Ngu Bạch Đường bừng tỉnh vì nóng.

Trong giấc mơ, anh cảm giác như đang đi trong một khu rừng nhiệt đới ẩm ướt, những sợi dây leo dày đặc phảng phất như có ý thức riêng của mình, bất ngờ tấn công từ bốn hướng tám hướng, quấn quanh cánh tay và thắt lưng của anh, chặt đến mức khiến anh khó thở.

Ngu Bạch Đường liều mạng giãy giụa, cuối cùng cũng thoát ra khỏi giấc mộng kỳ quái đó, thở hổn hển mở mắt ra.

Thứ đầu tiên thức tỉnh chính là thính giác, trong căn phòng yên tĩnh có hai tiếng thở đan xen nhau, Ngu Bạch Đường nheo mắt, mơ màng phát hiện ra nơi anh vừa nằm nhô lên một khối hình người.

Là ai?!

Tên này vào bằng cách nào, muốn làm gì?

Tim Ngu Bạch Đường đập có chút nhanh, lặng lẽ không một tiếng động nhích ra phía ngoài, tay trái mò mẫm tìm điện thoại để gọi cảnh sát, không biết chạm vào đâu, chợt vang lên một tiếng 'tách', đèn ngủ được bật lên.

Du Bách Đường theo phản xạ nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra, trên khuôn mặt lạnh lùng có chút kinh ngạc, sau đó là tức giận.

Đây không phải là nơi anh đã sống 18 năm qua.

Phòng ngủ trước mắt này lộng lẫy đầy phong cách, chiếc đèn pha lê trên đầu, dưới thân là tấm nệm mềm mại, tấm thảm bông dưới chân, mọi thứ đều có giá trị xa xỉ.

Trên giường có một người đang nằm nghiêng, trông không giống như đang ngủ, dù chỉ lộ ra nửa khuôn mặt Ngu Bạch Đường cũng có thể nhận ra, đây chính là người mà anh ghét nhất thời cấp ba, Giản Nhiên.

Công bằng mà nói, đường nét trên khuôn mặt của Giản Nhiên rất sâu sắc, tuấn tú, táo bạo và trẻ trung, lúc này cậuđang ngủ, lông mi dài rũ xuống, khiến anh trông giống như một bức tranh.

Nhưng Ngu Bạch Đường là bạn cùng lớp của anh nhiều năm, biết rất rõ tính cách trẻ con và hống hách của cậu, giống như một quả pháo có thể bốc cháy bất cứ lúc nào, hơn nữa với xuất thân gia thế hiển hách, ở Thân Thành gần như là đứng trên cao làm trời làm đất, chẳng đáng yêu được như vẻ bề ngoài.

Ngu Bạch Đường lạnh lùng nhếch môi, xốc mền của cậu lên: "Giản Nhiên! Dậy– "

Người trên giường đã tỉnh dậy.

Lông mày Giản Nhiên nhíu chặt, chậm rì duỗi mu bàn tay lên che mắt, cách môi khó chịu nhấp nhấp vài cái, hiện tại so với lúc cậu đang ngủ trái ngược hoàn toàn: “Đờ mờ, đêm khuya thế này mà kêu gào cái gì, khóc tang à! "

Vài giây sau, Giản Nhiên mở mí mắt, lăn một cái xoay người ngồi dậy: "Ngu Bạch Đường?! Tại sao mày lại vào nhà tao? Đột nhập trái phép, tao sẽ đi báo cảnh sát!"

Theo động tác của cậu, chiếc mền trên người tuột xuống, lộ ra một mảng ngực trần trụi.

Giản Nhiên như được bừng tỉnh, cũng không biết đang nghĩ đến điều gì, sắc mặt thay đổi, có cảm giác như đang xem kịch hay: “Nhưng nếu mày cầu xin tao, nể tình là bạn cùng lớp, tao có thể nhắm mắt làm ngơ cho mày một con ngựa.”

Ánh mắt Ngu Bạch Đường càng lạnh lùng: "Để làm gì? Tao còn muốn hỏi mày, Giản đại thiếu gia ơi, cuối cùng là tao đã đắc tội gì với mày, mà đêm khuya không ngủ được lại đi chơi khăm tao như vậy?"

“Hả?” Giản Nhiên nhướng mày, “Ngu Bạch Đường, mày đừng tưởng bở, ông đây mới không dùng mấy cái thủ đoạn hèn hạ như để chỉnh lại mày!”

Lúc này Ngu Bạch Đường có việc quan trọng hơn phải làm, cũng lười lãng phí miệng lưỡi với Giản Nhiên. Anh là được bà ngoại nuôi dưỡng, bà ngoại lớn tuổi sức khỏe không tốt, biết anh ra ngoài vào lúc nửa đêm không chừng sẽ rất lo lắng, phải nhanh trở về.

Chuyện hôm nay về sau lại tính tiếp.

Nhưng kỳ quái chính là Ngu Bạch Đường tìm khắp căn phòng cũng không tìm thấy bộ đồng phục học sinh, bộ đồ ngủ bằng lụa mà anh mặc trên người không phải là thứ mà một học sinh nghèo có thể mua được.

Sao lại thế này?

Ngu Bạch Đường ngước mắt, không ngờ nhìn thấy được bóng dáng trong gương.

Người trong gương có nước da trắng như tuyết, lông mày hơi nhíu lại, bởi vì tâm tình không tốt, nên đường môi mím chặt, khắp nơi đều lộ ra vẻ xa lánh cùng lạnh nhạt.

Vẫn là các đường nét nhìn thấy suốt 18 năm qua, nhưng lại có phần thành thục hơn so với trước đây.

Dường như anh đã trưởng thành chỉ sau một đêm.

Ở đầu bên kia, ánh mắt Giản Nhiên lạnh lùng nhìn Ngu Bạch Đường sau đó nhìn xung quanh phòng ngủ, dần dần cảm thấy có gì đó không đúng.

Theo lời của mẹ Giản, phòng ngủ của cậu bừa bộn như ổ chó, mô hình đồ chơi chất thành đống, không thể gọn gàng như vậy được, khi mới tỉnh dậy nhìn thấy Ngu Bạch Đường nên có lo tức giận, vì thế không nhận ra khác biệt rõ ràng này.

Giản Nhiên nắm chặt đôi tay đang buông lỏng, thận trọng nhìn xung quanh: “Này, họ Ngu kia, không thích hợp, chúng ta… có khả năng là bị bắt cóc.”

Âm thanh của những chữ cuối cùng nhỏ đi rất nhiều, rõ ràng là thiếu tự tin.

Có một thời gian Giản Nhiên cực kỳ mê tiểu thuyết kinh dị, nhân vật chính trong đó đa số đều giống bọn họ, vừa mở mắt ra đã tỉnh dậy ở một nơi xa lạ, bên ngoài cửa là những thứ quỷ quái, nhân vật chính phải sống sót vượt qua 12 phó bản mới có thể trở lại hiện thực.

Hẳn những chuyện có xác suất nhỏ thế này sẽ không xảy ra với cậu đâu nhỉ?

Giản Nhiên run lập cập, qua loa mặc áo ngủ vào, theo bản năng nhích lại gần Ngu Bạch Đường. Vừa mới dịch lên một bước, thì nghe thấy anh ngập ngừng nói: "Không đúng, mày nhìn điện thoại thử xem... là ngày này là 5 năm sau."

Giản Nhiên ngớ người, bay nhanh tới cầm điện thoại lên xem, khiến cậu chú ý hơn cả là một bức ảnh chụp chung được dùng làm hình nền.

Dưới gốc cây hoa đào, cậu, Giản Nhiên đang thân mật móc lấy cổ Ngu Bạch Đường, quay đầu hôn lên má Ngu Bạch Đường, gương mặt của người kia không còn mặt lạnh băng như trước, lông mày hơi cong, trông vừa dịu dàng lại cưng chiều.

Gương mặt Giản Nhiên dần dần đỏ lên, biểu cảm thay đổi liên tục giữa khiếp sợ và giận dữ, sau một lúc lâu mới nghẹn ngào nói: “Đờ mờ, Giản Nhiên ơi là Giản Nhiên, mày mù rồi à?”

Giản Nhiên chưa bao giờ nghĩ đến, 5 năm sau bản thân không chỉ trở thành người đồng tính mà còn yêu đương với cái thằng lừa đảo Ngu Bạch Đường này.

Nhìn hình ảnh trên điện thoại không khó để nhận ra, quan hệ của họ rất tốt, trước khi cậu xuyên đến, Giản Nhiên 5 năm sau ngủ cũng ôm dính lấy nhau như gối ôm, tay chân đan xen, vô cùng thân mật.

Ngu Bạch Đường nhìn cậu hệt như mèo bị giẫm đuôi, cả người xù lông, trái lại cũng dần bình tĩnh hơn, quét mắt liếc nhìn cậu một cái, "Đúng vậy, tao cũng muốn biết, trên đời này có nhiều người xuất sắc như vậy, dù thế nào mình cũng không nên coi thường bạn ”.

"...Có ý gì đây? Ngu Bạch Đường mày muốn đánh thì cứ việc nói thẳng, không cần vòng vo đâu!"

Giản Nhiên là ai? Bá vương của Thân Thành, thiếu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng, từ nhỏ đến lớn thư tình thu đến mỏi cả tay, trước nay chỉ có cậu ghét bỏ người khác, còn việc bị người khác chán ghét, đặc biệt là bị đứa mình ghét chán ghét, là chuyện chưa từng có từ thuở khai thiên lập địa.

Ánh mắt trào phúng của Ngu Bạch Đường khiến cậu vừa xấu hổ vừa bực bội, đang muốn xắn tay áo lên, thì cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra.

Một bé trai khoảng 5 tuổi đứng ở bên ngoài dụi mắt, nhìn thấy hai người lớn cùng lúc nhìn sang, biểu cảm của cậu có vẻ ngượng ngùng nói: "Chú Ngu... Chú nhỏ ơi, con không ngủ được, muốn nghe kể chuyện."

Ngũ quan của cậu bé có 4 phần giống với anh trai Giản Từ của Giản Nhiên, nói chuyện ngọt như sữa, giống như chiếc bánh nếp vừa trắng vừa mềm.

Giản Nhiên đầu tiên là sửng sốt, sau đó đi tới bế cậu bé lên lắc lắc: “Ngoan ngoan, anh mình ngay cả con cũng có luôn rồi à?”

"Con ngủ ở đây, vậy anh hai của chú với chị dâu của chú đâu rồi?"

Giản Minh Hi không hiểu ý của cậu, nhẹ nhàng ngáp một cái, tròng mắt rưng rưng nước, “Chú nhỏ, chú quên rồi sao... chú với chú Ngu đã hứa ngày mai sẽ đưa con đi chơi, bởi vì sáng có cô chú nào đó ghi hình, nên ba bảo con qua đây ngủ.”

Trình độ nhận thức của trẻ con còn hạn chế, đợi Giản Nhiên hiểu được những chuyện đã xảy ra sau nhiều khúc mắc, trước mắt cậu đột nhiên tối sầm.

Mấy tháng trước, cậu và Ngu Bạch Đường có đăng ký tham gia một gameshow du lịch dành cho trẻ em do công ty mình đầu tư, ngày mai sẽ chính thức ghi hình.

Giản Minh Hi cũng không biết trong lòng chú nhỏ đang nghĩ gì, ngồi trong lòng Giản Nhiên nhưng không an phận duỗi tay về phía Du Bách Đường, muốn được ôm: “Chú Ngu, chú kể chuyện cổ tích cho con nghe có được không?”

Trong lòng Giản Nhiên chua lòm, giọng điệu có chút hung dữ: “Nè, chú mới là chú ruột của con, sao không để chú kể chuyện?”

Bàn tay mềm mại như bột quấn lấy ngón đeo nhẫn và ngón út của Ngu Bạch Đường, đôi mắt cậu bé sáng ngời, khiến trái tim Ngu Bạch Đường mềm nhũn theo.

Anh của 5 năm hẳn là sống khá hòa hợp với gia đình nhà họ Giản, nếu không Giản Minh Hi sẽ không qua đêm ở đây, còn Giản Từ cũng sẽ không cho phép anh và Giản Nhiên mang con trai ruột của mình quay hình.

Trong lúc suy nghĩ đang lang thang, Ngu Bạch Đường duỗi tay ôm lấy cậu bé, nhướng mày nhìn Giản Nhiên: Cháu trai mày, tại sao dính lấy tao vậy?

Rốt cuộc mày không được người khác ưa đến mức nào thế?

Giản Nhiên: "..."

Giản Minh Hi vòng tay qua cổ Ngu Bạch Đường, suy nghĩ một lúc, nhẹ nhàng nói: "Chú Ngu là một ngôi sao lớn, và có rất nhiều bạn nữ trong lớp con cũng thích chú."

“Hơn nữa giọng đọc của chú Ngu giống như trong phim vậy, rất êm tai.”

Ngôi sao?

Sau khi Ngu Bạch Đường phát hiện ra thời gian không đúng, anh đã xem qua tin nhắn trên điện thoại, quả thực có một người đại diện tên Kiều Tư Hạm ở cột trò chuyện hàng đầu của WeChat, đối chiếu với lời của Giản Minh Hi.

Cũng có thể đoán được nguyên nhân Ngu Bạch Đường gia nhập vào làng giải trí, đơn giản chỉ là vì thiếu tiền.

Thời điểm anh học cấp hai bà ngoại thường xuyên đau ốm, Ngu Bạch Đường cần tiền, và làng giải trí tình cờ lại là một trong những nơi kiếm tiền nhanh nhất.

Còn những thông tin chi tiết khác trong quá khứ, chỉ có thể chờ khui ra dần.

Điều quan trọng nhất bây giờ đương nhiên là dỗ Giản Minh Hi đi ngủ, tiện thể trò chuyện một lát.

Ngu Bạch Đường mang theo Giản Minh Hi trở về phòng, trên đường đi gặp được bảo mẫu với vẻ mặt quan tâm, công tử nhỏ có vẻ như bảo cô về phòng nghĩ ngơi, sau đó quay đầu lại kéo tay anh về phía tủ sách "Chú Ngu, lần trước đọc tới trang này nè.”

Ngu Bạch Đường mở cuốn sách có hoa văn xinh đẹp ra, đùa vui: “Lát nữa chú nhỏ của con sẽ giận đó.”

Giản Minh Hi đắp mền chỉnh tề, chớp chớp mắt nhìn về phía anh: “Là vì ​​con cướp mất chú Ngu đi sao?”

"Vậy thì chú Ngu nhất định phải bảo vệ con."

Ngu Bạch Đường cười nhạt: “Làm sao Minh Hi biết chú nhỏ sẽ ghen tị với con, mà không phải trách chú cướp con đi?”

Giản Minh Hi không chút do dự nói: “Bởi vì lúc về nhà bà nội, mỗi lần con tìm chú nhỏ, chú nhỏ đều rất bận. Nhưng chỉ cần chú đồng ý chơi với con, là chú nhỏ sẽ thò tới nói rằng chú đang rảnh.”

Ngu Bạch Đường cau mày, hoàn toàn không tưởng tượng ra được dáng vẻ Giản Nhiên kiếm cớ bám lấy anh, quá kỳ lạ.

"Đúng rồi, chú Ngu ơi, cuối tuần này nếu chú rảnh thì cùng chú nhỏ về nhà bà nội nhé, Bà nội nhớ chú lắm."

Ngu Bạch Đường trêu chọc cậu: “Bà nội là người duy nhất nhớ chú sao?”

Giản Minh Hi đỏ mặt, thành thật thừa nhận: “Con cũng nhớ chú Ngu.”

Ngu Bạch Đường nhéo mặt cậu, chuyên tâm đọc sách.

Những câu chuyện phiêu lưu mà nhóm nhân vật chính trải qua tuôn ra từ miệng Ngu Bạch Đường, có một cảm giác mới lạ.

*

Ngu Bạch Đường vừa rời đi, Giản Nhiên lập tức gọi điện cho anh trai. Dù cho cậu ăn no rửng mỡ không có việc gì làm, cũng sẽ không thèm quay gameshow với Ngu Bạch Đường đâu, sẽ điên mất.

Điện thoại vừa kết nối, giọng Giản Nhiên vô thức vang lên: “Anh hai ơi, anh ngủ rồi hả?”

Một giọng nam trưởng thành truyền đến từ đầu bên kia "Chưa, có chuyện gì vậy?"

Giản Nhiên ngập ngừng hỏi: "Anh ơi, có phải công ty tụi mình đã đầu tư vào một gameshow 'Traveling with children' không, ngày mai em có việc nên không đi được, anh giúp em nói với đạo diễn một tiếng nhé."

Giọng điệu của Giản Từ cổ quái "Có chuyện gì? Khi mày nhờ anh giúp mày đã thề son sắc sẽ làm đàng hoàng, bây giờ vừa mới thông báo chính thức, thủ tục đã sắp xếp xong, là thành viên của tổ chương trình thuộc công ty nhà mình, mày muốn tới là tới, muốn đi là đi hả?"

Nhưng hiện tại cậu đâu có thích Ngu Bạch Đường!

Dù là kiếp sau cũng sẽ không thích cái thằng lừa đảo đó.

Giản Nhiên khổ sở không nói nên lời, cáu kỉnh gãi gãi tóc: “Em mặc kệ... Dù sao em cũng không muốn tham gia chương trình chung với Du Bách Đường đâu.”

Giản Từ vui vẻ: “À ha, hơi lạ, hai đứa cãi nhau hả? Đường Đường đâu, đưa điện thoại cho nó đi.”

Giản Nhiên bĩu môi: "Đường Đường? Hai người thân quen thế à?"

Rốt cuộc ai mới là em ruột của anh!

Một giọng nữ bên cạnh Giản Từ như thúc giục gì đó, Giản Từ "Ừm" một tiếng, sau đó dặn dò: "Nhiên Nhiên, em không còn là trẻ con nữa, giận hờn thì đợi quay chương trình xong rồi nói. Giờ này không còn sớm nữa, em đi ngủ đi."

“…” Giản Nhiên hậm hực cúp điện thoại.

Phiền quá, tại sao cả thế giới đều biết cậu và Ngu Bạch Đường đang yêu đương vậy!

*

Sắc mặt Ngu Bạch Đường đồng thời cũng có chút ngưng trọng.

Sau khi Giản Minh Hi ngủ say, anh từ chỗ người đại diện biết được, nếu không tham gia ghi hình thì phải bồi thường gấp ba lần tiền vì vi phạm hợp đồng, Ngu Bạch Đường lập tức từ bỏ ý định.

Giản Nhiên không đáng nhiều tiền như vậy.

Lần nữa chạm mặt nhau trong phòng, cựu đối thủ một mất một còn liếc nhau, Ngu Bạch Đường là người lên tiếng trước: “Nói chuyện nhé?”

---------------------
Tác giả có lời muốn nói: Mở đầu mới! Đề xuất xem trước "Sau khi kết hôn nhầm với nam chính" ~

_____________________
 


*Edit xong bộ kia tui tính bỏ edit vài tháng xong rồi mới edit tiếp, nhưng mà ngứa tay quá nên edit bộ này, bộ này nội dung vui vui đọc giải trí thôi nè;))

Ủng hộ 1❤️ để mình có thêm động lực nha😍 Thank kiu mọi người 
 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play