Giản Thành Hi đi xuống tầng hầm dưới lòng đất, dưới này bên trong dường như là một phòng khám nhỏ, tại đây cậu đã nhìn thấy những bệnh nhân khác.
Trợ lý vẫy vẫy tay với cậu: "Giản tiên sinh đến bên này, anh tới lấy cơm đi, bác sĩ Diêu đã nói với tôi chừa cơm cho anh rồi, ba ống dịch dinh dưỡng này anh có thể cầm”
Giản Thành Hi đi tới.
Vốn cậu cho rằng ăn cơm ít nhất cũng có thể nhìn thấy chút cơm, nhưng thật không ngờ cái gọi là cơm chính là ba ống dịch dinh dưỡng màu xanh lá cây!
Giản Thành Hi lúng túng một chút: "Đây là thuốc cho bọn nhỏ uống sao? ”
Trợ lý sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng cười nói: "Từ khi nào mà anh lại trở nên hài hước như vậy, bình thường chúng ta không phải đều ăn cái này sao? ”
Giản Thành Hi nhìn chất lỏng màu xanh lá cây trong ống nghiệm, chìm vào trầm tư.
Trong thực tế, trong đầu cậu đã điên cuồng xỉ vả hệ thống: “Tất cả mọi người trên thế giới này đều phải uống cái này, mi không phải là đang trêu chọc ta đấy chứ? ”
Hệ thống: 【Tôi rất tiếc phải nói với cậu, đúng rồi đó】
Giản Thành Hi có chút tuyệt vọng.
Trợ lý đưa ống dịch dinh dưỡng cho cậu, còn nói: "Hiện tại còn có thì quý trọng đi, tôi nghe được tin tức nói dịch dinh dưỡng bởi vì tài nguyên và chiến sự căng thẳng phỏng chừng rất nhanh cũng sẽ tăng giá, đến lúc đó mà nói, không chừng cuộc sống của người trong Thành ngầm như chúng ta sẽ không dễ chịu. ”
Giản Thành Hi không chỉ một lần nghe người khác nhắc tới từ Thành ngầm.
Thành Thiên Không và Thành ngầm, nếu như hắn đoán không sai, người của thành ngầm hẳn là tầng lớp thấp nhất, kỳ thật chính cậu cũng chú ý tới, nơi này cơ sở vật chất cũ kỹ, cũng không giống một xã hội phát triển.
Giản Thành Hi thăm dò hỏi: "Vậy đến lúc đó nếu như tăng giá, chúng ta không ăn được cơm sao? ”
Trợ lý nhún nhún vai nói: "Hiện tại khí hậu và hoàn cảnh ác liệt như vậy, trùng tộc không ngừng xâm lấn, đa số vật tư đều cung cấp cho tiền tuyến và Thiên Không Thành, sống chết của người bình thường chúng ta nào có người quản đâu. Thật ra tôi cũng rất hâm mộ những người có bảo hiểm xã hội, ít nhất còn có thể bảo đảm không chết đói, như tôi đây, chỉ có thể tự cầu phúc. ”
Tâm trạng Giản Thành Hi lập tức trầm xuống.
Trợ lý là một người trẻ tuổi có tay có chân còn như thế, cậu còn mang theo hai đứa nhỏ, đến lúc đó không phải là phải chết đói sao?
Cậu trở lại phòng bệnh, người vẫn mang dáng vẻ tâm sự nặng nề như trước.
Hai đứa nhỏ không biết từ lúc nào đã ngủ cùng một chỗ, hai thân ảnh nho nhỏ trên chiếc giường to đang dựa vào nhau, thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu lại yếu ớt. Loạn thế như vậy, người lớn còn khó bảo toàn bản thân, hai đứa nhỏ này nếu như mình mặc kệ, chúng rất khó sống sót.
Giản Thành Hi nhẹ nhàng thở dài.
Lệ Toái Toái ngủ không sâu, bé mơ mơ màng màng tỉnh lại, mở mắt nhìn cậu, thanh âm nhỏ bé lại mềm mại gọi một tiếng: "Ba ba..."
Giản Thành Hi vội vàng nói: "Tỉnh rồi sao? ”
Lệ Toái Toái gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy yếu của bé ngước lên, nhìn thấy thứ trong tay Giản Thành Hi, ánh mắt đều sáng lên: "Ăn cơm? ”
Có lẽ hơi đói, bé muốn đưa tay ra lấy.
Nhưng đường như không biết nhớ tới cái gì, lại giống như là phản ứng theo bản năng, sợ hãi rụt tay trở về, thậm chí thật cẩn thận nhìn Giản Thành Hi một cái.
Giản Thành Hi nói: “Có chuyện gì vậy? ”
Lệ Toái co ro bên giường, bé đưa mắt nhìn Giản Thành Hi và nhỏ giọng như muốn giải thích: "Con sẽ nghe lời, sẽ không trộm đồ ăn, ba đừng đánh con..."
Giản Thành Hi dừng lại.
Nguyên chủ bình thường không cho đứa nhỏ ăn cái gì thì thôi, còn đánh đứa nhỏ sao?!
Giản Thành Hi: “ Vậy trước đây hai con ăn gì?"
Lệ Toái Toái mím môi, nhẹ giọng nói: "Nhặt trái cây ăn. ”
“......”
Khó trách gầy yếu như vậy.
Bàn tay cầm dịch dinh dưỡng của Giản Thành Hi khẽ run rẩy, trực tiếp đặt dịch dinh dưỡng trong tay Lệ Toái Toái nói: "Đừng ăn những thứ đó, ăn cái này đi, đây là đồ cho con ăn."
Lệ Toái Toái có chút kinh ngạc nhìn ba mình.
Giọng nói của Giản Thành Hi rất nghiêm túc: "Ba hứa, sau này sẽ không đánh con.”
Lệ Toái Toái nhìn thấy Giản Thành Hi đặt hai ống dịch dinh dưỡng còn lại trên tủ nói: "Hai cái này là cho anh trai, chờ anh tỉnh lại bảo anh uống. ”
"Còn ba thì sao?" Lệ Toái Toái hỏi: "Ba không ăn sao? ”
Giản Thành Hi khoát tay cười nói: "Ba không đói, lúc ba đến nhìn thấy cây bên ngoài không phải còn có trái sao, ba ăn cái kia là được, con không biết đâu, ba thích ăn trái cây, gần đây vừa hay còn muốn giảm cân. ”
Lệ Toái Toái có chút mê mang chớp chớp mắt.
Rõ ràng ba cũng không mập nha, giảm cái gì mới được.
Giản Thành Hi sau khi bỏ ống dịch dinh dưỡng xuống liền chuẩn bị ra ngoài hái chút trái cây ăn, dặn dò con gái nói: "Con ở đây nghỉ ngơi thật tốt, ba đi ra ngoài làm chút việc, rất nhanh sẽ trở về. ”
Lệ Toái Toái ngoan ngoãn gật đầu, cô bé có chút ỷ lại kéo tay Giản Thành Hi nói: "Ba về sớm một chút. ”
Giản Thành Hi nói: “ Yên tâm, ba sẽ quay về rất nhanh thôi” .
Cậu ầm ầm ra khỏi cửa, trong phòng lại khôi phục không gian yên tĩnh.
Lệ Toái Toái cầm dịch dinh dưỡng trong tay nhìn chằm chằm một lát, tiếp theo, bé quay đầu nhìn về phía cậu bé trên giường, nhỏ giọng nói: "Anh..."
Bé trai nằm trên giường mở mắt ra.
Lệ Toái Toái chỉ vào hai ống dịch dinh dưỡng trên tủ: "Ba nói chúng là để cho anh. ”
Bé trai không di chuyển.
Thân hình nhỏ bé của Lệ Toái Toái ngồi xuống bên cạnh anh trai, bé ôm ống dịch dinh dưỡng, rúc vào bên cạnh anh trai, nhẹ giọng nói: "Anh, em cảm thấy ba giống như đã thay đổi, anh nói có phải ba không ghét chúng ta nữa không? ”
Bé trai liếc mắt nhìn em gái một cái, giọng nói non nớt lại mang theo khàn khàn: "Ông ấy sẽ không thay đổi."
"Chúng ta là hai đứa trẻ khuyết tật, ông ấy sẽ không thích chúng ta." Khuôn mặt bình tĩnh của cậu bé không phù hợp với tuổi này, bé nói: "Ông ấy luôn luôn muốn bỏ lại chúng ta, bây giờ chẳng qua do không có ngọc và tiền, với tính cách của ông ấy, rất có thể là muốn bán chúng ta.”
Lệ Toái Toái mở to hai mắt, bé không khóc như những cô bé khác nói ba mình sẽ không như vậy.
Ngược lại
Bé nhanh chóng bình tĩnh lại, khuôn mặt nhỏ nở một nụ cười thất vọng, nhưng không có bất kỳ nước mắt, chỉ nhẹ nhàng nói: "Ba thông minh hơn so với trước kia”
......
Giản Thành Hi còn ở phía sau bệnh viện hái trái cây căn bản không biết mình đã bị hai đứa nhỏ bày mưu tính kế xong.
Giản Thành Hi nhổ ra trái cây trong miệng: "Chua quá, thật khó ăn! ”
Hệ thống nói mỉa: 【Kí chủ, phát hiện độ thiện cảm của con với cậu đã giảm 10 điểm.】
Giản Thành Hi khiếp sợ: "Cái gì?! ”
Hệ thống trả lời: 【Khi mức độ thiện cảm xuất hiện biến động lớn, hệ thống sẽ đưa ra lời nhắc nhở, yêu cầu kí chủ kiểm tra hành vi của mình có vấn đề gì không】- Cá mặn thời @ t.y.t
"Mi vẫn còn có chức năng này?" Giản Thành Hi một bên lau trái cây trên người mình, một bên nói: "Ta thì có vấn đề gì, độ hảo cảm này sao còn giảm, nhất định là mi nhầm rồi, quả này còn rất ngọt, lát nữa tôi cầm về cho con gái ăn. ”
Hệ thống đối với kí chủ ngốc bạch ngọt không có lời nào để nói.
......
Vài ngày sau, ngày xuất viện.
Giản Thành Hi nhìn cậu bé nằm trên giường bệnh, đứa con trai nhỏ của mình đặc biệt trầm mặc, mấy ngày nay lại càng không nói chuyện với mình.
Mới đầu cậu thiếu chút nữa cho rằng đứa nhỏ này mắc bệnh tự kỷ, sau đó nhìn thấy cậu bé và em gái vẫn có thể bình thường nói chuyện lại yên tâm hơn nhiều, không chừng là do còn giận nguyên thân. ( truyện trên app T𝕪T )
Lúc đứng dậy, Lệ Trầm đi đường cũng không thuận lợi, thậm chí thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất.
Bác sĩ nói bên ngoài cửa: "Chân của bé chưa phục hồi tốt, cần phải nghỉ ngơi, nếu không rất dễ bị tàn tật." Chủ yếu là trang thiết bị của ta cũng không tốt, nếu như có thể đi bệnh viện Thiên Không Thành, tìm đại tinh linh Mễ Lạp Kiệt, nói không chừng nàng có biện pháp. ”
Giản Thành Hi hỏi: “ Cô có thông tin của của Mễ Lạp Kiệt không?”.
Bác sĩ nhìn cậu ta đầy sự ngạc nhiên.
Giản Thành Hi thành tâm nói: "Chờ tôi tiết kiệm đủ tiền tôi liền dẫn con trai đi khám. ”
Bác sĩ rất bất ngờ, cô không biết Giản Thành Hi đang trình diễn hay là thật, nhưng rốt cuộc vẫn thở dài, viết thông tin liên lạc của Mễ Lạp Kiệt cho cậu.
Giản Thành Hi nhận lấy, cất kĩ: "Cảm ơn. ”
Bọn họ ở bên ngoài nói chuyện, Lệ Trầm trong phòng dựa vào em gái, gian nan muốn đi ra ngoài.
Chân truyền đến đau đớn thấu xương, cậu bé yên lặng chịu đựng, trên trán khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng. Ba tuổi chính là tuổi mà đứa nhỏ ngã xuống đất đều sẽ ngồi khóc rống, cậu bé lại không nói một lời đi về phía trước, thân thể nho nhỏ bởi vì đau đớn có chút run rẩy, nhưng sống lưng lại không hề uốn cong chút nào.
Ngay lúc này.
Một bàn tay ấm áp đỡ lấy lưng cậu bé.
Giản Thành Hi cầm phương thức liên lạc trở về vội vàng hoảng hốt nói: "Sao con lại tự mình đi ra? ”
Lệ Trầm sửng sốt, mím môi, cho rằng ông ấy sẽ làm khó dễ mình.
Giản Thành Hi lại chỉ là động tác ôn nhu cõng người lên: "Chân con còn chưa tốt đâu, không thể đi lung tung, sao lại không nghe lời như vậy chứ. ”
Rõ ràng là lời trách cứ từ miệng ông ấy nói ra lại không có bất kỳ sự tức giận nào.
Ngược lại trong lời nói lải nhải đều là quan tâm.
Con ngươi Lệ Trầm quen bình tĩnh khó có được xuất hiện cảm xúc giống như bối rối, nhưng rất nhanh bị ẩn đi, cậu bé thấp giọng, rốt cục nói với Giản Thành Hi câu đầu tiên trong mấy ngày nay: "Con có thể tự mình đi. ”
Lệ Trầm cho rằng Giản Thành Hi sẽ lập tức không giả vờ, giống như trước kia vứt bỏ mình.
Nhưng mà.
Giản Thành Hi lại buồn cười một tiếng, thậm chí ôm bé càng chặt, thấp giọng nói: "Yên tâm đi, ba ba khí lực rất lớn, hoàn toàn không có vấn đề gì. ”
Lệ Trầm dựa vào lưng ba mình, rắn chắc ấm áp, đáng tin cậy như vậy.
Rõ ràng biết là đang lừa bọn họ, nhưng cậu bé lại vì chút ôn nhu khó có được này mà vui vẻ.
Giản Thành Hi nhẹ giọng nói: "Đi thôi. ”
Cậu đi đến cánh cửa, nắm lấy tay con gái mình, bước đi rất nhẹ nhàng, nhưng giọng nói rất vui vẻ và vững chắc: "Về nhà. ”
......
Khi nhóm ba người trở về nhà, chào đón họ là một mùi ẩm mốc.
Mấy ngày không có ở đây, trời mưa, trong phòng tích nước, thậm chí ngay cả cửa sổ cũng bị mốc meo, lại có thêm mấy chỗ mạng nhện trên nóc nhà, trên bàn và tủ trống rỗng, trong nhà thật sự trống trải
Giản Thành Hi đặt đứa nhỏ xuống, nói: “ Con ở đây tự chơi nha” .
Hai đứa trẻ nhìn thấy ba mình vội vàng trở về phòng.
Giản Thành Hi ở trong phòng bắt đầu điên cuồng lật lại đồ đạc nguyên chủ để lại, cậu lục lọi hết tủ nhỏ tới đáy giường đều không tìm được tiền gì, cậu phàn nàn: " Sao người này lại nghèo như vậy. ”
Hệ thống nói: 【Chồng nguyên chủ trước khi gia nhập quân đội để lại một số tiền lớn, nhưng những năm này đều bị anh ta mua quần áo và đồ trang sức, tiêu xài hoang phí.】
Giản Thành Hi rất tức giận: "Còn có tâm tình mua quần áo, không nhìn xem hai đứa nhỏ đói thành cái dạng gì rồi?”
Nói xong, cậu bỗng nghẹn lại.
Như là bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cậu nhanh chóng chạy đến trước tủ quần áo.
Hít sâu một hơi, cậu mở tủ quần áo ra, bên trong tủ quần áo có bề ngoài mộc mạc lại là những bộ quần áo rực rỡ muôn màu, đều có chất liệu rất tốt, có thể thấy được nguyên thân thật sự tiêu tốn không ít tiền!
Giản Thành Hi có chút kích động vuốt ve đống quần áo: "Tiền, đều là tiền a..."
Hệ thống im lặng.
Giản Thành Hi cơ hồ không chút do dự đem chỗ quần áo này bỏ vào trong rương, cậu nóng nảy mở cửa, lại ngoài ý muốn nhìn thấy hai đứa nhỏ đứng ở cửa.
Lệ Toái Toái có chút cẩn thận gọi cậu một tiếng: "Ba..."
Giản Thành Hi khom lưng xuống: "Làm sao vậy? ”
Lệ Toái Toái hỏi: "Ba làm gì trong phòng vậy? ”
Bọn nhỏ đều nghe được tiếng lục lọi trong phòng, hai đứa nhỏ đương nhiên cũng không ngốc, biết Giản Thành Hi khẳng định đang tìm tiền, dù sao hiện tại trong nhà cũng không còn gì nữa.
Giản Thành Hi cười tủm tỉm nói: "Không sao, ba đang thu dọn đồ đạc, các con nhất định rất đói bụng, ba nghĩ biện pháp mua cơm cho các con ăn, các con ngoan ngoãn chờ ở nhà! ”
Lệ Trầm cũng nhìn về phía cái rương.
Lệ Toái Toái có chút bất an nắm chặt góc áo Giản Thành Hi: "Ba ơi, dẫn chúng con đi cùng với. ”
Giản Thành Hi chỉ cho rằng tiểu hài tử đang giận dỗi, an ủi nói: "Các con còn nhỏ, đi làm gì, yên tâm ba chỉ là đi tìm người đổi tiền, rất nhanh sẽ trở lại! ”
Sau khi nói xong cậu liền xách vali đi tới tiệm cầm đồ chuẩn bị bán đi.
Cửa được mở ra lại đóng lại, trong phòng lại khôi phục yên tĩnh, trong phòng yên tĩnh đến mức ngay cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được.
Lệ Toái Toái cùng Lệ Trầm liếc nhau một cái.
À, ba quả nhiên lại đi tìm tình nhân của ba để chuẩn bị bỏ trốn.