng Biện Úc.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Minh Hi: Mình đến đây không phải để phá vỡ gia đình này, mình đến đây để gia nhập gia đình này (*^▽^*)
_____________________
Ủng hộ 1❤️ để mình có thêm động lực nha😍 Thank kiu mọi người