Giản Thành Hi đang nhìn tin tức đơn xin tiền trợ cấp của mình được chấp nhận liền mừng như điên, lại bỗng nhiên có một cảm giác lành lạnh sau lưng.

"Hắt xì!"

Cậu bịt mũi, xoa xoa, có chút khó chịu.

Giản Thành Hi hít sâu một hơi, quay đầu giải thích với hai đứa nhỏ đang nhìn mình bằng ánh mắt quan tâm: 

"Không có việc gì, có chút  gió, có thể là do thời tiết lạnh, lần sau mặc thêm quần áo sẽ không sao. ”

Nói xong, cậu nhìn thấy quần áo trên người hai đứa nhỏ.

Quần áo trên người Lệ Toái Toái giặt đến mức bạc màu, thậm chí còn có rất nhiều chỗ vá, mà quần áo trên người Lệ Trầm lại càng đơn bạc như tờ giấy, có chỗ rách thậm chí không thể vá được nữa, sớm đã nhìn không ra màu sắc ban đầu của quần áo, nguyên chủ chính mình có cả tủ quần áo xinh đẹp, mà đồ trên người hai đứa nhỏ sợ là còn không bằng cả ăn mày.

Đang suy nghĩ.

Bé gái khập khểnh đi tới, lo lắng nắm lấy tay cậu, tay bé gầy gò mềm mại, đôi mắt cô gái đen sáng: "Ba, ba chú ý giữ gìn sức khỏe." ”

Sau cùng, nếu baba bị bệnh, ba sẽ càng không quan tâm đến sống chết của bé và caca.

Giản Thành Hi không nghĩ tới đứa nhỏ lại quan tâm mình như vậy, cảm động vô cùng: "Yên tâm đi, ba không sao, chỉ là nhìn thấy đơn xin trợ cấp của chúng ta được chấp nhận liền vui vẻ, hiện tại chúng ta có tiền rồi. Con và anh trai vẫn mặc như thế này nhất định sẽ rất lạnh, ba dẫn các con đi mua quần áo mới có được không? ”

Cậu nghĩ rằng hai đứa nhỏ chắc chắn sẽ rất hạnh phúc khi nghe nó.

Ai ngờ.

Lệ Toái Toái cùng Lệ Trầm liếc nhau một cái, tâm tình lại căng thẳng.

Ba chưa bao giờ mua cho chúng quần áo mới, bây giờ đột nhiên muốn mua, chẳng lẽ là muốn cho chúng ăn mặc đẹp một chút để bán được giá cao hơn sao.

Bầu không khí đột nhiên trở nên trầm lắng.

Lệ Trầm đứng chắn trước mặt em gái, đứa trẻ luôn im lặng ít nói lúc này là người đầu tiên mở miệng nói: "Tụi con không lạnh. ”

Giản Thành Hi sửng sốt: "Sao lại không lạnh được cơ chứ quần áo này mỏng như vậy, ba nhìn thời tiết sắp trở nên lạnh hơn rồi, hôm qua lúc dọn dẹp tủ quần áo cũng không thấy quần áo mùa đông của hai đứa, vậy mùa đông các con mặc cái gì? ”

Lệ Trầm mím môi không nói gì.

Lệ Toái Toái đứng ra, có chút cẩn thận nhìn hắn một cái, mở miệng nói: "Mặc đồ cũ của ba. ”

Giản Thành Hi khiếp sợ!

Đệch! Nguyên chủ điên rồi, mua quần áo cho mình thì đến mắt cũng không thèm chớp, thế mà để cho hai đứa nhỏ mặc lại đồ cũ của mình! 

Cậu ta vẫn còn là con người sao?

Thật không thể chấp nhận được! 

Giản Thành Hi kiên định nói: "Vậy làm sao được, con yên tâm, năm nay baba nhất định sẽ mua cho các con quần áo mới! ”

Lệ Toái Toái không nghĩ tới ba còn chưa buông tha ý định muốn bán bọn họ.

Vẫn là Lệ Trầm nhìn Giản Thành Hi một cái, thấp giọng giống như vô tình nhắc nhở: "Nhưng chúng ta qua mùa đông còn phải mua đồ ăn. ”

Giản Thành Hi sửng sốt.

Đúng vậy, nhà bọn họ hiện tại không chỉ thiếu quần áo, còn thiếu đồ ăn. Tuy rằng đã lãnh tiền trợ cấp, nhưng cũng chỉ có 300 đồng, nếu mua hai bộ quần áo thì tháng này chỉ sợ còn phải đói bụng. Cậu lại quên mất việc này, vẫn là đứa nhỏ suy nghĩ chu toàn, nhưng... Thật sự không thể mua quần áo sao?

Đang nghĩ thì đôi mắt của Giản Thành Hi đột nhiên sáng lên, cậu dắt theo hai đứa nhỏ, đứng lên nói: "Đừng lo lắng, ba có biện pháp! ”

......

Đường phố chính của thành ngầm

Trên đường người đến người đi, xe cộ lưu thông không dứt, có cả thú nhân cùng tinh linh qua lại, vô cùng náo nhiệt.

Chung quanh đường phố có rất nhiều cửa hàng. Bởi vì có tới tám chủng tộc lớn, cửa hàng nơi này đa dạng đầy đủ, có bán binh khí, bán dịch dinh dưỡng, thậm chí cả linh sủng đều có bán.

Giản Thành Hi dừng chân tại một cửa hàng quần áo, đàm phán giá cả: "Ông chủ, những bộ quần áo này ông xem tôi đều chưa tháo mạc ra, có cái tôi còn chưa mặc, ông thu đi không có vấn đề gì đâu. ”

Chủ cửa hàng quần áo xua tay nói: "Không được đâu, cái này cậu đã mặc qua rồi, làm sao tôi lấy bán được” - ứng dụng t yt 

Giản Thành Hi giơ tay lên: “ Giảm giá!”

Ông chủ vẫn lắc đầu: "Không được không được. ”

"Vậy tôi không cần tiền, ông chỉ cần đổi cho tôi hai bộ quần áo mùa đông dành cho trẻ con, thế nào?" Giản Thành Hi xách rương nói: "Trong này còn có mấy món đều là cửa hàng của ông bán với giá cao, tôi căn bản không mặc qua mấy lần, nhiều quần áo như vậy, đổi bằng hai bộ quần áo con nít cũng được chứ? ”

Ông chủ do dự.

Giản Thành Hi vẫn luôn để lại cho người khác ấn tượng kẻ ngốc nhiều tiền, trước kia cũng từng ở cửa hàng bọn họ mua quần áo, tiêu tốn không ít tiền oan.

Những bộ quần áo này cũng đều gần như là hoàn toàn mới, nếu thu hồi lại khẳng định sẽ không thua thiệt.

Chỉ là...

Giản Thành Hi ngốc như vậy, nếu như có thể vớt thêm một chút thì càng tốt.

Ông chủ cố tình làm khó nói: "Nhưng cửa hàng của chúng tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng có tiền lệ như vậy, Giản tiên sinh kỳ thật tôi cũng rất muốn giúp cậu, nhưng mà..."

Giản Thành Hi trực tiếp xách túi lên, dứt khoát quả quyết nói: "Được rồi, nếu ông chủ khó xử như vậy, tôi cũng không thể làm cho việc làm ăn của ông khó làm, vậy tôi lại đi nhà khác hỏi một chút là được rồi. ”

Ông chủ sửng sốt, vội vàng giữ cậu ta lại, nói: "Đừng đi đừng đi, tôi chưa nói là không mà. ”

Giản Thành Hi quay đầu lại nhìn ông chủ: "Tôi cũng được xem là khách hàng cũ ở cửa hàng ông, không ngờ lại chịu đãi ngộ như vậy, xem ra sau này việc làm ăn này cũng khó mà làm được. ”

"Hi Hi cậu nói cái gì vậy." Ông chủ tươi cười như hoa nhiệt tình nói: "Cậu có khó khăn tôi làm sao lại không giúp đỡ chứ, trong nhà cậu còn có hai đứa nhỏ, tôi cũng không phải hạng người lạnh lùng vô tình gì..." ( truyện trên app T𝕪T )

Giản Thành Hi nhanh chóng nói: "Được rồi, tặng thêm cho tôi hai đôi giày trẻ em. ”

Ông chủ sững sờ.

Giản Thành Hi nắm tay ông chủ, lộ ra nụ cười thành công: "Ông chủ, tôi biết ông là một người tốt mà! ”

Nụ cười trên mặt ông chủ dần biến mất: "..."

Trong ánh mắt giết người của ông chủ,Giản Thành Hi thuận lợi từ cửa hàng quần áo đi ra, không tốn một xu mang đi quần áo mùa đông cùng giày dép cho hai đứa nhỏ, có thể nói tâm trạng cậu cực kì tốt. 

Khi cậu đi ngang qua cửa hàng dinh dưỡng, liền mua hai ống dịch dinh dưỡng.

Vết thương ở chân Lệ Trầm không tốt, cần bổ sung dinh dưỡng nhiều hơn, nghèo cái gì cũng không thể nghèo con cái.

Không mua thì không biết, dịch dinh dưỡng mười tinh tệ một chai, hai chai mất hai mươi tinh tệ, tiền bảo hiểm trợ cấp của họ chỉ có ba trăm tinh tệ, phải tính toán thế nào để để chi tiêu trong vòng một tháng đây.

Không làm chủ gia đình thì không biết củi gạo đắt tiền.

Trên đường về nhà, Giản Thành Hi lại bắt đầu tính toán.

"Này..."

Ngay lúc còn cách nhà không xa, một lực lớn kéo cậu lại, cậu có chút hoảng sợ nhìn người tới, đang muốn kêu cứu, lại nghe được người tới thấp giọng nói: "Là anh đây, Tiểu Hi. ”

Giản Thành Hi nheo mắt nhìn kỹ, trước mặt là một người đàn ông trắng nõn gầy gò.

Vương Triết có chút vội vàng nắm tay cậu: "Tiểu Hi, em làm sao vậy, hai ngày trước chúng ta không phải đã nói xong đi cùng nhau sao, em nói  trở về lấy ngọc, anh ở nhà chờ em mãi mà không thấy người, còn tưởng rằng em xảy ra chuyện gì đây! ”

Giản Thành Hi ngây ngẩn cả người.

Qua một hồi lâu cậu mới phản ứng lại, người trước mắt này sẽ không phải là nhân tình gì đó đi.

Hệ thống xuất hiện đúng lúc: 【Đúng vậy, hắn ta chính là nhân tình của nguyên chủ, đối tượng khiến nguyên của  hồng hạnh xuất tường, Vương Triết】

Giản Thành Hi khiếp sợ nhìn người nọ, thốt lên: "Vương Triết? ”

Vương Triết vội vàng gật đầu nói: "Tiểu Hi, tình yêu của anh, em có biết mấy ngày nay anh  nhớ em đến mức nào không, mau để anh  ôm..."

Giản Thành Hi nhìn người đang tiến lại gần liền cảm thấy buồn nôn, một tay đẩy người ra, lui về phía sau vài bước nói: " Này này, anh tránh xa tôi một chút, tôi là người đã có chồng có con. ”

Vương Triết sửng sốt.

Hắn ta trợn mắt há hốc mồm nhìn Giản Thành Hi, cảm thấy có chút không hiểu nổi, do dự một lát mới nói: "Tiểu Hi em làm sao vậy? ”

Giản Thành Hi chán ghét nhìn người này: "Tôi không có làm sao hết, Vương Triết, mặc kệ trước kia như thế nào, đó đều là chuyện của quá khứ, tôi còn phải chăm sóc con của tôi, không thể đi với anh, sau này anh cũng đừng quấy rầy tôi nữa. ”

......

Vương Triết thấy người muốn đi vội vàng tiến lên: "Tiểu Hi, Tiểu Hi em làm sao vậy, có phải em giận anh không, anh biết em sợ bị mẹ anh làm khó dễ đúng không, em yên tâm đi, cả nhà anh sắp đi Thiên Không Thành, em đi theo anh chính là hưởng phúc, có phải em sợ bà biết em có con sẽ ghét bỏ em, không cho em gả cho anh không? ”

Giản Thành Hi dứt khoát theo lời hắn nói: "Ừ. ”

Vương Triết lập tức cam đoan: "Em yên tâm, anh nhất định sẽ làm tốt công tác tư tưởng với mẹ anh. ”

Cả hai đang nói chuyện ở đây.

Phía sau ngôi nhà, trên cây cách đó không xa, có hai thân ảnh nho nhỏ đang quan sát từ xa.

Lệ Toái Toái cùng Lệ Trầm đứng ở phía sau phòng, sắc trời dần dần tối đi, hoàng hôn kéo bóng lưng người rất dài, bọn họ vốn là nghĩ ba sắp trở về liền ở chỗ này chờ, lại không nghĩ tới lại nhìn thấy một màn như vậy. Mấy ngày nay ba dường như thay đổi, không còn đánh mắng bọn họ, vốn tưởng rằng ba ba muốn tốt hơn, nhưng quả nhiên là vẫn như cũ.

Giản Thành Hi cất bước trở về.

Vương Triết lại đuổi theo, lớn tiếng nói: "Tiểu Hi, hai đứa con kia của em, anh cũng giúp em suy nghĩ kỹ, đến lúc đó chúng ta đi Thiên Không Thành, ở thành ngầm bên này tìm một người bán bọn chúng đi không phải là xong rồi sao, đến lúc đó cũng sẽ có người chiếu cố bọn họ, không còn ai quấy rầy chúng ta nữa. ”

Lệ Trầm và Lệ Toái Toái im lặng lắng nghe những lời này.

"Chính em không phải cũng luôn nói, hai đứa đó là gánh nặng sao?” Vương Triết nhẹ nhàng dỗ dành cậu:  "Em là người tốt như vậy, gả cho Lệ Lăng Phong sau đó lại làm quả phụ, hai đứa nhỏ tàn phế kia sau này cũng chỉ trở thành vết nhơ của em, anh đều sẽ giúp em xử lí tốt. Hãy yên tâm, có anh ở đây, anh hứa sẽ không bao giờ để em nhìn thấy hai đứa nhỏ kia nữa. ”

Hoàng hôn kéo bóng người thon dài.

Ở phía sau nhà trên cây, hai thân ảnh nho nhỏ tựa vào nhau, đúng là có vẻ đặc biệt cô đơn.

Lúc vừa mới nghe Vương Triết nói muốn bán chúng đi, chúng đều không có bất kỳ động tác gì.

Nhưng khi nghe được baba ghét mình, coi mình là vết nhơ, bàn tay nhỏ bé của Lệ Trầm nắm thành nắm đấm, đôi môi mím chặt.

Ánh mắt hai đứa trẻ u ám.

Nghe được lời này mà chúng thậm chí không rơi nước mắt, chỉ im lặng như chết.

......

Chát!"

Đó là một tiếng tát chói tai vang vọng.

Trên mặt Vương Triết là một dấu tay có thể nhìn thấy rõ ràng, Giản Thành Hi đứng trước mặt đối phương, chậm rãi thu tay về: "Anh nói xong chưa? ”

"Em..." Vương Triết không dám tin che mặt, "Em dám đánh tôi? ”

Giản Thành Hi nhướng mày: "Anh dám mắng con tôi, tôi không thể đánh anh sao? ”

Vương Triết dùng ánh mắt như nhìn một người điên nhìn cậu: “Tiểu Hi em làm sao vậy, anh có nói sai sao?! ”

Giản Thành Hi cười lạnh một tiếng: 

"Anh đâu chỉ là sai, quả thực là sai lầm lớn, chúng là con của tôi, không phải vết nhơ trong cuộc đời." Giản Thành Hi từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng: " Vết nhơ là anh mới đúng. ”

Vương Triết không dám tin: "Giản Thành Hi, em đang nói cái gì vậy, nếu em rời khỏi anh, cả đời này em cũng đừng hòng rời khỏi thành ngầm! ”

Giản Thành Hi mở miệng nói: "Sau này tôi sống như thế nào không liên quan gì đến anh, con tôi cũng không tới phiên anh khoa tay múa chân, Vương Triết, đây là lần cuối tôi nói chuyện với anh, đừng đến tìm tôi nữa, nếu không... Tôi thấy anh một lần thì đánh một lần”

Ánh mắt cậu dừng trên mặt Vương Triết.

Vương Triết có chút thẹn quá hóa giận, chỉ vào tay Giản Thành Hi cũng có chút run rẩy: "Có phải em điên rồi không? ”

Giản Thành Hi cười lạnh một tiếng, giây phút đó, Vương Triết cảm thấy hình như hắn cách người này rất xa, mà giọng nói của cậu lại mang theo lãnh đạm cùng chán ghét: "Cút”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play