Hoắc Trương đưa mặt đến gần cô, anh dùng cái giọng điệu hết sức ngả ngớn, pha chút giận dỗi của thiếu niên đôi mươi, nghe mà…mắc ói.

“ Là anh ép tôi lên xe, anh mà không mở, tôi sẽ đập bể cửa của anh đấy.”

Uyển Chi bực mình nói, người đàn ông này đúng là quá yêu nghiệt, khoảnh khắc Hoắc Trương đưa mặt đến sát mặt cô, tim Uyển Chi đã đập rất mạnh, trời ban tặng cho anh một gương mặt quá hoàn hảo, đúng là bất công quá.

“ Tôi cũng có rất nhiều xe, nếu muốn thì em cứ đập đi.”

Hoắc Trương làm ra cái điệu bộ thong thả cứ như việc nếu cô đập bể kính xe của anh là chuyện bình thường, chỉ cần cô thích là được, Uyển Chi liếc xéo anh, trong lòng tự chửi mình ngốc, cô đang đe dọa ai vậy chứ? Đúng hắn ta không thiếu tiền, suy cho cùng đây cũng chỉ là một cái cửa kính, không quá quan trọng với hắn ta.

“ Tôi hơi mệt anh mau mở cửa đi, ngày mai tôi còn phải đi làm sớm.”

Uyển Chi cuối cùng cũng phải là người xuống nước trước, cô dịu giọng, mệt mỏi nói, cô còn phải tranh thủ vào nhà để kiểm tra xem Tiểu Đồng của cô đã ngủ chưa, trẻ con nếu ngủ trễ ngày mai sẽ rất mệt mỏi.

“ Khoác áo này vào đi, rồi tôi mở cửa.”

Hoắc Trương đưa áo vest của mình cho cô, trời về đêm nhiệt độ giảm rất mạnh, cô lại ăn mặc có phần phong phanh như thế này, rất dễ bị cảm lạnh.

Thấy Uyển Chi mãi vẫn không chịu cầm lấy, Hoắc Trương đành phải tiến đến khoác lên giúp cô, sau đó mở khóa cửa cho Uyển Chi ra ngoài.

Uyển Chi bị hành động này của anh làm cho cảm động người đàn ông này vẫn thế, vẫn cố gieo hi vọng cho cô, rồi sau đó lại sẽ biến mất như chưa từng tồn tại.

Uyển Chi quay lưng đi vào nhà, vừa hay những cảnh ấy đã thu hết vào tầm mắt của Thiên Vĩ, anh đã đứng đây chờ cô được một lúc lâu,

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Hoắc Trương, Thiên Vĩ đã đến nhà tìm Uyển Chi, nhưng nhà cô hoàn toàn đóng cửa, anh cũng không nhìn thấy xe của cô đâu, đoán chắc rằng đêm nay cô về lại Tạ gia, anh đứng trước cổng Tạ gia đợi cô từ nãy đến giờ.

Nhưng kết quả là anh nhìn thấy Uyển Chi bước xuống từ xe của Hoắc Trương, đã vậy cô còn khoác áo của hắn nữa.Anh biết Uyển Chi có tình cảm với Hoắc Trương, càng biết được rằng Tiểu Đồng chính là con gái của Hoắc Trương, Năm năm qua anh luôn nỗ lực để có thể thay thế hình ảnh của Hoắc Trương trong lòng cô nhưng mãi vẫn không tiến triển gì, sự trở lại của Hoắc Trương ngày hôm nay càng là mối đe dọa cho anh.

MỌI NGƯỜI NHỚ LIKE VÀ BÌNH LUẬN ĐỂ MÌNH BIẾT THÊM VỀ CẢM NHẬN CỦA MỌI NGƯỜI.Hai mắt Uyển Chi dường như là đã mở không lên, cộng với sự êm ái của xe Hoắc Trương, thoáng chốc Uyển Chi đã nhắm nghiền hai mắt lại, cô thật sự là quá mệt rồi.

Hoắc Trương quay sang thấy cô gái bên cạnh đã ngủ, gương mặt cô lúc này rất đáng yêu, chính xác là đã quay lại trở thành Uyển Chi của năm năm về trước.

Hoắc Trương lái xe rất chậm, sợ rằng sẽ đánh thức cô, đã lâu lắm rồi họ mới được gần nhau đến vậy, anh không nỡ để khoảnh khắc này vội vã trôi qua.

Tiếng chuông điện thoại của Uyển Chi vang lên, Hoắc Trương lấy điện thoại từ trong túi xách của cô, cái tên trước màn hình chính là Thiên Vĩ.

Tên này đúng là âm hồn bất tán mà- Hoắc Trương thầm chửi rủa trong lúc, anh không do dự mà thay cô bắt máy.

“ Uyển Chi, anh….”

Thiên Vĩ vừa tìm được một địa điểm vui chơi rất hợp với sở thích của Tiểu Đồng, định mượn cớ đó để hẹn Uyển Chi ra ngoài cùng mình, nhưng trước mặt anh lại là Hoắc Trương.

Cách đây một tháng Thiên Vĩ cũng đã từng nghe tin tức về việc có một người nhà họ Hoắc đến thành phố của họ để mở rộng thị trường nhưng anh không ngờ đó là Hoắc Trương, chẳng lẽ hai người họ đã gặp lại nhau rồi sao?

“ Uyển Chi đâu?”

“ Cô ấy đang ngủ, đừng gọi làm phiền cô ấy.”

Nói xong Hoắc Trương ngắt máy trong sự ngỡ ngàng của Thiên Vĩ, anh trả lời rất mập mờ, đang ngủ? Việc cô ngủ liên quan gì đến Hoắc Trương? Tại sao anh ta lại có số điện thoại dùm Uyển Chi.

Vô số câu hỏi hiện ra trong đầu của Thiên Vĩ nhưng không có lời giải đáp.

Không thể ngồi yên, Thiên Vĩ đứng lên rời đi, anh phải đến nhà Uyển Chi xem tình hình.

Hoắc Trương khá hài lòng với cuộc gọi vừa rồi, anh vừa hay có thể thông báo cho Thiên Vĩ biết về sự trở lại của anh, cũng cho anh ta biết rằng anh và cô đang ở cùng một chỗ.

Chiếc xe dừng lại trước cổng của Tạ Gia, Uyển Chi cũng vừa tỉnh dậy, cô không nói không rằng định mở cửa rời đi nhưng Hoắc Trương làm sao có thể cho cô dễ dàng tha cho cô.

Cửa đã bị khóa, Uyển Chi mở mãi vẫn không được, liền quay sang liếc xéo anh.

“ Mở cửa ra.”

Gương mặt cáu kỉnh của Uyển Chi làm cho Hoắc Trương bật cười, có ai làm gì cô đâu mà cô lại trưng ra cái bộ mặt đó chứ.

“ Ít nhất em cũng phải cảm ơn tôi chứ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play