Với một cú đập vang dội, Zahra dội thẳng một chồng tạp chí xuống bàn phòng họp của Cánh Tây.
"Đây chính là thứ tôi nhìn thấy trên đường đến đây sáng nay", cô nói. “Tôi không nghĩ mình cần phải nhắc cậu rằng tôi sống cách đây hai dãy nhà.”
Alex nhìn chằm chằm xuống những tiêu đề đặt trước mặt cậu.
“$75,000 VẤP NGÔ
“BATTLE ROYAL: Hoàng tử Henry và Con Trai Tổng Thống suýt nữa lao vào ẩu đả trong đám cưới Hoàng gia”
“CAKEGATE: Alex Claremont-Diaz Sparks, Chiến tranh Anh - Mỹ lần thứ hai”
Mỗi bài báo đều kèm theo một bức ảnh của cậu và Henry ngã ngửa trên đống bánh, bộ đồ lố bịch của Henry xộc xệch và phủ đầy những bông hoa kem bơ bị đập nát, cổ tay anh ta bị kẹp trong tay Alex, một vệt đỏ mỏng trên má Henry.
"Mọi người có chắc là chúng ta cần dành cuộc họp này ở trong Phòng Tình huống khẩn không?", Alex cố gắng.
Cả Zahra lẫn mẹ cậu ngồi ở phía đối diện dường như đều không cảm thấy buồn cười. Tổng thống ném cho cậu cái nhìn không nói thành lời qua vành chiếc kính đọc sách của bà, và cậu biết là mình nên ngậm chặt miệng lại.
Không hẳn là cậu sợ Zahra - Phó chánh văn phòng đồng thời là cánh tay phải đắc lực của mẹ cậu. Cô có vẻ ngoài gai góc nhưng Alex thề rằng đâu đó bên trong cô ấy là thứ gì đó mềm mại dịu dàng. Thực tế thì Alex sợ những gì mà mẹ cậu có thể làm hơn. Chị em cậu lớn lên trong hoàn cảnh buộc phải nói về cảm xúc của mình rất nhiều, và rồi mẹ cậu trở thành Tổng thống, chỗ dành cảm xúc trong cuộc sống trở nên ít hơn nhưng những mối quan hệ quốc tế lại tăng lên đáng kể. Cậu không biết lựa chọn nào của số phận là tệ hơn nữa.
"Các nguồn tin bên trong buổi tiếp đón Hoàng gia cho hay rằng cả hai được thấy đang gây gổ vài phút trước khi xảy ra... thảm họa bánh ngọt", Ellen đọc to tờ The Sun của mình với sự khinh bỉ lồ lộ. Alex thậm chí còn không cố đoán xem làm thế nào mà mẹ cậu có được ấn bản hôm nay của một tờ báo lá cải nước Anh. Bà mẹ Tổng thống của cậu làm việc theo những cách rất bí ẩn. "Những những thành viên trong gia đình Hoàng gia thì cho rằng mối thâm thù giữa Đệ Nhất Công tử với Henry đã nhen nhóm trong nhiều năm. Một nguồn tin nói với The Sun rằng Henry và Đệ Nhất Công tử đã xảy ra mâu thuẫn kể từ lần gặp mặt đầu tiên ở Thế vận hội Rio, và sự thù địch chỉ ngày càng tăng lên— Những ngày này, cả hai thậm chí không thể ở cùng phòng với nhau. Có vẻ như chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi Alex sử dụng cách tiếp cận của người Mỹ: một cuộc xung đột bạo lực".
“Con thực sự không nghĩ rằng người ta gọi việc vấp ngã vào bàn là 'bạo lực'.”
"Alexander", Ellen nói, giọng bà bình tĩnh một cách kỳ lạ, “Im miệng đi.”
Và cậu nín họng liền.
"Người ta không thể không tự hỏi", Ellen đọc tiếp, “liệu sự thâm thù giữa hai người con trai đầy quyền lực này có góp phần vào cái mà nhiều người gọi là 'mối quan hệ lạnh nhạt và xa cách giữa chính quyền của Tổng thống Ellen Claremont và chế độ quân chủ' trong những năm gần đây hay không?”
Bà ném cuốn tạp chí sang một bên, khoanh tay trên bàn.
"Làm ơn, kể cho mẹ nghe chuyện hài hước khác đi", Ellen nói, “Mẹ cực kỳ muốn con giải thích cho mẹ nghe xem chuyện này nực cười như thế nào.”
Alex mở miệng ra rồi ngậm lạ, vài lần.
"Anh ta là người bắt đầu", cuối cùng cậu cũng lên tiếng. “ Con gần như không chạm vào anh ta— anh ta đẩy con, mà con thì chỉ nắm lấy anh ta để cố giữ thăng bằng, và—”
"Con yêu à, mẹ không thể nào giải thích cho con hiểu rằng báo chí đếch thèm quan tâm đến việc ai đã bắt đầu cái gì", Ellen nói, “Là mẹ của con, mẹ có thể đánh giá cao rằng đây không phải lỗi của con. Nhưng là một Tổng thống, tất cả những gì mẹ muốn bây giờ là bảo CIA làm giả cái chết của con và tận dụng sự đồng cảm của mọi người về một đứa trẻ đã chết trong nhiệm kỳ thứ hai”
Alex nghiến chặt quai hàm. Cậu thường làm những việc khiến nhân viên của mẹ bực bội. Ở tuổi thiếu niên, cậu có sở thích đối đầu với các đồng nghiệp của mẹ mình về sự chênh lệch phiếu bầu của họ tại các buổi gây quỹ từ thiện ở DC, và cậu đã xuất hiện trên báo lá cải vì những điều đáng xấu hổ hơn nhiều. Nhưng chưa bao giờ cậu xuất hiện theo một cách hoàn toàn thảm khốc lẫn khủng khiếp ở cấp độ thế giới như thế này.
"Mẹ không có thời gian để giải quyết việc này ngay bây giờ, vì vậy đây là những gì chúng ta sẽ làm", Ellen nói, rút một tập tài liệu ra khỏi chồng hồ sơ của mình. Nó chứa đầy các tệp được đánh dấu bằng các màu khác nhau, có vẻ là tài liệu chính thức. Tệp đầu tiên ghi: THỎA THUẬN CÁC ĐIỀU KHOẢN.
"Ừm", Alex ừ hử.
"Con sẽ làm lành với Henry", bà nói, “Con sẽ rời đi vào thứ Bảy và dành cả ngày Chủ nhật ở Anh.”
Alex chớp mắt. “Giờ có quá muộn cho phương án con giả chết không?”
"Zahra có thể tóm tắt cho con nghe về phần còn lại," Ellen tiếp tục, phớt lờ con trai, "Mẹ có khoảng năm trăm cuộc họp ngay bây giờ". Bà đứng dậy và đi về phía cửa, dừng lại hôn tay mình rồi đặt nó lên đỉnh đầu Alex, “Con là kẻ ngốc nghếch hết thuốc chữa. Yêu con.”
Rồi bà rời đi, tiếng đôi giày cao gót lách cách vang lên dọc hành lang. Zahra ngồi vào chiếc ghế trống với vẻ mặt cô thà dàn xếp cho cái chết giả cho cậu quý tử Nhà Trắng còn hơn. Về mặt kỹ thuật, cô ấy không phải là nhân viên quyền lực hay quan trọng nhất trong Nhà Trắng, nhưng cô đã làm việc bên cạnh Ellen từ khi Alex mới lên 5 và Zahra thì vừa rời khỏi Howard. Cô là người duy nhất được tin tưởng để giao trọng trách tranh luận với gia đình Gia Đình Tổng Thống.
"Được rồi, đây là thỏa thuận", cô nói. “Tôi đã thức cả đêm để họp bàn với một nhóm tay sai Hoàng gia cứng rắn, mấy kẻ chuyên mảng PR và tên cận thần khốn kiếp của Hoàng tử để sẵn sàng biến chuyện này thành hiện thực. Vì thế, cậu sẽ tuân theo từng chữ của bản kế hoạch và không làm hỏng nó, hiểu chưa?”
Alex vẫn cho rằng toàn bộ chuyện này hoàn toàn lố bịch, nhưng cậu gật đầu. Zahra trông có vẻ không tin lắm nhưng vẫn tiếp tục.
“Đầu tiên, Nhà Trắng và Cung điện sẽ đưa ra một tuyên bố chung, rằng những gì xảy ra tại đám cưới Hoàng gia hoàn toàn là một tai nạn và một sự hiểu lầm—”
“Và đó là—.”
“—và rằng, mặc dù hiếm khi có thời gian gặp nhau, nhưng cậu và Hoàng tử Henry đã là bạn thân của nhau trong nhiều năm qua.”
“Chúng em là cái gì cơ?”
"Nhìn này", Zahra nói, hớp một hơi từ chiếc bình cà phê khổng lồ bằng thép không gỉ của cô, “Cả hai bên đều cần thoát khỏi mớ bòng bong cứt lợn này một cách tốt đẹp. Và cách duy nhất để giải quyết đám hỗn độn này là biến vụ đánh nhau nho nhỏ của cậu tại đám cưới thành một tai nạn giữa những người chiến hữu đồng tính, được chứ? Thế nên, cậu có thể không ưa người thừa kế ngai vàng như cậu muốn, viết những bài thơ nguyền rủa anh ta trong nhật ký nhưng ngay khi cậu nhìn thấy một chiếc máy ảnh, cậu phải hành động như thể có mặt trời tỏa sáng từ con chim họa mi của anh ta vậy. Phải diễn sao cho thuyết phục, hiểu chưa.”
"Chị đã gặp Henry bao giờ chưa?", Alex hỏi, “Làm sao em làm điều đó được? Anh ta có tính cách của một cây bắp cải.”
"Cậu thực sự không hiểu rằng tôi đếch quan tâm cậu cảm thấy như thế nào về chuyện này à?", Zahra đáp lời, “Đây là những gì cần làm để cái trò ngu ngốc của cậu không làm đất nước này mất tập trung vào chiến dịch tái tranh cử của mẹ cậu. Cậu có muốn bà ấy phải đứng trên sân khấu tranh luận vào năm tới, giải thích với thế giới tại sao con trai bà lại cố gắng gây ra bất ổn cho các mối quan hệ giữa châu Âu và Hoa Kỳ không?”
Chà, không, cậu không muốn thế. Và cậu biết, trong thâm tâm rằng cậu là một chiến lược gia giỏi hơn tay Hoàng tử đó về khoản ngoại giao. Nếu không có cái ác cảm ngu ngốc với anh ta, cậu đã có thể đã tự mình nghĩ ra kế hoạch này.
"Rồi, giờ Henry là bạn thân mới của cậu", Zahra tiếp tục. “Cậu sẽ mỉm cười, gật đầu và không chọc điên ai trong khi cậu và Henry dành cuối tuần cùng nhau xuất hiện ở sự kiện từ thiện, nói chuyện với báo chí về việc các cậu yêu quý bạn đồng hành của mình nhiều như thế nào. Nếu ai đó hỏi cậu về anh ta, tôi muốn cậu tuôn ra một tràng thật dài, như kiểu anh ta là đối tượng hẹn hò trong đêm prom cuối cấp của cậu vậy.”
Cô đưa cho cậu một tờ giấy gồm danh sách được đánh dấu bởi các gạch đầu dòng và bảng dữ liệu cực kỳ công phu, đến mức Alex nghĩ tự cậu cũng làm được. Nó được dán nhãn: TỜ THÔNG TIN VỀ HOÀNG TỬ ĐIỆN HẠ HENRY.
Zahra nói tiếp, "Cậu sẽ ghi nhớ tờ giấy này để nếu ai đó có hỏi thì còn có kịch bản mà diễn". Trong phần SỞ THÍCH, danh sách liệt kê chơi polo và thi đấu du thuyền. Alex bùng cháy với đống này mất thôi.
"Anh ta có một cái danh sách như của em không?", Alex bất lực hỏi.
"Có. Và nói thật thì giây phút làm mấy cái này là điều trầm cảm nhất trong toàn bộ sự nghiệp của tôi". Cô đẩy một trang khác cho cậu, trang này nêu chi tiết các yêu cầu cho việc làm vào cuối tuần.
Tối thiểu hai (2) bài đăng trên phương tiện truyền thông xã hội mỗi ngày làm nổi bật nước Anh/chuyến thăm nước đó.
Một (1) là cuộc phỏng vấn trực tuyến với chương trình 'ITV This Morning', kéo dài năm (5) phút, theo tường thuật đã xác định.
Hai (2) là lần xuất hiện chung với các nhiếp ảnh gia đợi sẵn: một (1) cuộc gặp riêng, một (1) lần xuất hiện từ thiện công khai.
“Tại sao em phải là người qua đó? Anh ta là người đã đẩy em vào cái bánh ngọt ngu ngốc. Không phải anh ta nên qua đây và tham gia SNL với em hay gì sao?”
Zahra đáp trả, “Bởi vì đó là đám cưới Hoàng gia mà cậu đã phá hỏng, và họ là những người đã tiêu tốn một khoản tới $75,000. Bên cạnh đó, chúng tôi đang sắp xếp mời Hoàng tử tới dự một bữa chiêu đãi cấp nhà nước trong vài tháng nữa. Anh ta không hứng thú về chuyện này nhiều hơn cậu đâu.”
Alex véo sống mũi - nơi cơn đau do căng thẳng đang hoành hành. “Em có lớp học.”
"Cậu sẽ quay lại vào tối Chủ nhật, giờ DC," Zahra nói với cậu, “Cậu sẽ không bỏ lỡ bất cứ điều gì”
“Thế là không trốn được à?”
“Không”
Alex mím môi lại. Cậu cần một danh sách.
Khi còn là một đứa trẻ, cậu thường giấu những tờ giấy và những trang giấy rời với nét chữ lộn xộn dưới chiếc đệm vải denim đã sờn của ghế ngồi bên cửa sổ trong ngôi nhà ở Austin. Những chuyên luận lan man về vai trò của chính phủ ở Mỹ với tất cả các chữ G được viết ngược, các đoạn văn được dịch từ tiếng Anh sang tiếng Tây Ban Nha, bảng điểm mạnh và điểm yếu của các bạn tiểu học của cậu. Và danh sách. Rất nhiều danh sách. Các danh sách thực sự giúp cậu.
Thế thì, danh sách "Lý do để cho rằng đây là một ý tưởng hay":
Một là, mẹ cậu cần thiện cảm của cánh báo chí.
Hai là, có một thành tích tồi tệ về quan hệ đối ngoại chắc chắn sẽ không giúp ích gì cho sự nghiệp của cậu.
Ba là, được đi du lịch châu Âu miễn phí.
"Được," cậu nói, cầm lấy hồ sơ. “Tôi sẽ làm nó. Nhưng sẽ chẳng vui vẻ gì cả”
“Chúa ơi, tôi cũng mong thế”
----------------------------------------------------------------------------
Bộ Ba Nhà Trắng (The White House Trio), chính thức, là biệt danh của Alex, June và Nora do tờ People đặt ra ngay trước lễ nhậm chức. Trên thực tế, nó đã được nhóm truyền thông của Nhà Trắng kiểm tra cẩn thận và cung cấp trực tiếp cho People. Chính trị— luôn được tính toán kỹ lưỡng, ngay cả trong những cái hashtag.
Trước gia đình Claremont, gia đình Kennedy và gia đình Clinton đã bảo vệ những Người Con Của Tổng Thống khỏi cánh báo chí, cho chúng sự riêng tư để bước qua những giai đoạn khó xử và tuổi thơ đúng nghĩa. Cả Sasha Obama lẫn Malia Obama đều bị báo chí săn lùng và bới móc lỗi lầm trước cả khi họ rời trường trung học. Bộ Ba Nhà Trắng đã đi trước một bước, trước khi bất kỳ ai có thể làm điều tương tự với họ.
Đó là một kế hoạch mới mẻ vô cùng táo bạo: ba thành viên thế hệ Millennials đầy hấp dẫn, thông minh, lôi cuốn, có thể "bán" được trên thị trường (ý nói về mặt tin tức, giá trị thương hiệu của 3 đứa). Alex và Nora thực tế chỉ vừa bước qua ngưỡng Gen Z. Bán sự hấp dẫn, bán sự cool ngầu. Obama ngầu đấy, và cả Gia Đình Tổng Thống cũng ngầu nữa; họ là những người nổi tiếng theo cách riêng của họ. Nó không phải là một ý tưởng hay, mẹ cậu thường nói, nhưng nó thực sự hiệu quả.
Họ là Bộ ba Nhà Trắng, nhưng ở đây, trong phòng âm nhạc trên tầng ba của Dinh thự, họ chỉ là Alex, June và Nora - gắn bó với nhau một cách tự nhiên từ khi họ còn là những thanh thiếu niên kìm hãm sự phát triển của mình bằng cà phê espresso trong các cuộc bầu cử sơ bộ. Alex đẩy họ tiến lên, June ở thế cân bằng và Nora giữ cho cả bọn trung thực.
Họ cảm thấy ổn khi ở cùng nhau tại những nơi quen thuộc với cả nhóm: June ngồi trên gót chân của cô bên bộ sưu tập băng đĩa, tìm kiếm vài đĩa của Patsy Cline; Nora bắt chéo chân trên sàn, khui một chai rượu vang đỏ; Alex đang ngồi lộn ngược với hai chân gác lên mặt sau của chiếc ghế dài, cố gắng hình dung xem mình sẽ làm gì tiếp theo.
Cậu lật tờ thông tin về HOÀNG TỬ ĐIỆN HẠ HENRY và nheo mắt nhìn nó. Cậu có thể cảm thấy máu đang dồn lên đầu mình.
June và Nora phớt lờ cậu, thu lại trong quả bóng thân thiết mà cậu có cố cũng chẳng thâm nhập được. Mối quan hệ của hai cô gái là một thứ gì đó to lớn và không thể hiểu được đối với hầu hết mọi người, đôi khi bao gồm cả Alex. Cậu hiểu rất rõ hai người họ và biết cả thói quen khó chịu của cả hai luôn. Nhưng giữa June và Nora có một mối liên kết con gái kỳ lạ mà Alex không thể hiểu nổi, và tự cậu cũng biết rằng mình không được phép dịch thứ ngôn ngữ đó ra.
"Em nghĩ là hai người thích hợp đồng với Post?", Nora lên tiếng. Với một tiếng bốp buồn tẻ, cô kéo nút chai rượu ra và tu một hơi trực tiếp từ chai.
"Chị đã từng", June đáp, “Ý chị là, chị vẫn đang. Nhưng nó không giống một hợp đồng thực thụ cho lắm. Kiểu như chị phải viết bài xã luận đều đặn mỗi tháng ấy, mà một nửa số buổi trình bày của chị bị loại bỏ do quá gần gũi với bản diễn thuyết của mẹ. Thậm chí nhóm truyền thông còn phải đọc kỹ tất cả nội dung chính trị mà chị viết trước khi bài viết được nộp. Thành thử bài viết của chị giống như một cái email nằm trong cả đống những mẩu tin rác. Mặc dầu chị biết rằng ở phía bên kia màn hình, mọi người đang được theo đuổi con đường viết lách và sự nghiệp báo chí cực kỳ quan trọng của họ. Chị thấy ổn với việc đó.”
“Vậy là.... chị không thích nó?”
June thở dài. Cô đã tìm thấy cái đĩa hát mà mình muốn, lấy ống tay áo lau lau. “Vấn đề là, chị chẳng biết phải làm gì nữa.”
"Thế sao chị không làm gì khác?", Nora hỏi.
"Em đùa à? Họ thậm chí còn chẳng cho chị vào tòa nhà", June nói. Cô đặt đĩa hát lên máy và cài kim. “Reilly và Rebecca sẽ nói gì nhỉ?”
Nora nghiêng đầu và cười. “Bố mẹ em sẽ nói về những gì mà họ đã làm: từ bỏ nghề báo, bắt đầu say mê tinh dầu, mua một căn nhà gỗ ở vùng Vermont hoang dã và sở hữu 600 chiếc áo khoác LL Bean có mùi hoắc hương.”
"Em đã bỏ qua phần đầu tư vào Apple trong những năm 90s và giàu có một cách kinh khủng", June nhắc nhở cô.
“Chi tiết đấy.”
June bước tới và đặt lòng bàn tay lên đỉnh đầu Nora, sâu trong những lọn tóc xoăn của cô bé, đoạn cô cúi xuống hôn mu bàn tay của chính mình. “Chị sẽ giải quyết được vấn đề.”
Nora đưa cái chai và June tu một hơi. Alex thở dài một cách màu mè.
"Em không thể tin được mình phải học cái mớ rác rưởi này", Alex thốt lên. “Mà em thì vừa thi giữa kỳ xong nữa chứ!”
"Trông kìa, em là người duy nhất phải chiến đấu với mọi thứ có thể di chuyển được", June nói, lấy mu bàn tay lau miệng - một động tác mà cô chỉ làm trước mặt hai đứa em thân thiết. "Bao gồm cả chế độ quân chủ Anh. Thế nên chị không thật sự thấy tệ cho em. Dù sao Hoàng tử cũng hoàn toàn ổn khi chị khiêu vũ với ảnh. Chị chẳng hiểu nổi vì sao em ghét anh ta đến vậy".
"Em nghĩ điều đó thật tuyệt", Nora nói, “Những kẻ thù không đội trời chung buộc phải giảng hòa để giải quyết căng thẳng giữa các quốc gia? Có vài thứ thật là Shakespeare trong chuyện này.”
"Shakespeare mà ở trong câu chuyện đó thì sẽ hy vọng mình bị đâm đến chết", Alex đáp trả. “Tờ giấy này nói rằng món ăn yêu thích của anh ta là bánh thịt cừu. Mình thực sự không thể nghĩ ra món ăn nào nhàm chán hơn. Anh ta giống như một miếng bìa các tông hình người ấy.”
Tờ giấy chứa đầy những điều Alex đã biết, từ việc các anh chị em Hoàng gia thống trị vòng tuần hoàn tin tức cho tới trang Wikipedia về những thứ Henry ghét đọc. Cậu biết về dòng họ của Henry, cả anh trai Philip lẫn chị gái Beatrice của anh ta, biết anh ta học ngành Văn học Anh tại đại học Oxford và chơi piano cổ điển. Phần còn lại thì tầm thường đến mức cậu không thể tưởng tượng được nó sẽ xuất hiện trong một cuộc phỏng vấn, nhưng không đời nào cậu mạo hiểm để Henry chuẩn bị kỹ càng hơn.
"Em có ý này", Nora nói, “Hãy biến thứ này thành một trò chơi uống rượu.”
"Ồ duyệt luôn", June đồng tình. “Uống mỗi khi Alex trả lời đúng, phải không?”
"Uống mỗi khi câu trả lời khiến hai người muốn nôn?" Alex gợi ý.
"Một ly cho câu trả lời đúng, hai ly cho một fact hợp pháp, khách quan một cách kinh khủng về Hoàng tử Henry", Nora nói. June đã lấy hai chiếc cốc ra khỏi tủ, cô đưa chúng cho Nora, người rót đầy cả hai chiếc cốc và giữ một chiếc cốc cho riêng mình. Alex trượt xuống khỏi đi văng để ngồi trên sàn với cô.
"Được rồi," cô tiếp tục, lấy tờ giấy ra khỏi tay Alex. “Hãy bắt đầu dễ dàng thôi. Cha mẹ đi.”
Alex cầm ly của mình lên, trong đầu đã hình dung ra hình ảnh cha mẹ của Henry, đôi mắt xanh sắc sảo của Catherine và quai hàm như ngôi sao điện ảnh của Arthur.
"Mẹ: Công chúa Catherine, con gái lớn nhất của Nữ hoàng Mary, công chúa đầu tiên lấy bằng tiến sĩ văn học Anh", cậu lải nhải. “Cha: Arthur Fox, diễn viên sân khấu và điện ảnh người Anh được yêu mến, nổi tiếng với vai James Bond trong những năm 80s, đã qua đời vào năm 2015. Uống nào mọi người.”
Tất cả nâng ly và Nora chuyển danh sách qua cho June.
"Được rồi," June nói, lướt qua danh sách, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó khó hơn. “Hãy xem nào. Tên con chó là gì?”
"David", Alex nói. “Nó là một con chó săn. Em nhớ mà bởi vì, kiểu, ai lại làm như thế? Ai lại đặt tên chó là David bao giờ? Nghe như tên của một ông luật sư thuế ấy. Uống!”
"Tên, tuổi và nghề nghiệp của người bạn thân nhất?" Nora hỏi. “Tất nhiên là bạn thân nhất ngoài cậu rồi.”
Alex đưa ngón tay lên, “Percy Okonjo. Gọi là Pez hoặc Pezza. Người thừa kế của Okonjo Industries - công ty Nigeria dẫn đầu châu Phi về những tiến bộ y sinh. 22 tuổi, sống ở London, gặp Henry ở Eton. Quản lý Quỹ Okonjo - một tổ chức nhân đạo phi lợi nhuận. Uống!”
“Cuốn sách yêu thích?”
"Ờ", Alex nói. “Ừm. Mẹ kiếp. Ờ. Cái gì mà—”
"Xin lỗi, ngài Claremont-Diaz, cái đó không đúng nhé", June đáp. “Cảm ơn vì đã chơi, nhưng em thua rồi.”
“Nào, câu trả lời là gì?”
June nhìn xuống danh sách. "Nó là... Great Expectations (Kỳ vọng lớn)?". Cả Nora và Alex đều rên rỉ.
"Giờ mọi người đã hiểu ý em chưa?", Alex hỏi, “Cậu chàng này đang đọc Charles Dickens... để giải trí.”
"Được rồi, mình sẽ đưa cho cậu ly này", Nora lên tiếng, “Hai ly nhé!”
"Chà, chị nghĩ—", June nói khi Nora vừa lết đi, "Mấy đứa, chuyện này hay đấy chứ! Ý chị là, điều đó thật tự phụ nhưng chủ đề của Great Expectations giống như kiểu, tình yêu quan trọng hơn địa vị và điều đúng đắn sẽ đánh bại tiền bạc hay quyền lực. Có thể là anh ta liên hệ tới—", Alex phát ra một tiếng xì hơi dài và to. “Mấy đứa đúng là lũ lỗ đuýt! Anh ta có vẻ tốt đó!”
"Chị thấy vậy bởi vì chị là một kẻ mọt sách", Alex bảo, “Chị đang muốn bảo vệ đồng loại của mình. Bản năng tự nhiên ấy mà.”
"Chị đang giúp em với tất cả lòng tốt từ trái tim của chị", June nói, “Chị đi đến giới hạn rồi đấy nhé.”
“Mà này, mọi người nghĩ Zahra viết những cái gì về em vào tờ giấy này?”
"Hmm," Nora nói, nghiến chặt răng. “Môn thể thao Olympic mùa hè yêu thích: thể dục nhịp điệu—”
“Mình không thấy xấu hổ về chuyện đó.”
“Thương hiệu quần kaki yêu thích: Gap.”
“Nghe này, mấy cái quần đó trông đẹp nhất khi hạ cánh trên mông em đấy. Cái quần của J.Crew đều có nếp nhăn kỳ lạ. Và chúng không phải là kaki, chúng là quần chinos. Quần kaki chỉ dành cho người da trắng thôi!”
“Dị ứng: bụi, bột giặt Tide và câu 'Ngậm mẹ mồm lại'”
“Tuổi bắt đầu lần quay phim đầu tiên: 9, tại SeaWorld ở San Antonio, cố ép một con cá voi sát thủ phải nghỉ hưu sớm, trích dẫn nguyên văn, 'vì các hoạt động vô nhân đạo của cá voi'.”
“Hồi đó tớ ủng hộ nó, giờ vẫn vậy”
June ngửa đầu ra sau cười ngặt nghẽo, không chút đề phòng còn Nora đảo mắt, và ít nhất Alex cũng mừng rằng cậu sẽ có dịp quay lại chuyện này khi cơn ác mộng qua đi.