Amane đợi cho Mahiru bớt xấu hổ lại trong khi thưởng thức ly Café của mình. Nhìn xung
quanh, cậu nhận ra rằng quán của mình khá nổi tiếng đối với các khách hàng.
Tuy đã chuẩn bị nhiều chỗ ngồi hơn bình thường, nhưng hầu như chả còn bất kì chỗ trống nào
nữa cả. Có cả một hàng dài vô tận khách hàng ở ngoài kia, hoàn toàn chật kín người.
Thẳng thừng mà nói, dù mục tiêu họ nhắm tới có thể là Mahiru hoặc Kadowaki, nhưng vẫn có
rất nhiều khách hàng đến trong giờ nghỉ của bọn họ. Có lẽ là do trang phục của nhân viên.
Những cô cậu học sinh thì thường mặc đồng phục, và dường như việc họ ăn mặc trang phục
kiểu này là như đang trêu ngươi ai đó.
Đối với Amane, cậu đơn thuần thấy rằng việc này là thứ gì đó mà cậu không quen nổi.
Ví dụ, Amane chưa bao giờ nghĩ tới cảnh Chitose mặc trang phục dùng để phục vụ người khác.
Cô ấy phục vụ khách hàng với một nụ cười vui vẻ. Amane nhìn thoáng qua, và không hề thấy
sự khéo léo của cô nàng trong khi mặc loại trang phục này. Tuy nhiên, sự năng động và thái độ
tiếp cận tốt của cô ấy rất phù hợp với chiếc váy hầu gái ngắn, nên trông có vẻ ổn.
“…Chitose có gì không ổn à?”
Trong khi Amane nhìn Chitose và ngạc nhiên với sự tích cực của cô ấy thì Mahiru hỏi, sau khi
đã hết xấu hổ.
“Không có gì đâu…Mình không nhận thấy gì lúc chúng ta đang làm việc, nhưng giờ mình mới
để ý, mọi người không hoàn toàn thoải mái trong trang phục này. Đáng lẽ ra chúng ta phải
quen với nó rồi.”
“Fufu, sau cùng thì chúng ta phải khó lắm mới mặc được trang phục như thế.”
“Cũng khá là khó để thấy được nhiều khách đến chừng này. Mọi người đều khen chúng ta đẹp
và dễ thương, cũng tốt thôi, nó thực sự hợp mà.”
Có nhiều học sinh và du khách, và hầu hết bọn họ có lẽ là nhân viên tích cực ở nới khác. Và có
thể nghe họ thì thầm, tranh luận rằng ai là dễ thương nhất, ai đẹp trai nhất.
Sự say mê tranh luận của họ là có thể hiểu được, các nhân viên của quán chỉ có thể cười gượng
gạo cho qua dù cho những khác hàng có nói to cỡ nào.
Amane liếc nhìn qua những nhân viên cực nhọc, rồi nhìn lại Mahiru. Cô dường như đang dồn
nhiều sức hơn và cặp lông mi của mình.
“Gì vậy?”
“Không có gì…cậu có nghĩ rằng họ…mấy bạn nữ, cũng dễ thương?”
“Cũng bình thường.”
Amane đã biết Mahiru muốn nói gì, cho nên cậu mỉm cười, và giấu môi mình sau các đầu ngón
tay.
“Xét về vẻ đẹp và độ lịch sự, mình nghĩ họ khá dễ thương, nhưng đừng lo lắng. Cậu là người
duy nhất khiến mình say đắm vì sự dễ thương đấy.”
“…L-Lại là những lời này…”
“Trông có vẻ như cậu muốn mình giải thích. Cậu sẽ nghi ngờ nếu mình không nói ra những lời
này mất.”
Lần này, Amane thì thầm rất nhỏ đủ để mọi người không nghe được. Cô nàng cau mày, mím
môi, bẽn lẽn hạ mắt xuống.
“…Mình cảm thấy thật ngốc khi cảm thấy bồn chồn như này.”
“Cậu có thể hỏi lại bao nhiêu lần cũng được nếu cậu muốn.”
“Mình sẽ mắc cỡ chết mất.”
“Mình sẽ lại say mê cậu tiếp. Cậu không vui vì điều đó ư?”
“Cậu định giết mình đấy à?”
“Cường điệu quá rồi đấy.”
“Không hề mà. Cậu luôn luôn hành hạ trái tim của mình…nó làm mình thấy nặng nề lắm đó.”
“Cậu ghét điều đó à?”
“Đương nhiên là không rồi…chỉ là, hãy nhân từ hơn đi mà.”
Vai Mahiru co lại, và Amane muốn trêu chọc cô thêm, nhưng đồng thời cậu biết rằng cô sẽ
giận nếu cậu làm hơi quá. Tốt nhất là nên vừa phải thôi.
Mình hiểu rồi, cậu trả lời, nhưng cô lườm lại với ánh mắt không hề vui. Có vẻ như cậu không
được đáng tin lắm.
“…Mình sẽ trả đũa nếu cậu lại bắt nạt mình đấy.”
“Thú vị đây.”
“…Mình sẽ phớt lờ cậu nếu cậu lại làm thế này.”
Mahiru quay mặt đi, và cô trông thật đáng yêu nên Amane cười khúc khích. Rồi cô giật lấy cái
bánh quy của cậu, quay đầu qua một bên.