Vương Triết tức giận rời đi.

Sau lưng Giản Thành Hi toát hết mồ hôi, cậu xoa xoa cánh tay vừa mới bị Vương Triết lôi kéo, chỉ cảm thấy ớn lạnh.

Hệ thống nói: 【Kí chủ, cậu cần gì phải kích động như vậy, Vương Triết là tình nhân của nguyên thân, nếu như hắn ta phát hiện có gì đó không ổn, đến lúc đó nhắm vào cậu thì làm sao bây giờ 】

Giản Thành Hi tức giận nói: "Chẳng lẽ lại muốn tôi cùng hắn ta diễn trò, bán thân nịnh nọt sao, mấy loại tiểu bạch kiểm như hắn ta tôi chỉ cảm thấy ghê tởm, chẳng phải hắn ta sắp được đi Thiên Không Thành sao, nghe nói nơi đó cái gì cũng tốt, làm sao hắn ta còn có thời gian làm phiền tôi?”

Hệ thống im lặng.

Giản Thành Hi đi về nhà, từ xa đã nhìn thấy hai đứa con của mình ở ven đường: "Sao hai đứa lại ở đây? ”

Lệ Toái Toái đứng bên cạnh anh trai, thân hình nho nhỏ thoạt nhìn có chút yếu ớt, tóc buộc thành bím nhỏ, trong tay còn xách một cái giỏ, thấy Giản Thành Hi đến, liền đưa cho anh.

Giản Thành Hi cúi đầu nói: "Đây là..."

Lệ Toái Toái ngoan ngoan ngoãn trả lời: "Trái cây. ”

Trái cây trong này thoạt nhìn không ít, cũng được nửa giỏ.

Giản Thành Hi trước đó cũng từng hái trái cây ăn nên biết, kỳ thật quả còn nguyên vẹn không nhiều, muốn nhặt được nửa giỏ nhỏ như vậy cũng cần tốn không ít thời gian, cậu có chút bất đắc dĩ nói: "Không phải ba đã bảo các con ở nhà chờ ba sao? ”

Lệ Toái Toái cùng Lệ Trầm không nói gì.

Hai đứa trẻ đứng tại chỗ, cơ thể gầy gò và khuôn mặt vàng vọt trông rất yếu ớt.

"Ba đừng tức giận." Lệ Toái Toái giống như mang theo chút cẩn thận, thanh âm nhẹ nhàng: "Anh với con nhặt những trái cây này, có thể đổi lấy chút tiền, như vậy baba sẽ không cần lo lắng nữa. ”

Giản Thành Hi sững sờ tại chỗ.

Trước kia Giản Thành Hi là một cô nhi, không cha không mẹ, lớn lên như một cây cỏ dại, chưa bao giờ có người nhà.

Sau khi xuyên qua nơi này, cậu cũng từng cảm thấy cô đơn và bất lực, vốn tưởng rằng muốn chiếu cố hai đứa nhỏ sẽ rất mệt mỏi, nhưng lại không nghĩ tới, lần đầu tiên trong đời, cậu cảm nhận được sự quan tâm từ hai đứa bé mới ba tuổi này.

Cậu bây giờ không còn là trẻ mồ côi, không còn một mình, bây giờ cậu cũng là người có gia đình.

Mũi Giản Thành Hi hơi chua xót, cậu đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Lệ Trầm nói: "Hai đứa còn nhỏ, thật ra trong nhà hiện tại không thiếu tiền đến vậy, không cần hai đứa đi nhặt trái cây đâu. ”

"Thiếu." Lệ Trầm bình tĩnh nhìn cậu, mở miệng nói, "Ba mỗi ngày đều ngồi bên cửa sổ nhìn ví tiền thở dài. ”

“......”

Đứa nhỏ này, sao lại không để lại chút mặt mũi nào cho ba mình vậy!

......

Buổi tối

Giản Thành Hi đem hai bộ quần áo mùa đông mình đổi được cho hai đứa nhỏ xem, đây là lần đầu tiên chúng nhìn thấy quần áo mới, mắt đều sáng lên.

"tèn tén ten! Giản Thành Hi tay cầm lên một chiếc áo bông nhỏ nói: "Đây là quần áo mới của mùa đông năm nay, Toái Toái và Trầm Trầm mỗi đứa một cái! ”

Lệ Toái Toái vui vẻ vui vẻ: "Quần áo mới! ”

Giản Thành Hi trên mặt mang ý cười nói: "Có điều hiện tại vẫn là mùa thu không thể mặc, phải cất ở trong tủ, chờ đến lúc thích hợp lại mặc, khi đó Toái Toái chính là tiểu mỹ nữ ăn mặc xinh đẹp, người gặp người yêu! ”

Ý cười trên mặt Lệ Toái Toái dần dần biến mất.

Ánh mắt cô bé nhìn Giản Thành Hi trở nên bình tĩnh lại.

Hóa ra là như vậy.

Khó trách bỗng nhiên mua quần áo mới cho bé và ca ca, là bởi vì hiện tại bé không xinh đẹp, không dễ nhìn, không ai thích, cũng không bán được giá tốt sao?

Trên mặt Giản Thành Hi còn mang theo ý cười hỏi: "Có thích hay không? ”

Cô bé cắn chặt răng, cuối cùng dưới ánh mắt tha thiết của Giản Thành Hi, che giấu sự châm chọc trong lòng, bé nặn ra một nụ cười có chút ngây thơ sáng lạn: "Thích. ”

Giản Thành Hi gật gật đầu: "Vậy thì tốt rồi, ba cất trong tủ quần áo để, chờ sau đó sẽ cho các con. ”

Toàn bộ căn phòng rách nát này, chỉ có tủ quần áo của nguyên chủ là đồ nội thất tốt nhất, những thứ khác đều rách nát.

Vì lấy được hai bộ quần áo này cậu đã hy sinh quá nhiều, đây chính là quần áo mùa đông duy nhất của hai đứa nhỏ, cậu phải cẩn thận một chút.

Vì  trong nhà không có điện, nên gia đình ba người đều ngủ rất sớm.

Chỉ là hôm nay phá lệ, Giản Thành Hi ở trong phòng thật lâu cũng không ngủ. Sau khi tắt điện, cậu thắp một ngọn nến mộc đằng rất rẻ tiền, quần áo mùa đông đã có, nhưng mùa thu đã đến, nhưng hai đứa trẻ vẫn còn mặc quần áo mỏng của mùa hè, cậu đã dùng quần áo của mình sửa thành quần áo cho trẻ em, cũng có thể tiết kiệm một số tiền.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Lệ Trầm từ trên giường tỉnh lại thì phát hiện dưới lầu còn có ánh sáng.

Lúc cậu bé chậm rãi đặt chân đi xuống dưới lầu, liền nhìn thấy Giản Thành Hi ngồi trên bàn giống như đang sửa tới sửa lui trên bộ quần áo quý giá, ánh nến vàng ấm chiếu lên sườn mặt cậu, có vẻ dịu dàng lại nhu hòa. Tủ quần áo trong nhà trước kia luôn bày rất nhiều quần áo diễm lệ, mấy ngày nay ngược lại toàn bộ không thấy đâu, cậu cho rằng ba đã thay đổi, không nghĩ tới kỳ thật vẫn là đang buồn bực cân nhắc quần áo đẹp mắt.

Hôm nay ba chia tay Vương Triết.

Đó là bởi vì...

Ông ấy gặp người yêu mới sao?

Đến lúc đó sẽ lại đem bọn họ bỏ lại, sẽ không cần bọn họ nữa.

Lệ Trầm đứng tại chỗ, cậu bé không chớp mắt nhìn bóng lưng Giản Thành Hi, cả người giống như đều muốn hòa làm một thể với bóng tối phía sau.

Giản Thành Hi dường như cảm giác được có người đang nhìn mình, sau khi liếc mắt qua liền hoảng sợ: "Tiểu Trầm? ”

Lệ Trầm gật gật đầu: "Dạ. ”

"Con không ngủ đi mà đứng đó làm gì?" Giản Thành Hi đi tới, bỗng nhiên sửng sốt, phản ứng lại, "Chẳng lẽ con tè ra quần? ”

“......”

Con nít mới tè ra quần.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trầm mặc của Lệ Trầm trong nháy mắt vặn vẹo một chút, cuối cùng quay mặt lại: "Con không có. ”

Giản Thành Hi nghi hoặc nhìn bé: "Vậy con đứng đây làm gì?”

Lệ Trầm mím môi.

Bé chỉ là thấy Giản Thành Hi trễ như vậy còn không ngủ, cho nên muốn đến nhìn một chút.

Nhưng nếu nói như thế thì bé không thể nào nói ra được. 

Giản Thành Hi trầm tư một lát, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, mở miệng nói: "Có phải con ngủ một mình gặp ác mộng sợ hãi không?! ”

Lệ Trầm nghẹn lại, nhưng lại không nghĩ ra lý do gì khác, chỉ có thể trầm mặc.

"Không sợ không sợ nha." Giản Thành Hi sờ sờ đầu đứa nhỏ, ôn nhu nói, "Tiểu Trầm chúng ta là nam tử hán nha, quái thú đều sẽ bị đánh chạy. ”

Thật buồn cười.

Bé mới không sợ quái thú gì đó đâu.

Lệ Trầm cảm thấy rất khinh thường, nhưng khi Giản Thành Hi dịu dàng nhẹ giọng dỗ dành bé, kiên nhẫn như vậy, thật giống như bé là đứa nhỏ mà ông ấy trân trọng nhất.

Mặc dù biết chắc chắn là lừa người.

Chẳng qua là lừa gạt bé mà thôi.

Lệ Trầm lại dưới sự vuốt ve dịu dàng của Giản Thành Hi, cơ bắp cứng ngắc toàn thân không tự giác buông lỏng, mặt mày luôn cảnh giác cũng rũ xuống, cậu bé gầy yếu đứng trên cầu thang cũ nát, dựa vào ba mình.

Giản Thành Hi bế bé lên: “ Đến đây, ba đưa con về phòng.”

Sau khi trở lại phòng, cậu đem người đặt lên giường, chính mình cũng nằm xuống nhẹ nhàng vỗ lưng bé, nhìn đứa nhỏ buồn ngủ nhắm mắt lại mới xoay người muốn đi.

Tay Lệ Trầm còn túm lấy góc áo cậu.

Giản Thành Hi chính mình cũng rất muốn đi ngủ, kỳ thật cậu cũng rất mệt mỏi, bất quá còn có quần áo phải khâu, cậu nhẹ nhàng ngồi dậy, chậm rãi kéo tay đứa nhỏ đang ngủ say, một bên nhẹ giọng nói: "Tiểu Trầm ngoan, ba sẽ quay lại ngay. ”

Rón ra rón rén.

Cửa phòng được mở ra và đóng lại phát ra âm thanh rõ ràng.

Lệ Trầm mở mắt ra trong đêm tối, tỉnh táo, không có chút buồn ngủ nào.

À!

Nói cái gì mà ở cùng mình, cuối cùng ông ấy vẫn đi.

Lệ Trầm nhẹ nhàng xoay người, nhích đến chỗ Giản Thành Hi vừa mới nằm, cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp của ba ba, bé vùi mặt vào đó, thân hình nho nhỏ co lại cuộn tròn, hít hít mũi, làm bộ như người còn đang ở bên cạnh.

Đúng là đại lừa đảo, không thay đổi chút nào.

Ngày hôm sau, 

Quần áo còn chưa hoàn toàn sửa xong, Giản Thành Hi cũng mới ngủ được có một chút, hôm nay cậu chuẩn bị mang theo hai đứa nhỏ đi lên núi phía sau xem có thể tìm được chút đồ ăn hay không. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Dịch dinh dưỡng thực sự mắc quá.

Trong nhà trong ngoài đều cần tiền, chỉ có thể nghĩ cách khác.

Sáng sớm cậu cho hai đứa nhỏ uống hết dịch dinh dưỡng, bản thân mình thì ăn mấy quả trái cây, liền thu dọn đồ chuẩn bị xuất phát.

Khi đi ngang qua cổng, lần đầu tiên cậu thấy hàng xóm của mình.

Hàng xóm là một bã lão sống một mình, bà nhìn thấy Giản Thành Hi, thái độ có chút lạnh lùng, chỉ chào hỏi: "Mang theo hai đứa trẻ chuẩn bị ra ngoài sao." ”

Giản Thành Hi gật gật đầu: "Đúng vậy a di . ”

Hệ thống nhảy ra nói:【Nguyên chủ luôn ngược đãi đứa nhỏ, bà ấy không thích nguyên chủ】

Giản Thành Hi trong lòng cảm khái nói: "Bà lão này thật sự là một người rõ ràng, nếu tôi là bà ấy, tôi cũng không thích chính mình. ”

Hệ thống im lặng.

Giản Thành Hi cũng không để ý, cõng Lệ Trầm, dắt tay Lệ Toái Toái đi theo con đường nhỏ phía sau nhà cây.

Núi của thế giới này đặc biệt lớn, dọc theo đường đi có thể nhìn thấy không ít thực vật, bất quá những thực vật này đều trông  kỳ kỳ  quái quái, thoạt nhìn cũng không phải có thể ăn được, cậu muốn tìm chút rau có thể ăn.

Giản Thành Hi: “Chúng ta hãy đi xa hơn nữa. ”

Lúc lướt qua một sườn núi đất, cách đó không xa có mấy con thỏ thoạt nhìn rất hoạt bát đang gặm cỏ, bộ lông màu tuyết trắng, bộ dạng nhu thuận, thật sự là rất đáng yêu.

Trước kia cậu cũng từng nuôi thỏ, nhu thuận hiểu ý người, rất vui.

Giản Thành Hi lộ ra nụ cười, cậu mang theo hai đứa nhỏ ngồi nghỉ ngơi trên tảng đá bên cạnh, thấy Lệ Toái Toái cũng nhìn thỏ, liền nhẹ nhàng hỏi: "Toái Toái cũng thích thỏ sao? ”

Lệ Toái Toái phục hồi tinh thần lại, gật gật đầu.

"Thật không?" Giản Thành Hi suy tính có nên cho con gái nuôi một con thỏ hay không: "Ba cũng thích. ”

Dù sao vẫn là một bé gái thôi.

Nếu có một con vật cưng đáng yêu, nó sẽ rất hạnh phúc.

Giản Thành Hi kiên nhẫn hướng dẫn : "Nếu có một con thỏ, con muốn làm gì?" ”

Đôi mắt to tròn xoe của Lệ Toái Toái  sạch sẽ lại ngây thơ nhìn con thỏ cách đó không xa: "Có thể nuôi thêm mấy con không ba? ”

Giản Thành Hi mỉm cười và nói: "Sao thế, con thích thỏ như vậy à?”

“ Dạ” Lệ Toái Toái thu hồi ánh mắt trên người con thỏ, quay đầu lại nhìn về phía Giản Thành Hi, trên mặt tiểu cô nương là nụ cười sáng lạn, giọng nói non nớt chậm rãi mở miệng mang theo nghiêm túc: "Bằng không sẽ không đủ ăn. ”

“......”

Nụ cười của Giản Thành Hi đọng lại trên mặt: "Ăn thỏ? ”

Lệ Toái Toái gật gật đầu.

Giản Thành Hi không nghĩ tới đứa nhỏ này mới ba tuổi a, bé gái ba tuổi chính là tuổi ngây thơ đáng yêu, làm sao có thể nghĩ đến cái này!

Cậu do dự một chút mở miệng nói: "Nhưng thỏ cũng không dễ bắt, nếu không hay là thôi đi..."

"Đặt cạm bẫy ở trên sườn núi là có thể bắt” Giọng của Lệ Trầm xen vào, bé trai luôn trầm mặc ít nói, sắc mặt lạnh như băng, "Như vậy cũng sẽ bớt việc rất nhiều. ”

!!?

Người cha già Giản Thành Hi ở một bên ngơ ngác, không hiểu sao khi nghe đoạn đối thoại nhạt nhẽo này sau lưng lại dâng lên một cảm giác ớn lạnh không thể giải thích được.

Không biết tại sao...

Cậu bỗng nhiên cảm thấy, hai đứa nhỏ này hình như có chỗ nào đó không đúng!!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play