“Bố mẹ cậu thực sự có quan hệ rất tốt đấy, Fujimiya. Giống như cậu vậy.”
Bố mẹ của Amane thể hiện cảm xúc của họ một cách công khai trong khi đang xem các sản
phẩm của câu lạc bộ thủ công. Kido- người bán hàng- cười khúc khích rồi quay đi.
Amane không thật sự biết những bạn học của cậu đang tham gia câu lạc bộ nào. Và dường như
Kido là thành viên của câu lạc bộ thủ công này, và là người bán hàng.
“Tôi cứ tưởng rằng cậu sẽ là quản lý câu lạc bộ thể thao hay gì đó chứ, Kido…”
Amane khóe léo giữ khoảng cách với bố mẹ mình, và nhìn vào Kido, người đang mặc một
chiếc tạp dề, có lẽ cũng là đồ tự làm.
Kido đã công khai bày tỏ tình yêu của mình với cơ bắp, cho nên Amane cho rằng cô sẽ là quản
lý câu lạc bộ thể thao hay gì đó, nơi mà có nhiều con trai, và cô sẽ có cơ hội thấy nhiều cơ bắp
hơn. Cậu không ngờ rằng cô lại tham gia câu lạc bộ thủ công.
“Đúng là tôi thích ngắm nhìn những chàng trai cơ bắp, nhưng tôi sẽ làm nó khi ở một mình, và
nếu thực sự tham gia vào câu lạc bộ như thế, Socchan sẽ giận mất.”
“Kayano?”
“Anh ấy không phiền khi tôi xem các chuyên gia thể hình trên TV hoặc trong các bức ảnh,
nhưng anh ấy dặn tôi không được ‘chảy nước dãi’ trước các bạn học khác.”
“Tôi không nghĩ là cậu ấy đang ghen đâu. Cậu ta có lẽ lo lắng cho danh tiếng của cậu hơn
đấy.”
Không ai muốn nhìn thấy một cô gái dễ thương nhìn chằm chằm vào cơ bắp một cách thèm
thuồng cả, chứ đừng nói là bạn gái.
Tuy nhiên Kido có vẻ không đồng tình trước ý kiến của Amane, cô phồng má.
“Thô lỗ quá đấy. Dù gì tôi cũng sẽ chọn người để tôi ‘chảy nước dãi’ mà.”
Tôi sẽ không bị phân tâm trước cơ bắp như vậy đâu. Kido chống tay lên hông và ưỡn ngực,
trong khi không hề phủ nhận việc thèm thuồng.
“Thật ra, tôi tham gia câu lạc bộ thủ công bởi vì bố tôi muốn tôi hành động trông giống một
người con gái hơn…và một lý do quan trọng nữa là tôi muốn tự may quần áo cho Socchan,
cũng như đo cơ thể của anh ấy.”
“Woah cậu bạo thật đấy…” “Đ-Đừng có lảng tránh. S-Shiina chắc chắn cũng sẽ may quần áo cho cậu nếu cậu cởi đồ và để
cô ấy đo.”
“Này đừng truyền lại cho Mahiru của tôi bất cứ ý tưởng cuồng tín kỳ lạ nào.”
Bản thân Mahiru sẽ cảm thấy khá khó xử. Cô chưa sẵn sàng nhìn cậu để vai trần, và rõ ràng là
không muốn cậu cởi bỏ quần áo. Amane sẽ rất đau đầu nếu như Mahiru cũng bị cuồng cơ bắp
như Kido.
Amane chả hơi đâu để giấu sự hoang mang của mình khi cậu nhìn vào vẻ mặt trông chán nản
của Kido. Mahiru, người đã đi cùng với bố mẹ của Amane, tiến lại gần, trông có vẻ bối rối.
“Hai người đang nói gì trông vui thế?”
“Eh, bọn tôi đang nói về việc cậu sẽ vui như thế nào khi thấy Fujimiya cởi trần ấy mà.”
“Làm sao điều này có thể được? Đúng không Mahiru?”
“Mình cho là…không.”
“Sao cậu phủ định yếu ớt thế?”
Amane đã cho rằng Mahiru sẽ đỏ mặt và từ chối thẳng thừng, nhưng cô ấy dường như lại do
dự một cách kì lạ, khiến cho cậu bị sốc.
“Eh, vì tôi đã ‘khai sáng’ cho Shiina về việc cơ bắp tuyệt đến nhường nào?” “Này đừng có mà làm những việc không cần thiết. Cậu không cần phải dạy Mahiru những thứ
kỳ lạ đâu.”
“Tôi chỉ nói về việc cơ bắp tuyệt như thế nào. Đừng có xem vẻ đẹp của cơ thế là kiến thức kì
lạ, dù gì thì đó cũng là kết quả của quá trình rèn luyện thân thể. Cách cậu nói thô lỗ quá đấy,
biết không?”
“À vâng, tôi xin lỗi.”
Amane xin lỗi theo bản năng khi cậu bất ngờ nghe được lời khiển trách nghiêm túc như thế.
“…Không, lỡ Mahiru thực sự thức tỉnh thì sao hả?” “Thì cậu chỉ cần cởi đồ ra thôi?”
“Không đời nào.”
Amane sẽ không bao giờ làm vậy vì cậu có thể dễ dàng hình dung ra một Mahiru đang bốc
hỏa. Cô hầu như không thể chịu đựng được khi mà họ tắm chung, và nếu cậu cởi quần áo như
cậu thường làm, cô chắc chắn không nhìn mặt cậu một thời gian.
Không phải ai cũng muốn thấy vai trần đâu, Amane nhìn Kido bằng cái nhìn gây choáng váng,
Shiina cũng vậy, và cô ấy không bận tâm khi lẩm bẩm như vậy.
Bên cạnh, Mahiru đang lắc đầu đầy bối rối. Kido có lẽ đã ảo tưởng, muốn gia tăng thêm số
người cuồng cơ bắp.
Cô ấy rõ ràng sắp bốc hơi, môi cô run lên trong khi lầm bầm, Mình đã nghĩ qua về những việc
xấu hổ đó, chỉ một chút thôi.
Cô ấy có lẽ sẽ lặng thinh nếu cậu vặn lại cụm từ ‘chỉ một chút’, cho nên cậu vờ như không
nghe thấy gì. Suy nghĩ của Mahiru có lẽ xuất phát từ sự quan tâm đến người cô yêu thương,
chứ không phải do tôn sùng như Kido.
“Ôi trời, hai con trò chuyện vui vẻ thế.”
Amane tự hỏi làm sao để dỗ dành Mahiru đang đỏ mặt thì Shihoko và Shuuto dường như đã
mua được gì đó họ thích. Họ nhét món đồ vào túi, và bước tới với một nụ cười nhàn nhã.
Kido chớp mắt đi chỗ khác, đưa ra một nụ cười thích hợp dành cho người ngoài, không có vẻ
gì là của một cô gái đang trò chuyện về cơ bắp cả.
“Ah, bố mẹ của Fujimiya? Rất vui vì được gặp, con là bạn cùng lớp với Fujimiya và Shiina,
Ayaka Kido.”
“Thật là lịch sự làm sao. Bác là Shuuto Fujimiya, và đây là vợ bác Shihoko.” Shuuto giới thiệu ông ấy và Shihoko, và Kido cúi đầu mỉm cười. Vẻ mặt ngoan ngoãn kia
khiến cho Amane cười khúc khích.
“Bọn con đang nói về chuyện gì vậy?”
“…Về sở thích của Kido.”
Shuuto hỏi Amane, người đảo mắt đi khi đưa ra câu trả lời chung chung. Shihoko chớp mắt,
dường như khá thích thú.
“Eh, thế con bé thích gì?”
“Ừm, quan sát mọi người…nhỉ? Cô ấy cũng thích xem mọi người làm việc chăm chỉ, và cổ vũ
họ.”
Nói quan sát mọi người (bao gồm cả cơ bắp) là không sai, và đồng thời phần cổ vũ những
người đang tập cơ bắp cũng không sai, nhưng cũng chả đúng.
“Con nghĩ thế nào về Amane? Thằng bé có chăm chỉ không?”
“Hmmm…Con nghĩ là có. Con không thực sự biết nữa, dù gì con cũng chưa nói chuyện nhiều
với Amane…”
Amane có cảm giác rằng cô chắc chắn đang nói về cơ bắp, nhưng cậu không định vặn lại trước
mặt bố mẹ cậu, vì nó có thể dẫn tới nhiều vấn đề sau này.
Mahiru có lẽ cũng đã hiểu, nên cô vẫn im lặng. Cô kín đáo xoa bụng Amane trong khi bố mẹ
cậu đang bận trò chuyện, có vẻ là ảnh hưởng từ Kido.
Chúng ta sẽ nói chuyện ở nhà, Amane gạt tay cô đi. Mahiru có lẽ đã chú ý đến việc mình vừa
làm, vì vậy cô lập tức đỏ mặt.
“Fujimiya trông vui vẻ và chăm chỉ mỗi khi ở bên Shiina. Con muốn quan sát rõ hơn nữa cơ.”
“À, mối quan hệ của hai đứa nó ở trường có tốt không?”
“Vâng, tốt một cách lố bịch. Mọi người đều bị ‘mù’ bởi họ cả.”
“Này Kido, nói vớ vẩn đủ rồi.”
“Nhưng thật sự là, tôi đâu nói sai. Nó là sự thật. Tôi luôn cảm thấy cả hai rất xứng đôi vừa lứa,
biết không?”
Kido liếc xéo và khen ngợi, có lẽ là trả đũa cho việc cậu xem sự tôn sùng cơ bắp của cô là một
kiến thức kì lạ nào đó. Bố mẹ cậu cười mãn nguyện, và cậu ước mình có thể trốn đi ngay lập
tức.
Amane có cảm giác vừa rồi mình cũng đỏ mặt như Mahiru, nên cậu lườm Kido, người chả để
tâm đến.
“Có vẻ như mọi người trong lớp đều chúc phúc cho họ đấy. Điều đó thật tuyệt mà.”
“Im đê.”
Shuuto nở một nụ cười nhân hậu tràn đầy niềm vui. Amane cảm thấy mình không còn nơi nào
để trốn, nên cậu bĩu môi và xoay đầu đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play