Hôm nay là ngày thứ hai của lễ hội văn hóa.
Ca trực của Amane là vào buổi trưa, nên đáng lẽ cậu sẽ rảnh rỗi vào buổi sáng…
“Đã lâu lắm rồi mới trở về thăm lại trường cũ đấy. Vẫn giống như xưa, dù được tân trang thêm
nhưng tâm trạng đó thì mãi không thay đổi.”
Shuuto đứng trước cổng trường, mỉm cười nhìn lên khuông viên trường, lẩm bẩm một mình.
Lần cuối ông gặp Amane là vào mùa hè. Kế bên cạnh là Shihoko đang bám vào ông, chúng ta
đã không đến đây kể từ buổi lễ khai mạc, nở một nụ cười trong khi nói.
Họ vẫn tình tứ với nhau như mọi lúc. Amane thì đã quen với việc này, nhưng mọi người xung
quanh vẫn đang nhìn chằm chằm vào họ. Amane thực sự muốn giả vờ như không liên quan,
nhưng tất nhiên, Mahiru nắm lấy cánh tay cậu, không cho cậu làm thế.
Đôi mắt màu caramel trở nên long lanh, như thể đang cầu xin cậu từ bỏ ý định đó, và cậu đã bị
áp lực mạnh bởi cảnh tượng này.
“…À, chúng ta có thể không đi chung với nhau không?”
“Ôi trời, con nói ra những lời này sau khi chúng ta đã không gặp nhau trong vài tháng? Con
thật là tệ bạc mà.”
“Thời này không ai đi chơi chung với bố mẹ của họ cả.”
“Tất nhiên là có…à, mẹ đoán đây là giai đoạn nổi loạn dễ thấy nếu con nói rằng con ghét bên
cạnh bố mẹ mình.”
“Không phải là con ghét…mà là vì hai người nổi bật quá đấy.”
Họ đã từng như thế rồi.
Không thiên vị mà nói, cả hai người họ đều trông khá trẻ, và tạo cảm giác của một cặp đôi.
Thật hiếm khi thấy một cặp vợ chồng ‘già’ say đắm với nhau đến cỡ này.
Nếu bạn cùng lớp của cậu thấy được, họ chắc chắn sẽ trêu chọc Amane sau đó, và nếu có thể,
cậu thật sự không muốn bị nhìn thấy đi với bố mẹ chút nào.
Mahiru thì ngược lại. Bố mẹ cô chưa từng tham dự vào bất kì sự kiện trường nào, và có vẻ cô
rất vui khi thấy Shihoko và Shuuto đến, rằng cô muốn đi dạo cùng họ.
Amane sẽ thấy thật tội lỗi nếu bỏ qua mong muốn bé nhỏ của cô nàng, vì cậu biết được quá
khứ của cô. Cậu sẵn sàng làm mọi thứ để cô thấy hạnh phúc, và chịu đựng…nhưng xấu hổ vẫn
mãi xấu hổ.
“…Ý con là sao, nổi bật? Chả phải hai con cũng rất nổi bật sao?”
Shihoko lẩm bẩm khi nhìn Amane và Mahiru đang đi dạo cùng nhau, mỉm cười.
Amane có cảm giác mơ hồ rằng nụ cười đó như trêu ghẹo cậu, và mặt cậu co rúm lại.
“…Nhưng bố mẹ sẽ nổi bật hơn nếu hai người đi chung với học sinh.”
“Chà, con đã nổi bật lắm rồi đấy. Không khác gì nhiều đâu. Dù sao, bọn con cũng đã tán tỉnh
nhau suốt rồi, đúng không?
“Chúng con không…ah sao cũng được, hình như mẹ muốn ghé qua cửa hàng mô hình đúng
không. Tốt hơn hết là nhanh lên nào, ca trực của bọn con bắt đầu từ buổi trưa.”
“Eh, con sẽ đi theo à?”
“Con đang không muốn đi nữa đây.”
“Không nên đâu. Mà hai đứa bọn con có lẽ là bên tán tỉnh nhau nhiều hơn đấy? Đúng không
Shuuto?”
“Ahaha. Đương nhiên rồi.”
Shuuto nở một nụ cười hiền dịu, Amane thở dài trong khi lấy tay đặt lên trán.
Shuuto không giống với Shihoko ở chỗ ông sẽ không bao giờ trêu chọc người khác, và ông
cũng chưa bao giờ phủ định hay từ chối một cách kịch liệt. Amane sẽ bị coi là thô lỗ nếu tiếp
tục từ chối, và trên thực tế, cậu thực sẽ không làm vậy.
“…Vậy thì, mẹ muốn đi đâu nào?”
“Chà, chỉ có thể thấy lúc con làm việc vào buổi chiều thôi sao? Nếu ngoại trừ điều đó ra thì,
hmmm…hiếm khi có cơ hội ở đây. Đi đến cửa hàng thủ công mĩ nghệ xem sao. Cuốn sách
hướng dẫn nói rằng họ đang mở cửa.”
“Bọn con sẽ đưa mẹ tới đó. Được chứ?”
Dù trong trường hợp nào, giải pháp tốt nhất vẫn là đáp ứng yêu cầu của bố mẹ cậu càng sớm
càng tốt.
Họ sẽ lại bị chú ý đến nếu vẫn còn ở đây, cho nên Amane quyết định đi, cậu đặt tay lên lưng
của Mahiru đang cười khúc khích, huých nhẹ vào cô như một lời nhắc nhở, rồi bước vào
khuôn viên trường.