Có quá nhiều người ở đây, và nó không phù hợp cho họ để trò chuyện. Vì thế Amane tìm kiếm
cơ hội để ngưng cuộc trò chuyện và rời đi. Cậu thở dài vì không biết phải đi đâu.
Lễ hội sẽ mở cửa cho đến 4 giờ chiều. Còn nửa tiếng cho đến khi ngày hôm nay kết thúc.
Họ sẽ phải kiểm đếm lại doanh số bán hàng của họ, báo cáo đi và chuẩn bị cho ngày mai.
Amane muốn đi chơi thêm lần nữa trước khi phải làm những việc đó, nhưng những nơi hấp
dẫn họ đã đi hết cả rồi.
“Còn nơi nào mà cậu muốn đi không?”
“Thật ra…chúng ta đã đi nhiều chỗ rồi. Cậu có muốn ghé xem sân khấu phòng thể chất?”
“Sân khấu? Có gì đang diễn ra ở đó à?”
Có một sân khấu đã hoạt động từ lúc trưa và những học sinh tình nguyện sẽ trình diễn hàng tá
các tiết mục. Cậu nhớ rằng có vài tiểu phẩm và trình diễn ca nhạc.
Cậu nhìn qua thời gian trong tờ quảng cáo và thấy câu lạc bộ nhạc nhẹ đang có buổi trình diễn.
“Đang một buổi trình diễn trực tiếp. Cậu thấy thế nào?”
“Mình không nghe nhạc nhiều. Có lẽ mình nên tận dụng cơ hội này.”
“À ừ, cậu không thực sự nghe nhạc nhiều nhỉ.”
Mahiru có hiểu biết về các xu hướng hiện tại ngoại trừ âm nhạc ra. Thực ra, cô thích thể loại
nhạc đồng quê cổ điển hơn là những bài hát Nhật nổi tiếng, khác với suy nghĩ chung của mọi
người.
Thậm chí khi có những Idol nam nổi tiếng thường xuất hiện trên TV, cô chỉ có thể nhớ được
mặt với tên thôi.
“Vì cậu muốn đi thì mình đi thôi. Mình cũng rất tò mò đây.”
“Ừ.”
Vì không có cửa hàng nào mà họ muốn vào, nên Amane cầm tay Mahiru rồi dẫn cô đến phòng
thể dục để giết thời gian.
Hầu hết đèn đã tắt, và chỉ còn lại một ánh đèn trên sân khấu.
Họ đã có thể nghe tiếng nhạc từ bên ngoài rồi, và nó to hơn rất nhiều khi họ vào đến bên trong,
đến nỗi làm họ giật mình. Amane nhẹ nhàng đóng cửa lại để tránh làm phiền đến người khác,
rồi nhanh chóng ngồi xuống 1 chỗ trống.
Cậu ngước lên, nhìn thấy đội ca hát trên sân khấu. Rồi cậu chợt nhận ra 1 khuông mặt thân
quen.
Đứng trước micro chính là người mà cậu đã thấy từ buối sáng.
“…Hể, Kadowaki? Cậu áy chưa bao giờ đề cập đến chuyện này.”
Amane biết rằng Kadowaki có thể hát vì họ đã cùng đi karaoke vài lần, nhưng cậu chưa bao
giờ nghĩ về việc sẽ thấy Kadowaki hát trước đám đông, hay cả việc nghe tin đồn về nó.
Khí thế sôi nổi để chuẩn bị cho câu lạc bộ, lễ hội văn hóa và buổi biểu diễn trực tiếp thực sự
khiến cậu kinh ngạc.
Tuy nhiên, đáng ngạc nhiên hơn nữa là cậu ta ghét phải nổi bật.
“Kadowaki có thực sự có thể làm mọi thứ.”
“Cậu không nên nói thế đâu Mahiru.”
Mahiru có vẻ khá ấn tượng, nhưng cô có khả năng làm mọi thứ. Học tập, thể thao, làm việc
nhà; ít người có khả năng được như cô ấy.
“…Có những thứ mình không giỏi lắm.”
“Như là?”
“Bơi.”
“Mình cũng đoán thế. Cuối cùng thì cậu vẫn chưa thể bơi được mà.”
“Mình sẽ đánh giá thấp nó nếu mình nghĩ rằng có thể bơi được chỉ trong 1 ngày. Mình không
thể làm được dù cho đã rất cố gắng…”
“Mình xin lỗi.”
Mahiru có vẻ khá bực mình khi nghe Amane nhắc lại việc cô vẫn không thể bơi, và cô ấy bắt
đầu đấm vào cánh tay của Amane. Cậu nở một nụ cười gượng gạo, và rồi lại nhìn lên sân khấu.
Kadowaki ghét bị chú ý, nhưng có vẻ như cậu ta đã quen với nó, chả có vẻ sợ sệt nào khi đứng
trước đám đông cả.
Cậu thậm chí còn háo hức vẫy tay chào lại vài người hâm mộ.
Thật trùng hợp, có một khoảng trống lộ ra và mặt cậu co rúm lại khi thấy ánh mắt của Amane.
Có vẻ cậu ta không hề muốn bị phát hiện.
Chúng ta sẽ nói chuyện sau, Amane nói khi cậu vẫy tay và tiến lại gần. Kadowaki chớp mắt, và
nở một nụ cười khác hẳn lúc trước.
Nụ cười đó đã kích hoạt những tiếng hét từ các cô gái. Amane và Mahiru phải bật cười trước
khung cảnh này.