Tác giả: Tuyệt Tình Tiểu Miêu Mê 
Edit: TYT Bao Han Vo Ngoc

_____________________

3h59 chiều, mỗi tổ đội lần lượt đi đến sân tập thể.

Bọn họ vừa đến, đạo diễn Vạn liền tung quả bom hạng nặng: “Tôi cần bọn trẻ giúp chuẩn bị bữa tối tối nay.”

Bọn trẻ rất phấn khởi và hỏi: "Con có thể làm gì ạ?"

“Bác muốn tụi con làm gì?”

"Có một chợ nông sản ở trong một thị trấn nhỏ cách làng Đinh Trúc 30 phút lái xe, bác cần mấy đứa mua đủ bốn nguyên liệu gạo, đậu hủ, cánh gà và súp lơ đem trở về đây."

“Con hiểu rồi!” Giản Minh Hi nói, “Tụi con phụ trách mua đồ ăn, còn các cô và chú sẽ nấu ăn, đúng không ạ?”

“Đúng vậy.” Vạn Tường gật đầu khen ngợi.

"Người lớn không thể đi theo sao?" Lâm Ngôn Hâm hỏi.

Người ta thường nói không ai hiểu con bằng mẹ, con trai Chi Chi của cô từ nhỏ đã rất nghịch ngợm, mỗi lần ra ngoài chơi đều chạy nhảy khắp nơi, la hét thế nào cũng không chịu nghe, không có người lớn tự đi mua đồ ăn một mình cô cảm thấy không được yên tâm.

Vạn Tương nói tiếp: “Suy xét thấy vì lý do an toàn, phụ huynh có thể cử hai người đại diện đi cùng.”

"Dựa theo kết quả bỏ phiếu, trước mắt có hai nhóm ứng cử viên được chọn, đó là Chu Mục, Triệu Nguyệt và Ngu Bạch Đường cùng Giản Nhiên. Mọi người có thể thương lượng một chút xem ai đi sẽ tốt hơn."

Biện Úc có vẻ hốc hác hơn nhiều so với buổi sáng, tươi cười trên môi gần như là miễn cưỡng: "Đạo diễn Vạn, chúng tôi những người ở lại phải làm gì?"

Vạn Tương cười thần bí: "Tổ chương trình đặc biệt mời đến một bậc thầy nấu ăn có hơn 40 năm kinh nghiệm, để huấn luyện khẩn cấp các bạn."

Thẩm Minh chợt bừng tỉnh: “Bỏ phiếu có liên quan đến bữa cơm lúc trưa đúng không?”

"Cố ý dẫn hai đầu bếp giỏi nhất đi, để mấy đứa gà mờ bọn tôi chịu đòn. Đạo diễn ơi, ông thật độc ác!"

Vạn Tương mỉm cười không nói gì, còn Biện Úc lại không dấu vết cau mày. Camera man sẽ gắn liền với bọn trẻ, ở lại đây chắc chắn sẽ có ít thời gian hơn.

Chỉ biết nấu vài món thôi mà lại có lợi ích lớn như vậy.

Biện Úc không khỏi liếc nhìn về phía Ngu Bạch Đường, người nọ đang nhận kinh phí hoạt động và bốn tấm bản đồ từ đạo diễn, được vẽ theo kiểu hoạt hình vị trí, đường đi của các cửa hàng được đánh dấu rất dễ tìm.

Chu Mục vỗ vỗ bả vai Ngu Bạch Đường, chân thành nói: "Vất vả rồi."

Vợ chồng anh chủ động rút lui, ai đã nuôi con đều biết, độ tuổi từ 5 - 6 tuổi là lúc tràn đầy tính tò mò, ngày nào cũng ríu ra ríu rít không ngừng.

Mang theo một cái loa đã quá sức rồi, đằng này tận bốn cái loa nhỏ gộp lại chắc nóc xe kêu lạch cạch luôn.

Hơn nữa Chu Mục đã từng hợp tác cùng Ngu Bạch Đường, biết anh là người cẩn thận, kiên định, nên mới yên tâm giao con cho anh.

Đầu bên kia, Lâm Ngôn Hâm nhéo má Chi Chi khiến khuôn mặt nhất thời biến dạng, dặn dò: “Ra ngoài phải nghe lời hai chú, đừng chạy lung tung nghe chưa, khi về mẹ sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho con.”

"Biết mà, biết mà..." Chi Chi chế lỗ tai lại, dứt khoát đồng ý.

Cứ như vậy, Giản Nhiên được lái xe, cả nhóm ầm ĩ khởi hành.

Con gái của Chu Mục tên là Song Song cùng Giản Minh Hi đều ngồi ở hàng cuối cùng bên cạnh Du Bách Đường, nhìn dáng vẻ tin tưởng của cô bé, tựa như đã biết anh ta từ trước vậy.

Quả nhiên, Song Song chỉ rụt rè một vài giây liền không nhịn được thấp giọng nói với Ngu Bạch Đường: "Nói cho chú nghe một bí mật, mẹ con là fan của chú đó!"

Vì hưng phấn nên giọng của Song Song lớn hơn không ít: “Lúc chú làm việc với ba con, mẹ đã dẫn con đi thăm ban, rồi chụp rất nhiều ảnh!”

"À, chú nhớ rồi, không ngờ chúng ta sớm như vậy đã gặp lại nhau."

Công việc mà Song Song đề cập có lẽ là khi anh đóng phim《 Mật báo giả 》, Chu Mục đảm nhiệm hát ca khúc chủ đề, để hiểu rõ hơn về cốt truyện nên đã đến trường quay quan sát bộ phim một lúc, hai người có một khoảng thời gian vui vẻ, thường xuyên qua lại nên trở thành bạn bè.

"Chú... Đường Đường, con có thể gọi chú là Đường Đường được không?" Cô bé nghiêng đầu, khi cười hai bên má hiện lên hai lúm đồng tiền nhỏ.

Ngu Bạch Đường chưa kịp mở miệng, Giản Minh Hi đã cau mày phản bác: "Không được!"

“Tại sao?” Hai má Song Song phồng lên, hiển nhiên không được vui.

Giản Minh Hi nghiêm túc giải thích: "Bởi vì... Bởi vì nếu bạn gọi chú Ngu là Đường Đường, có nghĩa là bạn với chú Ngu sẽ cùng một thế hệ, mình sẽ phải gọi bạn là cô."

Song Song có chút rối rắm, ngón tay vô thức nắm lấy ren gối. Cô bé không muốn bị em trai nhỏ hơn mình mấy tháng gọi là cô, cũng không muốn gọi Ngu Bạch Đường là chú.

Chi Chi trời sinh đã có đôi mắt biết cười, điện mạo đặc biệt ưa nhìn, cậu nhóc quỳ gối* đối mặt với Ngu Bạch Đường, nhanh chóng tham gia thảo luận: "Vậy tụi mình gọi là anh trai đi, anh trai xinh đẹp!"

*Ý là bạn nhỏ ngồi hàng ghế trước, sau đó quỳ lên ghế nhìn ra đằng sau.

"Anh trai xinh đẹp!"

Giọng nói của đứa bé vừa trong trẻo lại cao vút, ồn ào đến mức khiến lỗ tai Giản Nhiên đau nhức, theo lý mà nói Ngu Bạch Đường lẽ ra phải càng đau đầu hơn vì bị kẹt ở giữa, khi cậu nhìn lên kính chiếu hậu, thấy người nọ hơi cúi người, duỗi đôi tay kéo Chi Chi ngồi xuống, "Gọi thế nào cũng được, chú không ngại đâu."

"Oh yeah!" Song Song cũng vỗ tay, chớp chớp mắt nhìn về phía Giản Minh Hi: "Sao bạn lại gọi là chú vậy? Mình thấy Đường Đường rất trẻ mà, còn trẻ hơn mẹ mình nữa."

Đông một búa, tây một chày gỗ hỏi đến mức Giản Minh Hi bối rối, vô thức chạy theo dòng suy nghĩ của đối phương "Mình cũng không biết nữa, là ba bảo mình gọi."

Một lúc sau, cuối cùng Giản Minh Hi cũng tìm ra logic, “Ba mình nói, chú Ngu là bạn trai của chú nhỏ, nên cũng phải gọi là chú.”

“!” Hai đứa nhỏ khoa trương che miệng lại, hít một hơi.

Giản Nhiên lặng lẽ duỗi thẳng lưng dưới đôi mắt tò mò của hai đứa, đột nhiên cảm thấy khắp người khó chịu, rất muốn gãi ngứa, để chống lại cảm giác khó chịu đó.

Song Song nắm tay Ngu Bạch Đường, đung đưa hai chân trên ghế, ngây ngô hỏi: "Bạn trai là gì vậy ạ? Là Đường Đường yêu anh ấy, giống như ba yêu mẹ sao?"

Mắt Giản Nhiên nhìn chằm chằm về phía trước, giống như không nghe thấy gì, nhưng tay đặt trên vô lăng càng ngày càng siết chặt, vểnh tai lên chờ câu trả lời của Ngu Bạch Đường.

Ngu Bạch Đường hơi cong môi, vuốt ve đỉnh đầu cô bé, “Ừ, chính là như vậy.”

Gọng điệu của anh không hề có một tia do dự, phảng phất như sự thật vốn là thế, khiến Giản Nhiên, người duy nhất biết nội tình bên trong nghi ngờ về trải nghiệm quá khứ.

Không đời nào?

Chẳng lẽ Ngu Bạch Đường thực sự yêu thầm cậu à?

Chẳng lẽ sự kiện kia không phải ngẫu nhiên, mà là một cuộc gặp gỡ được lên kế hoạch cẩn thận?

Khi còn là học sinh năm nhất trung học*, Giản Nhiên bị ám ảnh bởi một game võ thuật MMORPG, bởi vì thao tác quá điêu luyện, nên cậu cũng từng trải qua cái cảm giác lạnh lẽo trên đỉnh cao đó.

*Bên Trung Quốc chia 12 năm học thành 3 cấp, và cách gọi của mỗi cấp giống cách gọi sinh viên đại học bên Việt Nam, năm nhất trung học tương đương với lớp 10 ở Việt Nam.

Cao thủ thì luôn cô đơn, trên đường bị truy lùng, rút kinh nghiệm xương máu Giản Nhiên nhìn bốn phía thấy một đôi nam nữ, quyết định tìm một người chơi cùng.

Ông chủ nói: "Y* là người đứng đầu cửa hàng đó, người thì đẹp giọng ngọt ngào có tay nghề, hiện tại cậu ấy đang rảnh, nếu ngài thấy ổn, thì tôi có thể yêu cầu anh ấy thêm ngài?"

* Y ở đây là tên nick game.

Giản Nhiên đang đánh nhau kịch liệt với mấy tên sát thủ, nên chỉ thấy ba chữ “có tay nghề” lập tức hỏi ông chủ: “Anh ta có thể chơi healer không?”

Ông chủ khẳng định: “Có có có, Y là cao thủ toàn chức mà”.

Giản Nhiên nói: “Để anh ấy lên thuyền đi, tới chỗ vách đá.”

Vài phút sau, một nhân vật nữ ăn mặc sang trọng bay đến bên cạnh Giản Nhiên, duỗi tay hồi máu cho cậu.

Giản Nhiên theo bản năng nhìn ID của đối phương "Cứu chị gái trước" nên cho rằng người chơi nick này là một cô gái.

Trận chiến ấy, Giản Nhiên đã thắng lớn, sau khi thoát khỏi trò chơi, cậu kết bạn WeChat với Y, định đăng ký trong một tháng.

Thời gian hai người ở bên nhau ngày càng nhiều, dần dần Giản Nhiên phát hiện tính cách đối phương dịu dàng thú vị, quả thật là tri kỉ mà cậu chưa từng gặp.

Cho đến tháng nọ, Y quên bật máy đổi giọng, từ headphone vang lên một giọng nam trong trẻo, vô cùng quen thuộc...

Giản Nhiên tự nhận mình hiểu rõ mọi chuyện lại rơi vào rối rắm lâu dài, cậu căn bản không thích đàn ông.

Nếu chỉ là quan hệ hợp tác đơn giản thì không nói, nhưng hiện giờ trông cậu giống như đang lợi dụng Du Bách Đường vậy.

Kỳ lạ, thật sự quá kỳ lạ.

Giản Nhiên đổ mồ hôi, không khỏi kéo cửa xe thấp hơn, lại nghe cô bé để tóc cà rốt nói nhiều nhất ở hàng ghế sau hỏi: “Vậy trong hai người ai theo đuổi ai trước?”

Giản Nhiên không thèm nghĩ ngợi nói, “Đương nhiên là chú ấy theo đuổi chú.”

Ngọc Bạch Đường: 6*

*Mình tìm thì thấy 666 nghĩa là giỏi, tốt,... còn 6 chắc cũng giống vậy, mình cũng không rõ nữa. 😅

Du Bách Đường nhẹ nhàng mỉm cười, biểu cảm vô cùng dịu dàng, sau đó lại lén lút trợn mắt.

"Ồ--"

Lời vừa nói khỏi miệng, không hiểu sao lại thu hút được ánh mắt sùng bái của hai con mèo nhỏ.

So sánh với đó, thì lượt bình luận không yên ắnh như vậy.

【? ? ? ? ? 】

【Mau đến xem nè, có người đang lừa trẻ con! 】

【Hahahahaha, có phải Tiểu Giản đã quên mất rồi không, rằng bức thư tình năm đó viết cho Đường Đường vẫn là top đầu siêu thoại Ngu Nhiên, bài đăng hay nhất [cười điên cuồng]】

【Đường: Quên đi, trước mặt trẻ con miễn cưỡng cho anh ấy chút thể diện! 】

【 Nè, có phải cục cưng Hoài Chu đang không được vui đúng không? Sao chưa thấy nói chuyện? 】

-------------------

Tác giả có lời muốn nói:

MMORPG: Game nhập vai trực tuyến nhiều người chơi.

_____________________

Ủng hộ 1❤️ để mình có thêm động lực nha😍 Thank kiu mọi người

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play