“Ông chưa từng nói với tôi rằng ông có thể trình diễn đấy.”
Sau buổi diễn, Kadowaki đi đến bức tường, và xuất hiện trước mặt Amane và Mahiru. Amane
càu nhàu, còn Kadowaki đang đeo lại cà vạt mà cậu đã tháo ra cho buổi hòa nhạc, nở một nụ
cười bối rối.
“Họ không có ý định cho tôi lên đó đâu, nhưng ca sĩ chính lại vị chấn thương ở chân hồi tuần
trước, trong khi làm hoạt động ở câu lạc bô…bác sĩ thì không cho phép, nên tôi mới thay thế.”
Buổi trình diễn yêu cầu người tham gia phải chuyển động cả cơ thể của họ, và một người bị
thương thì không thể làm thế.
“Tôi hiểu rồi. Thế cậu ta giờ sao rồi?”
“Ổn rồi. Cậu ta khá buồn vì không thể đứng đây, và tôi rất lấy làm tiếc. Tuy nhiên, có vẻ như
cậu ấy khá vui khi thấy cách buổi trình diễn đã diễn ra.”
“Chà, tôi đoán là không thể tránh được…nhưng không ngờ là ông có thể hát hay như vậy dù
chỉ là thay thế. Nó ổn lắm đấy.”
“Thật ư? May quá.”
Amane biết rằng Kadowaki có kỹ năng thanh nhạc tuyệt vời thông qua các buổi hát karaoke
của họ, nhưng cậu không ngờ tới việc này. Kadowaki không hề bị đám đông lấn át, thậm chí
còn khiến họ say đắm.
Amane ngạc nhiên trước khả năng của Kadowaki khi nghe tiếng hét của các cô gái. Dường
như Kadowaki cũng nhận thấy điều này, nhẹ gãi má trong xấu hổ.
“…Vẫn còn hơi xấu hổ khi bị mọi người thấy.”
“Bọn tôi không thấy là tốt nhất?”
“Kh-Không hẳn là thế. Tôi hơi nhẹ nhỏm khi thấy hai người cư xử như bình thường. Tôi cảm
thấy thoải mái hơn nhiều khi thấy những người thân quen.”
Tôi cũng thật sự cần phải cảm ơn hai cậu vì chuyện này, Kadowaki nói một cách lúng túng.
Đám con gái nhìn trộm cậu nãy giờ bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Amane cười khổ trong lòng, để ý rằng Kadowaki vẫn là tâm điểm của sự chú ý. Đừng lo lắng,
cậu đùa lại khi thấy nụ cười vụng về mà đầy tự hào của Kadowaki.
Làm tốt lắm, Mahiru đơn thuần cười một cách điềm tĩnh, và không nói gì hơn những gì Amane
đã nói.
Có lẽ là để ngăn chặn những sự ghen tỵ không cần thiết. Trong khi mọi người đều biết rằng
Mahiru và Amane đang hẹn hò, sẽ khá tệ nếu cô quá gần gũi với Kadowaki ở một nơi như thế
này.
“Nhưng chỉ một chút thôi. Không phải lúc nào cũng như hôm nay nên tôi cũng muốn Itsuki
thấy cái này.”
“Hể, thôi. Cậu ta có thể sẽ giận tôi vì không nói cho cậu ta biết mất, hoặc sẽ cười vào mặt tôi
cũng nên.”
“Cứ đợi đó. Tất cả là lỗi của ông vì đã giữ kín bí mật này.”
“Tôi có thể làm gì được khi nó đột ngột thế này chứ? Tôi không còn lựa chọn nào khác.”
Dừng lại đi anh bạn, Kadowaki đùa lại. Amane quyết tâm sẽ đề cập đến chuyện này khi về
lớp, Haha không nhá, mặt cậu thư giãn ra khi cậu vỗ vai Kadowaki.
“Mọi người đều đã làm việc chăm chỉ trong ngày đầu tiên! Tốt lắm!”
Amane ở cùng Mahiru và Kadowaki cho đến khi buổi trình diễn trực tiếp kết thúc, và họ trở lại
lớp.
Ngày đầu tiên của lễ hội đã kết thúc, tụ tập ở lớp là những học sinh ở ca trước, cùng với những
người còn lại. Bản thân họ có lẽ đã có đủ niềm vui vì trông họ thật sự hạnh phúc.
Itsuki - thành viên của ủy ban – khen ngợi họ, và bày tỏ niềm vui của mình.
Khi sự hỗn loạn lắng xuống, cậu ta ho vài lần để thu hút sự chú ý của mọi người.
“Giờ thì, một chút bàn bạc cho ngày mai. Đội kế toán, hãy kiểm đếm lại doanh thu bán hàng có
khớp với đơn đặt hàng của chúng ta hay không và báo cáo lại cho tôi. Bỏ tiền vào túi được chỉ
định và đưa cho tôi. Tôi sẽ chuyển nó cho ủy ban. Nhóm phụ trợ, chuẩn bị cho ngày mai; các
bạn lễ tân thì lau dọn lớp học. Khi đã xong xuôi, nhóm phụ trợ sắp xếp lại những thứ ta cần
cho ngày mai.”
“Rõ~”
Được chỉ định việc của mình, mọi người đều nghiêm túc thực hiện.
Amane chịu trách nhiệm về việc lau dọn, cậu xoăn tay áo, lấy một xô nước đầy, nhanh chóng
làm sao cho xong càng sớm càng tốt.
Cậu không có chút khả năng dọn dẹp nào vào một năm trước. Thông qua sự hướng dẫn và kinh
nghiệm của Mahiru, cậu đã ở trình độ trung bình, nếu không muốn nói là lão luyện, hay nói
chính xác hơn, thì ít nhất cậu có thể giữ cho một nơi được gọn gàng và ngăn nắp.
“…Cậu giỏi đấy.”
Kido ngạc nhiên khi thấy Amane làm việc cạnh bên Mahiru.
“Không không, Mahiru giỏi hơn tôi nhiều. Cô ấy là người chỉ dạy tôi, từ đầu tôi hầu như
không biết gì về thứ này.”
“Tôi không ngờ đấy, Fujimiya. Tôi nghĩ cậu sẽ kỷ luật hơn cơ.”
“Amane là người đáng tin cậy khi không ở nhà.”
Mahiru, người đang gỡ bỏ và gấp những chiếc khăn bàn bẩn, vừa nói đùa vừa nhìn về phía họ.
Amane chỉ có thể im lặng khi nghe cô ấy nói bóng gió về việc cậu khủng khiếp thế nào khi ở
nhà. Sự thật là sự thật, nhưng cậu không hề thích bị trêu ghẹo như này.
“Chà, đó là cách một chàng trai sống một mình.”
“Nhưng nó thật sự không ổn đâu. Mình đã không có chỗ đứng khi bước vào nhà cậu cơ.”
“…Chuyện là thế.”
“Thật ư? Chà, Socchan của tớ không sống một mình, nhưng phòng của anh ấy rất gọn gàng
đấy. Anh ấy nói rằng đang dọn dẹp vài thứ vì tôi sắp vào, và chả có gì được giấu dưới gầm
giường cả.”
“Đừng tìm những thứ như thế chứ.”
Một người bạn gái thì sẽ luôn tìm những thứ mà có thể gây lạnh sống lưng cho mấy người con
trai. Người ta hy vọng rằng không có bạn gái nào muốn lục lọi những thứ như vậy.
Amane không cảm thấy gì về điều đó, vì cậu chả có để bị nhìn thấy, nhưng hầu hết mọi người
đều có một vài ‘món đồ cá nhân’ để giấu.
“À, tôi không thực sự định tìm những thứ đó. Tôi chỉ tự hỏi rằng nếu thực sự có gì đó thì sẽ
như thế nào. Như những cảnh trên manga í.”
“Cậu đọc nhiều manga quá rồi đấy.”
“Yeah. Socchan cười tôi và nói rằng tôi hơi quá khích rồi…còn cậu thì sao, Fujimiya?”
“Tôi không có gì cả, và tôi cũng chẳng muốn bị nghi ngờ đâu.”
“A ha ha.”
Kido phá lên cười, và Amane bắt đầu thấy thương xót cho Kayano. Trời ạ, nó thực sự là một bi
kịch…Mahiru nhìn lại với vẻ bối rối.
“Cậu đang nói về gì vậy?”
Dường như cô đã không nghe hoàn chỉnh câu chuyện khi cô đang làm việc. Amane cố hết sức
để tỏ ra tự nhiên trước cái nhìn tò mò của cô nàng, và đảo mắt đi.
“Không có gì quan trọng đâu.”
“Hừm, Fujimiya, ý cậu là cậu không cần đến chúng vì đã có Shiina ở bên?”
“Kido.”
Đừng nói những điều kì lạ bây giờ, Amane chịu đựng sự xấu hổ tràn ngập khi cậu trừng mắt
lườm Kido đang nhếch mép.
Kido càng ngày cười lớn hơn, dẫn đến sự hoài nghi của Mahiru. Amane không chịu được nữa,
nắm tay Mahiru và kéo cô ra khỏi Kido.
“Cậu đã nói gì vậy?”
“Không có gì đâu.”
“Vẻ mặt của cậu có vẻ đang chứng minh điều ngược lại.”
“Như mình đã nói, thật sự không có gì đâu mà.”