Alex mong đợi cận thần của Henry là một tay người Anh mập mạp giống như trong mấy quyển truyện, tóc có đuôi buộc và đội mũ chóp, có lẽ là có thêm một bộ ria hải mã, chắc chắn đang vội vã đặt một chiếc ghế đẩu bằng nhung ở cửa xe ngựa của Henry.
Thế nhưng, người chờ đợi cậu và đội an ninh trên đường băng hóa ra trông chẳng giống thế tí nào. Ông ta là người Ấn Độ, cao ráo, khoảng 30 tuổi, diện bộ vest được cắt may hoàn hảo, đẹp trai một cách hào hoa với bộ râu được cắt tỉa gọn gàng cùng một tách trà bốc khói và một lá cờ Liên hiệp Anh sáng bóng cài trên ve áo. Thôi thì, được rồi.
"Đặc vụ Chen," người đàn ông nói, chìa bàn tay còn lại về phía Amy. “Hy vọng chuyến bay suôn sẻ.”
Amy gật đầu. “Suôn sẻ như chuyến bay xuyên Đại Tây Dương thứ ba trong một tuần.”
Người đàn ông cười nửa miệng, tỏ vẻ đắc ý. “Chiếc Land Rover là dành cho cô và đội của cô xuyên suốt thời gian ở đây.”
Amy lại gật đầu, buông tay ra và người đàn ông chuyển sự chú ý sang Alex.
"Ngài Claremont-Diaz," ông ta nói. “Chào mừng trở lại nước Anh. Shaan Srivastava, trợ lý của Hoàng tử Henry.”
Alex nắm lấy tay ông ta và lắc, cảm giác như mình đang tham gia một trong những bộ phim Bond của bố Henry. Đằng sau ông ta, một người phục vụ dỡ hành lý của cậu và mang nó đi về phía một chiếc Aston Martin bóng bẩy.
“Rất vui được gặp ông, Shaan. Không giống như những gì ta nghĩ về việc tận hưởng ngày cuối tuần nhỉ?”
"Tôi không ngạc nhiên lắm về diễn biến như thế này, thưa ngài", Shaan lạnh lùng đáp lời với một nụ cười khó hiểu.
Ông ta rút ra một chiếc máy tính bảng nhỏ từ túi áo khoác, đi về phía ô tô đang đợi. Alex nhìn chằm chằm vào lưng ông ta không nói nên lời, trước khi vội vàng từ chối việc bị ấn tượng về một người đàn ông trưởng thành có công việc là xử lý lịch trình của Hoàng tử, bất kể ông ta có ngầu đến đâu hay những bước chân của ông ta dài và uyển chuyển như thế nào. Cậu hơi lắc đầu và chạy nhanh để bắt kịp, ngồi vào ghế sau khi Shaan kiểm tra gương.
"À đúng rồi", Shaan nói."Ngài sẽ ở trong khu dành cho khách ở điện Kensington. Ngày mai, ngài sẽ có cuộc phỏng vấn với chương trình 'This Morning' vào lúc 9h sáng. Chúng tôi cũng đã sắp xếp một buổi chụp ảnh tại trường quay. Sau đó là chuyến viếng thăm những đứa trẻ bị ung thư vào buổi chiều rồi ngài quay về vùng đất tự do."
"Okay", Alex đáp. Ông ta đã rất lịch sự khi không thêm cụm từ 'có thể tệ hơn' vào.
"Bây giờ", Shaan nói tiếp, “ngài sẽ đi cùng tôi tới đón Hoàng tử về từ chuồng ngựa. Một trong những nhiếp ảnh gia của chúng tôi sẽ ở đó để chụp cảnh Hoàng tử chào đón ngài đến đất nước này, vì vậy hãy cố tỏ ra vui vẻ khi được ở đây”
Tất nhiên, có những chuồng ngựa mà Hoàng tử ở đó và cần người đến đón về. Cậu hơi lo lắng một chút rằng phải chăng cậu đã nhầm về cuối tuần sẽ ra sao, điều này dường như làm cậu cảm thấy mình không sai khi nghĩ vậy.
"Nếu ngài kiểm tra túi ở ghế trước mặt", Shaan nói khi lùi lại, "có một vài giấy tờ để ngài ký. Luật sư của ngài đã phê duyệt chúng". Ông ta đưa cho cậu một cây bút máy màu đen trông đắt tiền.
THỎA THUẬN KHÔNG TIẾT LỘ (Non Disclosure Agreement,viết tắt: NDA), dòng chữ to đùng ngay đầu trang đầu tiên. Alex lật đến trang cuối cùng - có ít nhất mười lăm trang văn bản - và một tiếng huýt sáo trầm thấp thoát ra khỏi môi cậu.
"Đây là..." Alex nói, “việc mà ông thường làm phải không?”
"Giao thức chuẩn mực" Shaan nói. “Danh tiếng của gia đình Hoàng gia là quá quý giá để mạo hiểm.”
Các từ "Thông tin bí mật" như được sử dụng trong Thỏa thuận này sẽ bao gồm các nội dung sau:
1. Những thông tin như Hoàng tử Điện hạ Henry hoặc bất kỳ thành viên nào của Hoàng gia có thể chỉ định cho Khách là "Thông tin mật";
2. Tất cả thông tin tài chính và quyền sở hữu liên quan đến tài sản và bất động sản cá nhân của Hoàng tử Henry;
3. Bất kỳ chi tiết kiến trúc nội thất nào của Dinh thự Hoàng gia bao gồm Cung điện Buckingham, Cung điện Kensington, v.v., và các vật dụng cá nhân được tìm thấy trong đó;
4. Bất kỳ thông tin nào liên quan đến cuộc sống cá nhân hoặc đời tư của Hoàng tử Điện hạ Henry chưa được tiết lộ trước đây bởi các tài liệu, bài phát biểu chính thức của Hoàng gia hoặc người viết tiểu sử đã được phê duyệt, bao gồm mọi mối quan hệ cá nhân hoặc riêng tư mà Khách có thể có với Hoàng tử Điện hạ Henry;
5. Mọi thông tin được tìm thấy trên các thiết bị điện tử cá nhân của Hoàng tử Điện hạ Henry…
Điều này có vẻ... thái quá, giống như mớ giấy tờ bạn nhận được từ một tay triệu phú biến thái nào đó muốn săn lùng bạn để giải trí vậy. Cậu tự hỏi người của công chúng lành mạnh nhất trên trái đất có thể phải che giấu điều gì. Hy vọng đó không phải là săn người.
Tuy nhiên, Alex cũng chẳng xa lạ gì với các thỏa thuận bảo mật thông tin, vì vậy cậu đã ký tên. Có vẻ như cậu sẽ không tiết lộ tất cả những chi tiết nhàm chán của chuyến đi này cho bất kỳ ai, có lẽ ngoại trừ June và Nora.
Họ tới chuồng ngựa sau khoảng 15 phút di chuyển, vệ sĩ của cậu áp sát sau lưng. Tất nhiên, những chuồng ngựa của Hoàng gia được bảo quản rất công phu và cẩn thận, khác xa cả triệu dặm những trang trại cũ kĩ mà cậu thấy ở vùng cán xoong Texas. Shaan dẫn cậu ra rìa bãi cỏ, Amy và nhóm của cô ấy tập hợp lại phía sau cậu mười bước.
Alex chống khuỷu tay lên tấm ván hàng rào sơn mài màu trắng, cố gắng kìm lại cảm giác bất ngờ, ngớ ngẩn phi lý khi nghĩ về cách cậu ăn mặc cho dịp này. Vào bất kỳ ngày nào, quần chinos và áo sơ mi cài khuy của cậu sẽ ổn cho một bức ảnh bình thường, nhưng lần đầu tiên sau một thời gian dài, cậu cảm thấy rõ ràng là mình ăn mặc không phù hợp. Có phải tóc của cậu trông khủng khiếp từ khi xuống máy bay?
Không phải là Henry sẽ trông khá hơn nhiều sau khi tập polo đâu. Anh ta có thể sẽ đổ mồ hôi và bốc mùi kinh tởm.
Như thể được gợi ý, Henry phi nước đại quanh khúc cua trên lưng một con ngựa trắng toát.
Anh ta chắc chắn không đổ mồ hôi hay bốc mùi kinh tởm. Thay vào đó, anh ta đang đắm mình trong ánh hoàng hôn rực rỡ bao trùm, mặc một chiếc áo khoác đen bảnh bao và chiếc quần cưỡi ngựa nhét trong đôi bốt da cao, trông giống hệt một chàng Hoàng tử trong truyện cổ tích. Anh ta mở móc mũ bảo hiểm, tháo nó ra bằng một bàn tay đeo găng và phần tóc bên dưới của anh ta được đánh rối đủ hấp dẫn, trông rất tự nhiên.
"Tôi sẽ nôn lên người ngài đấy", Alex nói ngay khi Henry tới đủ gần để nghe thấy cậu.
"Xin chào, Alex", Henry leen tiếng. Alex thực sự không hài lòng với chiều cao hơn vài inch của Henry. “Trông cậu... tỉnh táo đấy.”
"Chỉ dành cho ngài thôi, thưa Hoàng tử Điện hạ", cậu nói với một cái cúi chào máy móc. Cậu cảm thấy hài lòng khi nghe thấy một chút băng giá trong giọng nói của Henry, cuối cùng cũng đã giả vờ xong.
"Cậu tử tế quá", Henry đáp. Anh ta đung đưa chiếc chân dài và duyên dáng xuống ngựa, tháo găng tay ra và chìa về phía Alex. Về cơ bản, một bàn tay ổn định ăn mặc chỉnh tề sẽ nhô lên khỏi mặt đất để dùng dây cương kéo con ngựa đi. Alex có lẽ chưa bao giờ ghét điều gì hơn thế.
"Thật ngu ngốc," Alex nói, nắm lấy tay Henry. Làn da mềm mại, có lẽ được tẩy tế bào chết và dưỡng ẩm hàng ngày bởi một thợ làm móng Hoàng gia nào đó. Có một nhiếp ảnh gia hoàng gia ở ngay phía bên kia hàng rào, vì vậy cậu mỉm cười đắc thắng và nói qua kẽ răng, “Hãy làm cho xong chuyện đi.”
"Tôi thà bị trượt nước còn hơn," Henry cười đáp lại. Máy ảnh chụp gần đó. Đôi mắt của anh ta mở to, dịu dàng và có màu xanh lam, và cậu rất cần đấm vào một trong số chúng. “Bên cậu có lẽ có thể sắp xếp chuyện đó.”
Alex ngửa đầu ra sau, cười thật lớn, đẹp đẽ và giả tạo. “Cút đi.”
"Gần như không đủ thời gian," Henry nói. Anh ta thả tay Alex ra khi Shaan quay lại.
"Thưa Điện hạ", Shaan chào Henry bằng một cái gật đầu. Alex cố gắng tập trung để không đảo mắt. “Các nhiếp ảnh gia đã có những gì họ cần, vì vậy nếu ngài đã sẵn sàng thì xe đang đợi.”
Henry quay sang cậu và mỉm cười lần nữa, đôi mắt không thể đọc được. “Chúng ta đi nhé?”
----------------------------------------------------------------------------
Có điều gì đó hơi quen thuộc ở khu dành cho khách của điện Kensington, mặc dù cậu chưa bao giờ đến đây.
Shaan nhờ một người phục vụ đưa cậu đến phòng của mình, nơi hành lý của cậu đang đợi sẵn trên một chiếc giường được chạm khắc tinh xảo với bộ khăn trải giường bằng vàng. Nhiều căn phòng ở Nhà Trắng cũng có chung cái cảm giác bị ma ám như thế này, không khí đậm mùi sử thi giăng kín phòng như những chiếc mạng nhện mặc cho căn phòng được giữ nguyên sơ đến đâu. Cậu thường có cảm giác mình đang ngủ cùng mấy con ma, tuy thực tế không phải như thế.
Ký ức bắt đầu quay trở về thời điểm mà cha mẹ cậu chia tay. Họ là kiểu vợ chồng luật sư gần như không thể gọi đồ ăn Trung Quốc mang đi nếu không có giấy tờ ràng buộc về mặt pháp lý, vì thế Alex đã dành cả mùa hè trước khi vào lớp bảy để đi đi lại lại từ nhà đến nơi ở mới của bố bên ngoài Los Angeles, cho đến khi bố mẹ đạt được một thỏa thuận lâu dài.
Đó là một ngôi nhà xinh xắn trong thung lũng, có một bể bơi trong xanh và bức tường phía sau làm bằng kính rất chắc chắn. Cậu không bao giờ ngủ ngon khi ở đó. Cậu lẻn ra khỏi phòng ngủ chật chội của mình vào lúc nửa đêm, lấy trộm kem Helados từ tủ đông lạnh của bố và đứng chân trần trong bếp, ăn thẳng từ chiếc cốc đã được rửa sạch bằng ánh sáng xanh dưới ánh đèn hồ bơi.
Đó là cảm giác mà cậu đang thấy khi ở đây, bằng cách nào đó - thức trắng lúc nửa đêm ở một nơi xa lạ, có nghĩa vụ khiến ký ức đó quay về.
Cậu lang thang vào căn bếp gắn liền với khu vực dành cho khách của mình, nơi có trần nhà cao và mặt bàn bằng đá cẩm thạch sáng bóng. Cậu được phép gửi danh sách đồ ăn để dự trữ trong nhà bếp, nhưng có vẻ như quá khó để có được Helados trong thời gian ngắn — tất cả những gì có trong tủ đông là kem ốc quế đóng gói nhãn hiệu Vương quốc Anh.
"Sao rồi?", Giọng Nora vang lên, nhỏ xíu qua loa điện thoại. Trên màn hình, tóc của cô đang dựng lên và cô đang chọc vào một trong số hàng chục cây trồng trên cửa sổ của mình.
"Kỳ cục vl", Alex nói, đẩy kính lên sống mũi. “Mọi thứ trông giống như một bảo tàng. Tuy nhiên, mình không nghĩ mình được phép cho cậu xem đâu.”
"Ồ", Nora nhướn mày, “Bí mật thế. Đặc biệt đấy.”
"Làm ơn", Alex nói, “ Nếu có thì đáng sợ bỏ xừ. Mình phải ký vào một cái thỏa thuận bảo mật thông tin lớn đến độ mình đã tự thuyết phục bản thân rằng mình sẽ rơi qua cửa sập lăn vào ngục tối và bị tra tấn bất cứ lúc nào.”
"Mình cá là anh ta có một đứa con hoang", Nora bảo, “Hoặc là anh ta gay. Hoặc là anh ta có một đứa con hoang gay.”
"Điều này là có thể, trong trường hợp mình vẫn bị tay trợ lý của anh giám sát", Alex nói, “Dù sao thì, chán muốn chết. Mọi chuyện bên cậu thế nào? Cuộc sống của cậu tốt hơn mình bây giờ rất nhiều đấy.”
"Chà," Nora đáp, “Nate Silver sẽ không ngừng làm nổ tung điện thoại của mình vì vài chuyên mục tin tức. Mới mua rèm cửa này. Thu hẹp danh sách học sinh tốt nghiệp tập trung vào hệ thống thống kê hoặc khoa học dữ liệu.”
"Cho mình biết rằng cả hai đều ở GW đi", Alex nói, nhảy lên ngồi trên một trong những chiếc bàn sạch sẽ, chân đung đưa. “Cậu không thể bỏ mình ở DC để quay lại MIT.”
"Vẫn chưa quyết định, nhưng đáng ngạc nhiên là nó sẽ không dựa vào cậu đâu", Nora bảo cậu, “Nhớ rằng đôi khi chúng mình nói về những thứ không xoay quanh cậu chứ?”
“Ừ, kỳ lạ thật. Vậy kế hoạch là truất ngôi của Nate Silver với tư cách vị vua dữ liệu của DC hả?”
Nora cười, “Không, những gì mình sẽ làm là âm thầm sưu tập và xử lý đủ dữ liệu để biết chính xác điều gì sẽ xảy ra trong 25 năm tới. Sau đó, mình sẽ mua một ngôi nhà trên đỉnh một ngọn đồi rất cao ở rìa thành phố và trở thành một kẻ sống ẩn dật lập dị, ngồi trên hiên nhà của mình xem tất cả diễn ra qua một cặp ống nhòm”
Alex bắt đầu cười, nhưng ngừng lại khi nghe thấy tiếng sột soạt dưới hành lang. Tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến đến gần. Công chúa Beatrice sống ở một khu vực khác của cung điện và Henry cũng vậy. Tuy nhiên, các PPO và vệ sĩ của chính cậu ngủ ở tầng này, nên có lẽ—
"Chờ máy chút nhé" Alex nói, bịt loa lại.
Một ánh đèn bật sáng trong hành lang và người bước vào bếp không ai khác chính là Hoàng tử Henry.
Anh ta ủ rũ nửa tỉnh nửa mê, hai vai rũ xuống khi ngáp. Henry đang đứng trước mặt Alex, không mặc vest mà mặc áo phông màu xám thạch và quần pijama kẻ sọc. Anh đeo tai nghe, đầu tóc thì bù xù. Chân anh để trần.
Anh ta trông, cực kỳ, giống con người.
Anh đứng hình khi nhìn thấy Alex đang ngồi trên mặt bàn. Alex nhìn lại anh ta. Trong tay cậu, Nora bắt đầu lầm bầm, "Đó có phải là—" trước khi Alex ngắt cuộc gọi.
Henry rút tai nghe ra và đứng thẳng trở lại nhưng khuôn mặt anh vẫn còn mơ hồ lẫn bối rối.
"Xin chào", anh nói, giọng khàn khàn, “Xin lỗi. Er. Tôi chỉ là. Cornetto”
Anh chỉ tay mơ hồ về phía chiếc tủ lạnh, như thể điều anh vừa nói có ý nghĩa gì đó.
“Gì cơ?”
Anh ta bước về phía cái tủ đông và lấy ra một hộp kem ốc quế, cho Alex thấy cái tên Cornetto ở phía trước. “Bên tôi hết kem rồi. Tôi biết rằng họ có trữ một ít bên cậu.”
"Anh sục sạo nhà bếp của tất cả khách ở lại đây hả?", Alex hỏi.
"Chỉ khi tôi không ngủ được thôi", Henry trả lời, "Nghĩa là thường xuyên. Tôi không nghĩ cậu còn thức". Anh ta đưa mắt nhìn Alex, trì hoãn, và Alex chợt nhận ra anh ta đang chờ có sự cho phép của cậu để mở hộp kem ra lấy một cái. Alex định nói không, chỉ vì cảm thấy hồi hộp khi từ chối một thứ gì đó với Hoàng tử, nhưng cậu khá tò mò. Anh ta cũng thường mất ngủ. Cậu gật đầu.
Cậu đợi Henry lấy một chiếc Cornetto rồi rời đi, nhưng thay vào đó, anh ta lại nhìn Alex.
“Cậu đã luyện tập những gì để phát biểu vào ngày mai chưa?”
"Rồi", Alex trả lời, nổi giận ngay lập tức. Đây là lý do vì sao chẳng có thứ gì ở Henry khiến cậu thấy hấp dẫn, “Anh không phải dân chuyên duy nhất ở đây.”
"Tôi không có ý đó—", Henry ấp úng, “Ý tôi chỉ là, cậu có nghĩ chúng ta nên, er, tập dượt không?”
“Cần làm thế hả?”
"Tôi nghĩ nó có thể giúp ích", tất nhiên rồi, anh nghĩ. Mọi thứ mà Henry từng làm trước công chúng được diễn tập riêng tư trong các khu nhà Hoàng gia ngột ngạt như thế này.
Alex nhảy xuống khỏi quầy, quẹt điện thoại để mở khóa. “Anh nhìn đây”
Cậu sắp xếp chụp một bức ảnh: hộp kem Cornettos ở trên quầy, bên cạnh là bàn tay của Henry đặt trên bàn cẩm thạch, chiếc nhẫn bự chảng có chữ ký của anh phản chiếu lờ mờ bộ đồ ngủ. Cậu mở Instagram, bật lên một cái filter.
"'Không gì chữa được jet lag'", Alex thuật lại bằng một giọng đều đều khi cậu nhấn vào phần viết tiêu đề ảnh, "'như một bữa ăn kem nửa đêm với @PrinceHenry'. Thêm vị trí Cung điện Kensington và tải ảnh lên". Cậu giơ cái điện thoại lên cho Henry nhìn lượt like và bình luận ngay lập tức đổ xuống ồ ạt như cơn mưa. “Có những thứ đáng để ta suy nghĩ nhiều về nó, tin tôi đi. Nhưng đây không phải là một trong số đó”
Henry cau mày với cậu qua que kem của anh ta, "Tôi cho là vậy". Anh ta nói với vẻ ngờ vực.
"Anh xong việc chưa?", Alex hỏi, “Tôi đang nghe điện thoại.”
Henry chớp mắt, rồi khoanh tay trước ngực, trở lại thế thủ. “Tất nhiên rồi. Tôi sẽ không ở lại đây lâu hơn.”
Khi rời khỏi bếp, Henry dừng lại ở khung cửa, cân nhắc đôi chút, "Tôi không biết là cậu có đeo kính đấy," cuối cùng anh nói.
Anh để Alex đứng đó một mình trong bếp với hộp Cornetto đổ mồ hôi trên quầy.
----------------------------------------------------------------------------
Chuyến đi cho buổi phỏng vấn ở studio tuy có chút gập ghềnh nhưng họ cũng nhanh chóng tới được đó một cách may mắn. Alex có lẽ nên đổ lỗi cảm giác buồn nôn của mình một phần cho sự căng thẳng, nhưng cậu lại chọn đổ lỗi tất cả cho bữa sáng kinh khủng được bày ra sáng nay— loại đất nước rác rưởi nào lại ăn hạt đậu nhạt nhẽo trên bánh mì trắng nướng cho bữa sáng cơ chứ? Cậu không thể quyết định xem dòng máu Mexico hay dòng máu Texas của mình bị xúc phạm nhiều hơn.
Henry ngồi bên cạnh cậu, xung quanh là một đám người phục vụ và stylist. Một người chỉnh lại mái tóc của anh bằng một chiếc lược răng thưa. Người khác thì giơ một cuốn sổ tay ghi các điểm cần thảo luận. Một người kéo thẳng cổ áo cho anh ta. Từ ghế chờ, Shaan lắc một viên thuốc màu vàng ra khỏi chai và đưa lại cho Henry, người sẵn sàng cho nó vào miệng và nuốt cạn. Alex quyết định rằng cậu không muốn hoặc không cần biết về mấy chuyện này.
Đoàn xe hộ tống dừng trước trường quay. Cửa xe vừa trượt mở, ngay lập tức có một dòng người chụp ảnh và hâm mộ Hoàng gia ùa đến quây xung quanh. Henry quay lại nhìn cậu, có một chút nhăn nhó quanh miệng và mắt anh.
"Hoàng tử đi trước, sau đó là ngài", Shaan nói với Alex, cúi xuống và chạm vào tai nghe của ông ta. Alex hít thở, một, hai và bật nó lên nào- - nụ cười ngàn watt, nét quyến rũ đặc trưng của người Mỹ.
"Cứ tiếp tục đi thẳng, thưa Hoàng tử Điện hạ," Alex nói, nháy mắt khi đeo kính râm vào. “Dân chúng của ngài đang đợi đấy.”
Henry hắng giọng và mở rộng vai, bước ra ngoài, vẫy tay chào đám đông một cách vui vẻ. Máy ảnh nhấp nháy, nhiếp ảnh gia hét lên. Một cô gái tóc xanh trong đám đông giơ tấm áp phích tự chế có dòng chữ to, lấp lánh: HÃY VÀO TRONG EM, HOÀNG TỬ HENRY! trong khoảng 5 giây cho đến khi một thành viên của đội an ninh nhét nó vào thùng rác gần đó.
Tiếp theo, Alex bước ra, vênh váo đến bên cạnh Henry và quàng một cánh tay qua vai anh.
"Cư xử như kiểu anh thích tôi đi!", Alex vui vẻ nói. Henry nhìn cậu như thể anh ta đang cố gắng để chọn ra giữa hàng nghìn từ ngữ, trước khi nghiêng đầu sang một bên và phá ra một tràng cười đã được luyện tập kỹ lưỡng, đồng thời cũng vòng tay ôm lấy Alex. “Chúng ta đi thôi”
Những người dẫn chương trình This Morning đều là người Anh - một phụ nữ trung niên tên Dottie mặc một bộ váy màu trà và một người đàn ông tên Stu trông như thể đã dành cả cuối tuần gào thét với lũ chuột trong vườn nhà. Alex ngồi xem phần giới thiệu chương trình ở hậu trường trong khi một chuyên viên trang điểm che đi nốt mụn do căng thẳng ở trên trán của cậu. Thế là, mọi chuyện đang diễn ra rồi. Cậu cố gắng phớt lờ Henry đang ngồi cách mình vài bước chân ở phía bên trái, hiện đang được một stylist Hoàng gia chải chuốt cho lần cuối. Đây là cơ hội cuối cùng để cậu có thể phớt lờ Henry cho đến hết ngày.
Chẳng bao lâu sau Henry dẫn đầu đi ra trước, Alex theo sát phía sau. Alex bắt tay Dottie trước, nở Nụ Cười Chính Trị với cô - nụ cười đã khiến rất nhiều nữ dân biểu chết mê, và nhiều hơn một vài nữ dân biểu muốn nói với cậu những điều mà họ không nên nói. Cô cười khúc khích, hôn lên má cậu. Khán giả vỗ tay rào rào.
Henry ngồi xuống cái đi văng bên cạnh cậu, tư thế hoàn mỹ và Alex mỉm cười với anh ta, tỏ ra thoải mái khi ở bên Henry. Điều đó khó hơn bình thường bởi ánh đèn sân khấu đột nhiên khiến cậu nhận ra Henry trông tươi tắn và đẹp trai nhường nào trước ống kính. Anh ta đang mặc một chiếc áo len màu xanh cài khuy bên ngoài, và mái tóc anh ta trông thật mềm mại.
Sao cũng được. Henry hấp dẫn một cách khó chịu. Khách quan thì luôn có một điều gì đó. Ổn.
Cậu nhận ra, gần như muộn hẳn một giây, là Dottie đang hỏi cậu.
"Cậu nghĩ như thế nào về nước Anh cổ kính, vui vẻ vậy, Alex?", Dottie nói, rõ ràng là chọc ghẹo cậu. Alex gượng cười.
"Cô biết đấy, Dottie, nó đẹp tráng lệ", Alex đáp, "Tôi đã đến đây vài lần kể từ khi mẹ tôi đắc cử, nó luôn luôn tuyệt vời làm sao khi được ngắm nhìn lịch sử nơi đây, cũng như việc tuyển chọn các loại bia nữa", khán giả cười rộ lên và Alex bắt đầu lắc vai một chút, “Và tuyệt nhất là được gặp lại anh chàng này đây.”
Cậu quay sang Henry, giơ nắm đấm ra. Henry do dự trước khi mạnh mẽ đấm vào khớp ngón tay của Alex với không khí nặng nề của một hành động phản quốc.
----------------------------------------------------------------------------
Lý do Alex muốn tham gia đấu trường chính trị là vì cậu thực sự quan tâm đến con người, trong khi cậu biết rất nhiều con trai và con gái của các Tổng thống tiền nhiệm đã la hét rồi bỏ chạy ngay khi họ vừa tròn 18 tuổi.
Quyền lực thật tuyệt vời, sự chú ý cũng vui đấy, nhưng con người - con người là tất cả. Cậu có vấn đề với việc quan tâm hơi nhiều quá về hầu hết mọi thứ, bao gồm cả việc mọi người có thể thanh toán hóa đơn y tế không, hoặc có được kết hôn với bất cứ ai mà họ yêu, hoặc là có bị bắn chết ở trường hay không. Hoặc, trong trường hợp này, rằng trẻ em mắc bệnh ung thư có đủ sách để đọc ở Quỹ Ủy thác Hoàng gia Marsden NHS không.
Cậu và Henry cùng đội ngũ an ninh gần như chiếm lĩnh sàn nhà, khiến các y tá bối rối và bắt các đôi bàn tay. Cậu đang cố— cực kỳ cố gắng— để bàn tay không nắm chặt thành nắm đấm, nhưng Henry đang mỉm cười một cách máy móc với một cậu bé cắm đầy những cái ống quanh người chỉ để có vài bức ảnh ngu ngốc. Và cậu muốn hét ầm lên với cả cái đất nước ngu ngốc này.
Nhưng cậu bị buộc phải ở đây, thế nên cậu tập trung sự chú ý của mình vào những đứa trẻ. Hầu như chúng chẳng biết cậu là ai cả nhưng Henry khéo léo giới thiệu cậu với chúng rằng cậu là con trai của Tổng thống. Ngay sau đó, tụi nhỏ bắt đầu hỏi cậu về Nhà Trắng, hỏi xem cậu có biết Ariana Grande là ai không. Cậu bật cười, chiều chuộng mọi yêu cầu của tụi nhỏ. Cậu dỡ những cuốn sách ra khỏi cái hộp nặng chịch mà họ mang tới, leo lên giường và đọc thật to. Một nhiếp ảnh gia theo ngay sau cậu.
Cậu không nhận ra là mình đã mất dấu của Henry cho tới khi bệnh nhi mà cậu tới thăm đã ngủ gật, và cậu nhận ra giọng nói trầm trầm của Henry ở phía bên kia bức màn.
Đếm nhanh số chân trên sàn— không có nhiếp ảnh gia. Chỉ có Henry mà thôi.
Cậu lặng lẽ bước đến bên chiếc ghế dựa vào tường, ngay phía mép cái rèm. Nếu như anh ta ngồi ở đúng góc độ và ngửa đầu ra phía sau, anh ta có thể nhìn thấy cậu.
Henry đang nói chuyện với một cô bé mắc bệnh bạch cầu tên là Claudette, theo như bảng tên trên tường của cô bé. Cô bé có làn da ngăm đen đang chuyển sang màu xám nhạt với một chiếc khăn màu cam sáng buộc quanh đầu, được trang trí bằng Con chim sao của Liên minh.
Thay vì lúng túng lảng vảng như Alex nghĩ, Henry đang ngồi xổm bên cạnh cô bé, mỉm cười và nắm tay em.
"...em là người hâm mộ bộ phim Star Wars đúng không?", Henry nói bằng một giọng trầm ấm mà Alex chưa từng nghe từ anh trước đây, chỉ vào phù hiệu trên khăn trùm đầu của cô bé.
"Ồ, đây chắc chắn là cái mà em thích nhất", Claudette thổ lộ, “Em muốn được giống như Công chúa Leila khi lớn lên bởi vì công chúa rất cứng rắn, thông minh lại mạnh mẽ nữa. À, công chúa còn được Han Solo hôn nữa cơ.”
Hai má cô bé hơi ửng đỏ khi đề cập đến nụ hôn trước mặt Hoàng tử nhưng vẫn duy trì trao đổi bằng mắt với anh. Alex thấy mình nghển cổ ra xa hơn, quan sát phản ứng của Henry. Cậu nhớ rất rõ rằng mảnh giấy kia không hề đề cập đến Star Wars.
"Em biết gì không", Henry nói, ngả người một cách mưu mô, “Anh nghĩ em đúng rồi đấy”
Claudette cười khúc khích, “Anh thích ai nhất ạ?”
"Hmm", Henry nói, ra vẻ đang suy nghĩ một cách kỹ lưỡng, “Anh luôn thích Luke. Cậu ấy dũng cảm và tốt bụng, và cậu ấy là Jedi mạnh nhất trong số họ. Anh nghĩ rằng Luke là minh chứng rằng dù em đến từ đâu hay gia đình em là ai không quan trọng— em luôn có thể trở nên tuyệt vời nếu em thành thật với chính mình.”
"Được rồi, quý cô Claudette", một y tá vui vẻ nói khi đi vòng qua bức màn. Henry nhảy dựng lên, và Alex gần như làm đổ cái ghế bên cạnh vì bị bắt quả tang. Cậu hắng giọng khi đứng dậy, không nhìn Henry. “Các anh có thể đi được rồi, đã đến giờ uống thuốc của cô bé.”
"Cô Beth ơi, Henry nói bây giờ bọn em là bạn bè đó!", Claudette gần như than vãn, “Anh ấy có thể ở lại mà!”
"Xin lỗi!", y tá Beth vội nói, “Không được phép xưng hô như vậy với Hoàng tử đâu em. Tôi vô cùng xin lỗi, thưa Điện hạ!”
"Không cần phải xin lỗi đâu", Henry nói với cô, "Các tư lệnh phiến quân nổi loạn có cấp bậc cao hơn Hoàng gia mà". Anh nháy mắt với Claudette và chào, cô bé hẳn là tan chảy vì anh rồi.
"Tôi rất ấn tượng", Alex nói khi họ cùng nhau bước ra hành lang.
Henry nhướng mày, và Alex nói thêm, “Không ấn tượng, chỉ ngạc nhiên thôi.”
“Tại sao?”
“Rằng anh thực sự có, ờm anh biết đấy, cảm xúc.”
Henry bắt đầu mỉm cười khi ba điều tiếp theo xảy ra liên tiếp một cách nhanh chóng.
Đầu tiên: Một tiếng hét vang vọng từ cuối hành lang đối diện.
Thứ hai: Có một tiếng bốp lớn nghe giống như tiếng súng.
Thứ ba: Cash túm lấy cánh tay của cả Henry lẫn Alex và đẩy họ qua cánh cửa gần nhất.
"Ở yên đây", Cash càu nhàu khi đóng sầm cửa lại sau lưng họ.
Trong bóng tối, đột ngột, Alex vấp phải cây lau nhà và một trong hai chân của Henry, thế là họ cùng nhau bổ nhào vào đống ga trải trên chiếc giường bằng thiếc, kéo theo đó tiếng loảng xoảng. Henry ngã úp mặt xuống sàn trước, Alex thì ngã đè lên người anh.
"Ôi Chúa ơi," Henry nói, nghèn nghẹn, giọng anh vọng lại khe khẽ. Alex hy vọng rằng mặt của anh ta đang úp vào cái bô.
"Anh biết đấy", cậu nói vào mớ tóc của Henry, “chúng ta không nên kết thúc bằng mấy việc như này nữa.”
“Cậu thấy phiền?”
“Đây là lỗi lỗi của anh!”
"Làm sao đây lại là lỗi của tôi được?" Henry rít lên.
“Không ai cố bắn tôi khi tôi xuất hiện bên cạnh Tổng thống, thế mà vừa đi ra ngoài vài phút với người Hoàng gia chết tiệt thì—”
“Cậu có ngậm mồm vào không, muốn chết cả đôi à?”
“Không ai giết được chúng ta đâu, Cash khóa cửa rồi. Bên cạnh đó, có lẽ chả có gì cả.”
"Chết tiệt," Henry lầm bầm, anh đẩy mạnh cơ thể ra khỏi mặt đất và lăn người lại, hất Alex xuống sàn. Alex thấy mình bị kẹp giữa một bên là Henry, một bên là kệ chứa thứ có mùi như nước lau sàn công nghiệp.
"Ngài có thể chuyển sang đây được không, thưa Điện hạ?", Alex thì thầm, tựa vai vào vai Henry, "Tôi không muốn làm cái thìa bé đâu." (Mây: Alex đang ám chỉ tư thế úp thìa á =)))) )
"Tin tôi đi, tôi đang cố đây", Henry trả lời. “Không có chỗ.”
Bên ngoài, có tiếng nói, tiếng bước chân vội vã— không có dấu hiệu nào cho thấy mọi chuyện đã ổn cả. "Chà", Alex nói. “Đoán là chúng ta nên tự làm cho mình thoải mái thì hơn.”
Henry thở ra nặng nề. “Tuyệt”
Alex cảm thấy anh ta dịch người sang một bên, hai tay khoanh trước ngực để cố gắng thực hiện tư thế cuộn lại điển hình khi nằm trên sàn với hai chân đặt trong xô lau nhà.
"Trong đời tôi" Henry nói, “cũng chưa từng có ai cố gắng xâm nhập vào cuộc sống của tôi.”
"Chà, xin chúc mừng," Alex đáp lại. “Anh chính thức làm được rồi đó.”
"Đúng vậy, đây chính xác là điều tôi luôn mơ ước. Bị nhốt trong tủ để đồ với khuỷu tay đặt trong lồng xương sườn", Henry xỏ xiên. Anh ta nghe như kiểu muốn đấm cho Alex một phát vậy, cũng là điều mà Alex muốn làm với anh ta nhất. Vì vậy, với một sự thôi thúc mạnh mẽ, cậu xuôi theo nó và thúc cùi chỏ thật mạnh vào sườn Henry.
Henry kêu lên một tiếng như bị bóp nghẹt, điều tiếp theo mà Alex biết là cậu bị cái áo sơ mi kéo lệch sang một bên và Henry thì nằm sấp ngửa trên người cậu, ghì chặt cậu xuống sàn bằng một bên đùi. Đầu cậu nhói đau khi bị đập xuống sàn nhà linoleum nhưng cậu vẫn có thể cảm thấy môi mình tách ra thành một nụ cười.
"Thế là anh thực sự biết đánh nhau", Alex nói. Cậu ưỡn hông cố gắng hất Henry ra, nhưng anh ta cao hơn, khỏe hơn và nắm lấy cổ áo Alex chỉ bằng một nắm đấm.
"Cậu xong việc chưa?", Henry nói, giọng nghe như bị bóp nghẹt. “Cậu có thể ngừng đặt mạng sống chết tiệt của mình vào nguy hiểm được không?”
"Aw, anh thực sự quan tâm kìa", Alex đáp, “Hôm nay em khám phá được bao điều ẩn giấu sâu trong anh nè, cục cưng.”
Henry thở ra và thả người xuống. “Tôi không thể tin được, ngay cả trong hoàn cảnh nguy hiểm chết người cũng không thể ngăn cậu được.”
Điều kỳ lạ nhất là, Alex nghĩ, điều anh ta nói đều đúng.
Cậu cứ tiếp tục có những cái nhìn thoáng qua về những khía cạnh mà cậu chưa bao giờ thấy ở Henry. Một chút chiến đấu. Thông minh, quan tâm tới người khác. Nó thực sự khiến cậu bối rối. Cậu biết chính xác phải nói gì với từng thượng nghị sĩ đảng Dân chủ để khiến họ bận tâm về các hóa đơn, biết chính xác khi Zahra sắp hết kẹo cao su nicotine, biết chính xác bộ đồ nào khiến Nora trở thành tâm điểm của tin đồn. Đọc vị mọi người là những gì mà cậu vẫn làm.
Cậu không thực sự đề cao một đứa trẻ Hoàng gia bẩm sinh nào đó đang cố gắng nâng cấp hệ thống của anh ta. Nhưng cậu thích cuộc chiến đó.
Anh ta nằm đó, gượm đã. Nghe thấy vài tiếng bước chân lạch cạch ngoài cửa. Vài phút trôi qua.
"Vậy, uh", cậu cố gắng, “Star Wars?”
Cậu muốn nói nó theo hướng không đe dọa và tự nhiên, cơ mà thói quen chiến thắng tất cả và nó trở thành lời buộc tội.
"Đúng vậy, Alex," Henry nói một cách láu lỉnh, “Dù cậu có tin hay không, những đứa trẻ của vương thất không chỉ dành cả tuổi thơ để đi dự tiệc trà.”
“Tôi cho rằng khoảng thời gian đó chủ yếu dành cho việc huấn luyện tư thế và giải đấu polo của lứa tuổi thiếu niên.”
Henry tạm dừng một cách vô cùng buồn bã. “Điều đó... nó cũng là một phần của khoảng thời gian đó.”
"Thế là anh thích văn hóa đại chúng nhưng lại hành động như thể mình không thích nó", Alex nói, “Hoặc là anh không được phép nói về điều đó vì nó không phù hợp với chiếc vương miện, hoặc là anh chọn không nói về nó bởi anh cho rằng như thế sẽ khiến mọi người nghĩ anh là một kẻ có tri thức. Cái nào đúng?”
"Cậu đang phân tích tâm lý tôi đấy à?", Henry hỏi, “Tôi không nghĩ là những vị khách của Hoàng gia được phép làm điều đó.”
“Tôi đang cố để hiểu anh đây, tại sao anh cứ cố chấp diễn cái vai chả giống anh tí nào thế? Nghĩ mà xem, anh vừa nói với cô bé kia về sự vĩ đại của việc sống thật với bản thân mà.”
"Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì, và nếu tôi có hiểu, tôi không chắc rằng đó là vấn đề mà cậu cần quan tâm", Henry nói, giọng anh căng thẳng.
"Thật luôn? Bởi vì tôi khá chắc là tôi bị ràng buộc về mặt pháp lý để giả vờ là bạn thân nhất của anh và tôi không biết liệu anh đã nghĩ kỹ về chuyện này chưa, cơ mà điều đó sẽ không dừng lại ở tuần này đâu nhé", Alex nói với anh. Những ngón tay của Henry căng ra trên cẳng tay. “Nếu chúng ta diễn cái trò này và chúng ta chả gặp lại nhau nữa, ai cũng sẽ biết chúng ta đang bịp. Chúng ta bị mắc kẹt với nhau, thích hay không thì tùy anh, thế nên tôi có quyền biết thỏa thuận của anh là gì trước khi anh thừa cơ cắn vào đuýt tôi một phát.”
"Tại sao chúng ta không bắt đầu với...", Henry nói, quay đầu lại nheo mắt nhìn cậu. Ở khoảng cách gần như thế này, Alex chỉ có thể nhận ra hình bóng chiếc mũi cao quý của Henry. “...với việc cậu nói cho tôi biết chính xác tại sao cậu lại ghét tôi đến vậy?”
“Anh thực sự muốn cuộc nói chuyện diễn ra như thế hả?”
“Có lẽ tôi muốn thế.”
Alex khoanh tay, nhận ra nó như là hình ảnh phản chiếu của Henry vậy. Thế là cậu buông tay ra.
“Anh thực sự không nhớ anh đã cư xử với tôi như một thằng đuồi bầu ở Thế vận hội sao?”
Alex nhớ rõ nó: hồi đó cậu 18 tuổi, được cử đến Rio cùng với June và Nora - phái đoàn thuộc chiến dịch tham dự các trận đấu mùa hè, một ngày cuối tuần chụp ảnh và bán hình ảnh cho "thế hệ hợp tác toàn cầu tiếp theo". Alex đã dành phần lớn số tiền đó để uống capirinha và sau đó ném caipirinha ra phía sau các địa điểm tổ chức Olympic. Cậu nhớ lại, nhớ về lá cờ Liên hiệp Anh cài trên chiếc áo choàng của Henry vào lần đầu tiên họ gặp nhau.
Henry thở dài. “Có phải là lần cậu dọa đẩy tôi xuống sông Thames không?”
"Không," Alex nói. "Đấy là thời điểm mà anh là một tên khốn đáng khinh trong trận chung kết môn lặn. Anh thực sự không nhớ?
“Nhắc tôi nhớ xem.”
Alex lườm, “Tôi tới gặp anh để giới thiệu bản thân, anh nhìn chằm chằm vào tôi như thể tôi là thứ xúc phạm nhất mà anh từng thấy. Ngay sau khi anh bắt tay tôi, anh quay qua Shaan nói rằng, 'Anh loại bỏ cậu chàng này được không?'”
Dừng lại khoảng chừng 2 giây.
"À", Henry hắng giọng, “Tôi không nhận ra là cậu đã nghe thấy.”
"Tôi cảm thấy anh đang không nhìn ra vấn đề", Alex đáp trả, “đó là, theo cách nói nào thì chuyện này cũng tệ cực kỳ.”
“Nó... công bằng mà.”
“Ừ, rồi sao?”
"Thế thôi á?", Henry hỏi, “Mỗi vụ Olympics đấy? À, ý tôi là, đó là sự khởi đầu hả?”
Henry ngừng lại một lần nữa, “Tôi đang cảm thấy một dấu chấm lửng.”
"Chỉ là....", Alex nói, và khi cậu đứng trên sàn của một cái tủ chứa đồ, chờ đợi một mối đe dọa an ninh với Hoàng tử Anh vào cuối tuần mà cậu cảm thấy giống như ác mộng, kiểm tra bản thân mất nhiều nỗ lực quá. “Tôi không biết. Làm mấy cái thứ này khó vãi l, Đặc biệt là khó khăn với tôi. Tôi là con trai của nữ Tổng thống đầu tiên ở Hoa Kỳ. Tôi không trắng như bà, thậm chí còn chả vượt qua nổi chuyện đó. Mọi người sẽ luôn luôn khắt khe với tôi. Và anh, anh biết đấy, anh, chính anh được sinh ra với tất cả những thứ này. Ai cũng nghĩ anh là chàng Hoàng tử Quyến vcl Rũ. Anh cơ bản là một lời nhắc nhở chạy bằng cơm rằng tôi sẽ luôn bị so sánh với người khác, bất kể tôi làm gì, ngay cả khi tôi làm việc chăm chỉ gấp đôi.”
Henry im lặng một lúc lâu.
"Chà," Henry cuối cùng cũng lên tiếng. “Tôi không thể làm tốt những việc còn lại. Nhưng tôi có thể nói với cậu rằng, hôm đó tôi đúng là một thằng khốn đúng nghĩa. Không có lời bào chữa nào hết. Hồi đó cha tôi mới qua đời được 14 tháng và thời điểm ấy tôi vẫn sống như một kẻ khốn nạn kể từ lúc ông ra đi. Tôi xin lỗi.”
Henry giật giật một tay bên hông, Alex im lặng trong giây lát.
Khoa ung thư. Tất nhiên, Henry đã chọn khoa ung thư— nó ở ngay đó trên tờ thông tin. Cha: Ngôi sao điện ảnh nổi tiếng Arthur Fox, qua đời năm 2015, ung thư tuyến tụy. Đám tang được truyền hình trực tiếp. Cậu nhớ lại hai mươi bốn giờ qua trong đầu: mất ngủ, những viên thuốc, vẻ mặt nhăn nhó căng thẳng mà Henry thường bày ra trước công chúng mà Alex luôn coi đó là sự xa cách.
Cậu biết vài điều về chuyện này. Khoảng thời gian bố mẹ ly hôn không phải là thời gian dễ chịu với cậu, hoặc nó giống với việc cậu tự hành hạ bản thân bằng điểm số cho vui. Cậu thừa biết từ rất lâu rằng hầu hết mọi người không điều khiển được suy nghĩ, rằng liệu họ có đủ tốt hay liệu họ có đang làm cả thế giới thất vọng hay không. Cậu chưa từng nghĩa Henry cũng cảm thấy như vậy.
Henry hắng giọng lần nữa, thứ gì đó như là cơn hoảng loạn túm lấy Alex. Cậu mở miệng và nói, “Chà, thật tốt khi biết rằng anh không hoàn hảo.”
Cậu gần như nghe thấy Henry đảo tròng mắt, và cậu thấy biết ơn vì điều đó, sự đối kháng gần gũi quen thuộc.
Họ lại rơi vào im lặng, lớp bụi bắt đầu phủ lên cuộc hội thoại. Alex không thể nghe thấy gì phía bên ngoài cánh cửa hay bất kỳ tiếng ồn nào từ phố xá, mà vẫn chưa có ai tới để đón họ cả.
Sau đó, không chút do dự, Henry nói trong sự tĩnh lặng kéo dài, “Return of the Jedi”
Ngưng một nhịp. “Sao cơ?”
"Để trả lời cho câu hỏi của cậu", Henry nói, “Đúng, tôi thích Star Wars và phần yêu thích của tôi là 'Return of the Jedi'.”
"Ồ", Alex nói, “Anh sai rồi.”
Henry thở ra một luồng không khí phẫn nộ nhỏ nhất và sang trọng nhất. Nó có mùi bạc hà. Alex kìm lại ý muốn tung thêm một cùi chỏ nữa. “Làm sao mà tôi lại sai về phần phim yêu thích của tôi được? Đây là một sự thật cá nhân.”
“Đó là một sự thật cá nhân sai và tồi tệ.”
“Thế cậu thích cái nào? Cho tôi thấy tôi sai ở đâu đi”
“Được thôi, Empire.”
Henry khịt mũi, “U ám quá.”
"Yeah, nhưng đó là thứ khiến nó tuyệt", Alex nói, “Nó là phần phim phức tạp nhất. Phần đó có nụ hôn của Han và Leia, anh gặp Yoda, Han là bá chủ trong trò chơi của anh ấy, Lando Calrissian chết tiệt, và cú twist hay nhất trong lịch sử điện ảnh. Jedi thì có gì? Dm Eworks.”
“Eworks là biểu tượng”
“Eworks ngu thấy mẹ”
“Nhưng Endor”
“Nhưng Hoth. Có lý do cả nên mọi người mới coi nó là đỉnh nhất. nghiệt ngã nhất trong cái bộ ba của series Empire.”
“Tôi đánh giá cao điều đó. Nhưng chẳng phải vẫn có gì đó có giá trị ở một cái kết có hậu sao?”
“Nói chuyện như một Hoàng tử Quyến Rũ đích thực.”
“Tôi chỉ nói rằng, tôi thích cách giải quyết vấn đề của Jedi. Nó thắt chặt mọi thứ hoàn hảo. Và tổng quan chủ đề của bộ phim là hy vọng và tình yêu... er, cậu biết đấy, đó là tất cả. Đó là điều mà phần Jedi đọng lại trong cậu sau tất cả.”
Henry ho và Alex thì quay lại nhìn anh lần nữa khi cánh cửa bật mở, cái bóng to lớn của Cash xuất hiện.
"Cảnh báo giả", Cash nói, thở nặng nhọc, "Mấy đứa trẻ nghịch ngợm mang pháo nổ đến cho tụi bạn". Anh ta cúi xuống nhìn cả hai, đang nằm ngửa và nheo mắt vì ánh sáng gay gắt đột ngột của hành lang. “Trông ấm cúng nhở.”
"Yep, chúng tôi thực sự kết nối với nhau đấy", Alex nói. Cậu đưa tay ra và để Cash kéo mình đứng dậy.
----------------------------------------------------------------------------
Bên ngoài Cung điện Kensington, Alex lấy điện thoại của Henry ra khỏi tay và nhanh chóng mở một trang liên hệ trống trước khi anh ta có thể phản đối hoặc kiện cậu lên PPO vì vi phạm tài sản Hoàng gia. Chiếc xe đang đợi để đưa cậu trở lại đường băng riêng của Hoàng gia.
"Đây", Alex nói, “Đây là số của tôi. Nếu chúng ta vẫn tiếp tục cái trò này, nó sẽ rất là phiền nếu cứ liên lạc qua mấy tay trợ lý. Chỉ cần nhắn tin cho tôi. Chúng ta sẽ giải quyết vấn đề.”
Henry nhìn chằm chằm vào cậu, vẻ mặt ngơ ngác, và Alex tự hỏi làm thế nào mà anh chàng này có bạn bè.
"Được thôi", cuối cùng Henry nói. “Cảm ơn.”
"Không có gọi gạ dục đâu đấy", Alex nói với anh ta, và Henry cười phá lên.