Giản Thành Hi đời này cũng không nghĩ tới mình sẽ xuyên qua thế giới khác, phải làm cha thì thôi, đã thế còn tự mình sinh ra hai đứa nhỏ! 

Đó như một cái tát vào thường thức của cậu trong suốt bao nhiêu năm qua.

Giản Thành Hi lập tức nói: "Đàn ông sao còn có thể sinh con?! ”

Hệ thống nói: 【Cơ thể mà cậu xuyên qua không phải là một người đàn ông bình thường theo nghĩa đen nữa, mà anh ta  thuộc tộc Tinh Linh.】

Giản Thành Hi yên lặng. 

Ờ ha, cậu quên mất, đây không phải là trái đất.

Giản Thành Hi đè nén kinh ngạc tràn đầy lòng, mở miệng hỏi: "Người cha khác của mấy đứa nhỏ là ai? ”

Hệ thống tận tâm trả lời: 【Nhập ngũ hơn ba năm, hạm đội của anh ta đang chiến đấu chống lại trùng tộc xâm lược thì bị hút vào hố đen. Đến nay không có tin tức gì.】

Giản Thành Hi nhịn không được trực tiếp mở miệng phàn nàn: “Vậy tôi chẳng phải là thành quả phụ sao? ”

【Cũng không nhất định là anh ta đã chết, cần gì phải bi quan như vậy】

Giản Thành Hi cười nhạo một tiếng, căn bản không tin: "Vậy mi nói xem vì sao không có tin tức gì, suốt ba năm làm sao có thể ngay cả một chút tin tức cũng không có, cái này cùng chết có cái gì khác nhau, nguyên chủ phỏng chừng cũng nghĩ như vậy đi, nếu không cũng không chuẩn bị bỏ trốn, ngay cả con mình cũng không quan tâm”

Hệ thống không nói gì nữa.

Trong lòng Giản Thành Hi cũng đủ tuyệt vọng, người khác sống lại thì có bàn tay vàng, cậu sống lại thì chồng chết còn mang theo hai đứa nhỏ.

Đang mải suy nghĩ thì nghe tiếng trợ lý của bác sĩ ở cách đó không xa gọi: "Người nhà Toái Toái có ở đây không? ”

Giản Thành Hi theo bản năng lên tiếng: “ Tôi ở đây."

Trợ lý mang theo bé gái đi ra, trợ lý là một cô gái tóc dài, cô nói: "Trên người bé con không có vết thương gì, chỉ là dính bùn đất hơi nhiều, tôi đã giúp bé rửa sạch, kiểm tra thân thể xong thì phát hiện bé có tình trạng suy dinh dưỡng nghiêm trọng, hơn nữa đứa nhỏ này tôi phát hiện bé là thuộc tộc Tinh Linh, năm nay đã ba tuổi nhưng vẫn chưa hóa hình, phán đoán sơ bộ cô bé có thể bị khuyết tật bẩm sinh. ”

Giản Thành Hi như bị sét đánh, không thể phục hồi tinh thần: “Khuyết tật gì vậy? ”

Bác sĩ bước xuống từ bên cạnh bàn mổ, dặn dò trợ lý đưa hai đứa nhỏ vào phòng bệnh nghỉ ngơi, trước khi đi nói với Giản Thành Hi: "Đến đây, chúng ta nói chuyện nào!”

Phòng khám này trông thì nhỏ, nhưng tất cả các thiết bị đều có đủ.

Bên ngoài nhìn vào chỉ có một cánh cửa, nhưng toàn bộ cái cây giống như mê cung, bên trong có không ít phòng bệnh, dây leo quấn quanh khóa cửa, đặt vào lá cây tương ứng là có thể mở cửa.

Bác sĩ bảo Giản Thành Hi ngồi xuống nói: "Muốn uống gì? ”

Giản Thành Hi không có tâm tình gì: "Cái gì cũng được!”

Bác sĩ rót cho cậu một ly nước dừa nóng: "Không cần cảm ơn tôi, tất cả đã được cậu thanh toán bằng ngọc bội, dù sao thứ đó cũng đáng giá không ít. ”

Giản Thành Hi cầm ly nước, ngẩng đầu hỏi: "Trợ lý của cô vừa nói khuyết tật bẩm sinh có ý gì. ”

Bác sĩ ngồi ở trên bàn, thái độ của nàng rất thẳng thắn: "Chuyện này tôi cho rằng thân là người của tộc Tinh Linh, cậu hẳn là rõ hơn so với tôi đi, bình thường tinh linh ba tuổi hẳn là đã mọc ra tai và hai cánh tinh linh, xương cánh bướm và lỗ tai của con gái cậu lại không có bất kỳ dấu hiệu gì. Cậu có biết cái này đại biểu cho cái gì? ”

Giản Thành Hi ngây ngốc nói: "Đại biểu cho cái gì? ”

Bác sĩ: "..."

Cô đang cố gắng nói chuyện, nhưng phát hiện ra rằng đằng sau cánh cửa xuất hiện một bóng dáng nhỏ.

Đứa nhỏ kia không biết làm sao chạy ra được, thân hình nhỏ bé của Lệ Toái Toái đang đứng ở chỗ khuất của cánh cửa, ánh mắt không chớp mắt nhìn lưng Giản Thành Hi, trẻ con tộc Tinh Linh trời sinh thông minh, đại đa số đều trưởng thành hơn so với bạn bè cùng trang lứa, xem ra cô bé này cũng không đơn giản như bề ngoài.

“ Điều này có nghĩa là bé có thể không còn khả năng biến hình do khuyết tật bẩm sinh”. Bác sĩ thu hồi tầm mắt nói với Giản Thành Hi: "Những tinh linh không thể biến hình đã được định sẵn là không thể vào Thiên Không Thành."

Giản Thành Hi chợt nhớ tới, ở phía trên khu này, có một đảo lớn trôi lơ lửng.

Hóa ra đó là Thiên Không Thành.

Bác sĩ nói rất rõ ràng: "Nếu Tinh linh mà không thể biến hình sẽ không có tinh thần lực, nhất định cả đời chỉ có thể ở lại đây này làm nhân loại bình thường, không có tương lai. ”

Sau khi nói xong, ánh mắt có chút thương hại nhìn về phía cửa.

Vốn là một người cha vô trách nhiệm, hiện tại lại biết được con của mình không thể biến hình, về sau chỉ sợ sẽ càng thêm ghét bỏ.

Mà Lệ Toái Toái ở cửa quả nhiên cũng nghe hiểu.

Ánh mắt của bé trở nên có chút u ám, thậm chí thân thể nho nhỏ có chút đứng không vững.

Vốn bé không được baba thích, nghĩ đến hiện tại baba biết bé là đứa nhỏ vô dụng, chỉ sợ sẽ càng chán ghét đi...

Lại không ngờ.

Giọng nói của Giản Thành Hi vang lên trong phòng: "Tôi còn tưởng rằng có chuyện gì, cái gọi là khuyết tật bẩm sinh chính là cái này à. ”

Bác sĩ sửng sốt: "Nếu không thì sao?" ”

Giản Thành Hi nhẹ nhàng cười cười, cậu ngồi trên ghế cầm chén nước uống một ngụm: "Tôi cũng không trông cậy vào đứa nhỏ có thể đại phú đại quý, bản thân tôi vốn cũng là một người bình thường, con gái tôi chỉ cần có thể khỏe mạnh, vậy làm người bình thường cả đời cũng rất tốt. ” - App t-y-t

Lệ Toái Toái có chút khiếp sợ ngẩng đầu.

Bác sĩ không nghĩ rằng cậu sẽ nói như vậy, có chút ngạc nhiên: "Cậu thực sự nghĩ như vậy?" ”

Đột nhiên có tiếng "cạch cạch" ở cửa.

Giản Thành Hi chợt quay đầu lại, nhìn thấy đứa nhỏ đứng ở cửa, cậu đứng dậy: "Toái Toái? ”

Tiểu cô nương ở cửa mặc bộ đồ cũ nát, hốc mắt có chút đỏ nhìn cậu, thật cẩn thận gọi một tiếng: "Ba ba..."

Giản Thành Hi lập tức chạy tới, ôm lấy bé: "Sao con lại chạy ra đây, ngay cả giày cũng không mang. ”

Cô bé chôn mặt vào lòng Giản Thành Hi, thì thầm: "Con, con sợ ba đi mất nên muốn ra chạy ra nhìn ba.”

Giản Thành Hi trong nháy mắt lòng mềm nhũn, đứa nhỏ này thật đáng thương, vẫn là do bị ám ảnh bởi nguyên thân cho nên hiện tại mới có thể không có cảm giác an toàn như vậy, cậu đưa tay vỗ vỗ lưng đứa nhỏ nói: "Không có việc gì, ba không đi, chỉ là cùng bác sĩ tán gẫu vài  câu. ”

Lệ Toái Toái nâng khuôn mặt gầy yếu lên: "Thật sao? ”

Giản Thành Hi gật đầu: "Ừ, thật đấy. ”

Lệ Toái Toái hình như lúc này mới yên tâm, cô bé tựa đầu lên vai Giản Thành Hi, cả người có vẻ rất mệt mỏi.

Giản Thành Hi quay đầu lại hỏi bác sĩ: "Phòng bệnh ở đâu, tôi đưa đứa bé về nghỉ ngơi. ”

Bác sĩ lấy chìa khóa phòng, chỉ vào một căn phòng cách đó không xa: "Ở ngay đó, thằng nhóc bị gãy chân nhà cậu cũng đang ở trong phòng bệnh đó. ”

Giản Thành Hi gật đầu, rất lễ phép mở miệng nói: "Cảm ơn” rồi cậu ôm đứa nhỏ rời đi

Bác sĩ nhìn bóng lưng cậu đi, động tác ôm đứa bé rất dịu dàng, trên mặt cũng không còn phù phiếm cùng kênh kiệu như trước, không hiểu sao thành kiến trong lòng cô lại giảm đi một chút: "Chờ một chút. ”

Giản Thành Hi nghi hoặc quay đầu lại.

Bác sĩ nhẹ nhàng đẩy kính, ho nhẹ một tiếng nói: "Ngọc bội của cậu coi như đáng giá một chút, chỗ tôi cũng không phải là bệnh viện đen gì, lát nữa cậu đi xuống tầng hai ở dưới lấy chút dịch dinh dưỡng đi, đứa nhỏ vừa mới phẫu thuật xong, cần phải ăn chút gì đó. ”

Giản Thành Hi có chút cảm kích, tuy rằng bác sĩ này có thành kiến với cậu, nhưng người ta lại là người không tệ, cậu gật đầu, lịch sự đáp: " Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ.”

Bác sĩ có chút tò mò nhìn Giản Thành Hi nhiều hơn vài lần, trong lòng bỗng nhiên có chút cảm giác quái dị, người này sao mấy ngày không gặp, bỗng nhiên đổi tính sao?

Giản Thành Hi đương nhiên không biết người khác nghĩ như thế nào, cậu ôm đứa nhỏ trở về phòng, đi đến bên cạnh một cái giường khác. Cậu bé  nằm ngủ trên giường, vết máu trên đùi đã không còn, đứa nhỏ nằm trên chiếc giường đá to, trông thật yếu ớt, mái tóc đen dính vào đôi má trắng trẻo, hàng mi dài khẽ run rẩy, ngay cả trong giấc ngủ cũng cảm thấy bất an. Cậu bé mới chỉ mới ba tuổi, nhưng trên cánh tay chi chít những vết thương xanh biếc tím tái, khiến người xem nhìn mà giật mình. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

“ Toái Toái, ca ca làm sao lại bị gãy chân?” Giản Thành Hi có chút không đành lòng mở miệng, "Là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao? ”

Bé gái nằm trong lòng Giản Thành Hi cũng đỏ mắt nhìn cậu bé trên giường, cô cúi đầu nhẹ giọng nói: "Vì hái trái cây, trái cây dưới gốc cây đã bị hái gần hết, chỉ có thể trèo lên cao hơn một chút mới hái được. ”

Giản Thành Hi nhíu mày nói: "Quá cao không hái là được. ”

Lệ Toái Toái xuống khỏi người cậu, nhào tới bên giường đá, bàn tay nhỏ bé gầy gò của bé có chút bất lực nắm lấy góc áo ca ca, giống như đó là chỗ dựa cuối cùng của bé: "Nhưng mà, nếu như không hái trái cây, thì... Không có thức ăn. ”

Giản Thành Hi sững sờ tại chỗ.

Cậu không bao giờ dám tưởng tượng hai đứa trẻ nhỏ như vậy đã phải sống một cuộc sống tồi tệ đến như vậy.

Rõ ràng có ba lại không bằng không có. 

Hai bé con của nguyên chủ vì hái trái cây để ăn, thiếu chút nữa ngã chết, bọn chúng mới chỉ hơn ba tuổi, nguyên chủ chẳng những mặc kệ con mình sống chết, mà còn ở nhà giấu ngọc chuẩn bị cùng tình nhân bỏ trốn, quả thực không có tình người mà!

Giản Thành Hi nghĩ đến những thứ này, đau lòng đến thở sâu một hơi, bàn tay cậu đặt bên cạnh bất giác nắm chặt lại, cuối cùng, sự đồng cảm và thương xót hai đứa bé đã chiếm ưu thế, cậu cúi đầu nói: "Sau này nguy hiểm như vậy thì đừng đi, con và anh trai ở chỗ này nha, bác sĩ nói với ba có thể lấy dịch dinh dưỡng, ba đi qua xem một chút. ”

Lệ Toái Toái ngoan ngoãn gật đầu.

Giản Thành Hi vừa muốn xoay người rời đi, liền nghe thấy giọng nói non nớt của bé gái truyền đến, cảm xúc có chút do dự: "Baba!"

"Làm sao vậy?"

Đôi mắt Toái Toái với đầy bất an và do dự, bé dường như rất sợ hãi, nhưng vẫn ngoan ngoãn nói: " Bọn con chờ ba quay lại.”

Giản Thành Hi lộ ra nụ cười trấn an, lập tức cảm thấy gánh nặng trên người càng nặng hơn, đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy sao cậu nỡ bỏ lại, vội vàng đáp ứng nói: "Yên tâm đi, ba rất nhanh trở về! ”

Bé gái nghe vậy mới gật gật đầu, ánh mắt ỷ lại nhìn ba mình rời đi.

Cửa phòng được mở ra và đóng lại, trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh, không còn người và âm thanh dư thừa .

Bé gái bộ dạng yếu ớt nhỏ bé vừa rồi giờ bỗng nhiên bình tĩnh lại, cả người cũng không còn vẻ nghe lời, bé cúi người nhìn về phía cậu bé trên giường, nhẹ giọng nói: "Anh, anh tỉnh chưa? ”

Cậu bé đang nhắm mắt lại trên giường chậm rãi mở mắt ra.

Đôi mắt cậu tối sầm, thay vì sự mong manh sau khi mới khỏi bệnh hiểm nghèo, lại có một vẻ u ám không phù hợp với lứa tuổi này nên có.

Bé gái đến gần hơn, nhỏ giọng: "Kế hoạch của chúng ta đã thành công. ”

"Baba đã bán ngọc đi rồi." Bé gái dựa vào anh trai mình, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, giống như một ma nữ xấu xa, bé nói: "Lần này baba không có tiền, không thể bỏ lại chúng ta để cùng người khác chạy trốn được.” 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play