Đỏ, Trắng,Xanh và Hoàng Gia

6


1 năm

trướctiếp

TỪ HOA KỲ, VỚI TÌNH YÊU NGẬP TRÀN: Henry và Alex phô trương tình bạn. CẢNH BÁO TÌNH CHIẾN HỮU MỚI? Bức ảnh của Con Trai Tổng Thống và Hoàng tử Henry

ẢNH: Cuối tuần của Alex ở London"

Lần đầu tiên sau một tuần, Alex không bực bội khi cuộn qua các thông báo trên Google của mình. Họ mang đến cho tờ People một tin độc quyền— vài trích dẫn chung chung về việc Alex "trân trọng" tình bạn với Henry và họ "chia sẻ trải nghiệm cuộc sống" với tư cách là con trai của những người lãnh đạo hàng đầu thế giới. Alex cho rằng trải nghiệm sống chính được chia sẻ giữa bọn họ có lẽ là lời ước họ có thể đặt mấy câu trích dẫn kia lênh đênh trên đại dương ở giữa cả hai và nhìn nó chìm nghỉm.

Mẹ của cậu không muốn cậu giả chết nữa và cậu cũng không còn nhận được một nghìn tweet chửi rủa cay độc mỗi phút. Vì thế, cậu coi đó là một chiến thắng.

Cậu né tránh cái nhìn đầy sửng sốt của một sinh viên năm nhất ở hàng Starbucks và cái trố mắt nhìn cậu lẩn ra khỏi hành lang về khuôn viên phía Đông của trường, uống cạn ngụm cà phê lạnh ngắt cuối cùng. Tiết học đầu tiên hôm nay là môn tự chọn mà cậu tham gia từ sự kết hợp giữa niềm đam mê bệnh hoạn và sự tò mò về học thuật: Báo chí và Nhiệm kỳ Tổng thống. Cậu thấy mình gần đây đang bị tụt hậu vì cố gắng ngăn báo chí phá hủy nhiệm kỳ Tổng thống, và cái sự trớ trêu đó vẫn chưa buông tha cậu.

Bài giảng ngày hôm nay là về những scandal tình dục chấn động của các Tổng thống xuyên suốt lịch sử, và cậu nhắn tin cho Nora: Số liệu cho việc một trong số chúng ta dính vào một vụ bê bối tình dục trước khi kết thúc nhiệm kỳ thứ hai?

Cô trả lời trong vài giây: 94% khả năng con họa mi của cậu sẽ trở thành vật thường xuyên xuất hiện trên trang nhất báo quốc gia. Nhân tiện, cậu xem cái này chưa?

Có một liên kết được đính kèm: 1 blog toàn ảnh, GIF của cậu và Henry trên chương trình 'This Morning'. Bấm vào xem. Những nụ cười họ chia sẻ vượt qua cả sự chân thật. Liếc mắt ẩn ý. Bên dưới là cả trăm bình luận khen họ đẹp quá, đẹp trong "đẹp trai" và "đẹp đôi".

Vãi cả chưởng, một người bình luận, make out rồi chắc luôn.

(Mây: make out là hành vị âu yếm như hôn sâu nhưng không có hành vi tình dục thâm nhập. Mình không dịch mà giữ nguyên thuật ngữ này vì thấy dịch ra mất hay =)))) )

Alex cười ngặt nghẽo đến mức suýt ngã lộn cổ vào đài phun nước.

----------------------------------------------------------------------------

Như thường lệ, bảo an ban ngày tại Tòa nhà Dirksen lườm cậu khi cậu đi qua cửa an ninh. Cô ta chắn chắn rằng cậu là người đã phá bĩnh bên ngoài văn phòng của một thượng nghị sĩ, biến nó thành BITCH MCCONNELL, nhưng cô chẳng bao giờ chứng minh được điều đó.

Thẻ tiền mặt được chuẩn bị cho một số nhiệm vụ do thám Thượng viện của Alex để không ai hoảng sợ khi cậu đột nhiên biến mất trong vài giờ. Hôm nay, Cash ngả lưng trên băng ghế, nghe bù cái podcast của anh. Anh luôn là người nuông chiều nhất mọi trò hề của Alex.

Alex đã ghi nhớ bố trí của tòa nhà kể từ khi bố của cậu lần đầu được bầu vào Thượng viện. Đó là nơi cậu đã thu thập kiến thức bách khoa về chính sách và thủ tục, và là nơi mà cậu sử dụng nhiều buổi chiều hơn cậu tưởng, quyến rũ những phụ tá và tham gia những câu chuyện phiếm. Mẹ cậu giả vờ khó chịu những sẽ ranh mãnh hỏi cậu thông tin sau đó.

Vì ngài Thượng nghị sĩ Oscar Diaz đang ở California, phát biểu tại một cuộc biểu tình ủng hộ kiểm soát súng đạn vào hôm nay, Alex sẽ ấn nút đi lên tầng 5.

Thượng nghị sĩ yêu thích của cậu là Rafael Luna, một đảng viên của đảng Tự do đến từ Colorado và là người trẻ nhất trong khối, mới 39 tuổi. Cha của Alex đã nâng đỡ anh từ khi anh mới là một luật sư trẻ triển vọng, giờ thì anh đã là con cưng của chính trị quốc gia vì (A) giành chiến thắng trong một cuộc bầu cử đặc biệt, giành được ghế Thượng nghị sĩ cho mình, và (B) thống trị top 50 người đẹp nhất của The Hill.

Alex đã trải qua mùa hè năm 2018 ở Denver trong chiến dịch bầu cử của Luna, vì vậy họ có một mối quan hệ phức tạp đa chức năng của riêng họ, được xây dựng dựa trên cơ sở kẹo Skittles hương nhiệt đới từ các trạm xăng và soạn thảo thông cáo báo chí xuyên đêm. Thi thoảng, cậu vẫn thấy nỗi đau ở ống cổ tay như con ma đang bò trở lại cuộc sống của cậu, một cơn đau với sự thích thú.

Cậu tìm thấy Luna trong văn phòng của anh, chiếc kính đọc sách gọng sừng không làm giảm đi vẻ ngoài thường thấy của anh, giống như mấy ngôi sao điện ảnh thích phiêu lưu và rồi vấp ngã vào chính trường. Alex luôn nghi ngờ không biết đôi mắt nâu có hồn, bộ râu được chải chuốt hoàn hảo và gò má ấn tượng có giúp anh thắng lại được phiếu bầu nào mà Luna đã mất không, khi mà anh vừa là người Latin vừa là người đồng tính công khai.

Album đang được chơi ở mức nhỏ trong phòng là một bài hát cũ yêu thích mà Alex nhớ từ hồi ở Denver: Muddy Waters. Khi Luna nhìn lên và thấy Alex ở ngưỡng cửa, anh đặt bút xuống một chồng giấy lộn xộn rồi ngả người ra sau ghế.

"Chết tiệc, mày làm gì ở đây thế nhóc?", anh nói, quan sát cậu như một con mèo.

Alex thò tay vào trong túi và lấy ra gói kẹo Skittles, khuôn mặt của Luna ngay lập tức dịu lại thành một nụ cười.

"Giỏi lắm con trai", anh nói, nhấc chiếc túi lên ngay khi Alex thả nó xuống tấm giấy thấm. Anh đá chiếc ghế trước bàn ra cho cậu.

Alex ngồi xuống, nhìn Luna mở khóa cái túi bằng răng, “Hôm nay anh làm gì ở đây vậy?”

"Mày biết nhiều hơn những gì mày lẽ ra nên biết về mọi thứ trên chiếc bàn này mà", Alex thừa biết— cuộc cải cách chăm sóc sức khỏe giống như năm ngoái, cuộc cải cách bị đình trệ kể từ khi họ thua Thượng viện trong cuộc bầu cử giữa nhiệm kỳ. “Mà thực ra mày đến đây làm gì?”

"Hmm", Alex móc một chân qua một tay vịn của ghế. “Em thấy bực với cái ý nghĩ rằng em không thể tới thăm một người bạn thân của gia đình mà không có động cơ thầm kín.”

“Vớ vẩn.”

Cậu ôm ngực, “Anh khiến em bị tổn thương đấy.”

“Mày làm tao kiệt sức”

“Em mê hoặc anh”

“Tao gọi bảo vệ giờ nhé”

“Công bằng rồi”

"Thay vào đó, hãy nói về kỳ nghỉ nho nhỏ của mày ở châu Âu xem nào", Luna nói, Anh sửa Alex bằng đôi mắt sắc sảo. “Tao có thể trông đợi một món quà Giáng Sinh từ mày và Hoàng tử vào năm nay không?”

"Thật ra", Alex đổi hướng, “vì em đang ở đây nên em muốn hỏi anh cái này.”

Luna bật cười, ngả người ra sau và đan hai tay vào nhau sau đầu. Alex cảm thấy mặt mình nóng ran trong nửa giây, một luồng adrenaline vui vẻ có nghĩa là cậu sắp đạt được một điều gì đó. “Tất nhiên là được rồi.”

"Em tự hỏi liệu anh đã nghe thấy bất cứ điều gì về Conor chưa", Alex hỏi, “Chúng ta có thể lợi dụng  sự ủng hộ từ một Thượng nghị sĩ khác của đảng Tự do. Anh có nghĩ mình đủ thân để có một cái gật đầu không?”

Cậu đá chân một cách ngây thơ vào khoảng không nơi chân cậu đang thả lủng lẳng trên tay vịn, kiểu như cậu đang hỏi một điều gì đó vô thưởng vô phạt như thời tiết. Stanley Connor, ông già  lập dị và được yêu mến của Delaware đến từ đảng Tự do cùng với một nhóm truyền thông xã hội bao gồm nhiều thành viên thế hệ Y (từ gốc: millennials), có thể là một bước tiến lớn trong cuộc rượt đuổi sát nút như thế này và cả hai đều biết điều đó.

Luna nhấm nháp kẹo Skittle. “Mày đang hỏi xem ông ta có đủ thân để ủng hộ, hay liệu tao có biết cần giật dây nào để ông ta ủng hộ không hả?”

“Raf. Pal. Anh bạn. Anh biết là em sẽ không bao giờ hỏi anh điều gì khiếm nhã như vậy mà.”

Luna thở dài, xoay người trên ghế. “Ông ta là lực lượng tự do. Các vấn đề xã hội thường đẩy ông ta theo hướng của mày, nhưng mày biết ông ta cảm thấy như thế nào về nền tảng kinh tế mẹ mày xây dựng mà. Mày có thể biết hồ sơ bầu cử của ổng rõ hơn anh biết đó nhóc. Ông ta không ngả về bên nào đâu. Ông ta có khả năng tìm kiếm thứ gì đó khác hoàn toàn về thuế.”

“Và có cái gì anh biết mà em thì không?”

Anh nhếch miệng. “Tao biết Richards đang hứa hẹn với các đảng viên đảng Tự do một nền tảng trung tâm với những thay đổi lớn về các vấn đề phi xã hội. Mà tao biết là một phần của cái nền tảng đó có thể không phù hợp với quan điểm của Connor về chăm sóc sức khỏe. Bắt đầu ở đâu đó, có lẽ thế. Theo giả thuyết khi tao tham gia vào cái âm mưu của mày”

“Và anh không nghĩ rằng có lý do gì đó để theo đuổi các ứng cử viên Đảng Cộng hòa khác mà không phải là Richards ư?”

"Khỉ thật", Luna nói, khóe miệng nhăn nhó. “Khả năng mẹ mày không phải đối đầu với một ứng cử viên là đấng cứu thế chết tiệt được xức dầu của chủ nghĩa dân túy cánh hữu, và cũng là người thừa kế di sản của gia đình Richards ư? Rất khó xảy ra.”

Alex mỉm cười. “Anh hoàn thiện em rồi, Raf”

Luna đảo mắt lần nữa. "Quay về với vấn đề của mày đi", anh nói. “Đừng nghĩ là tao không để ý mày đang thay đổi chủ đề. Để làm rõ nhé, tao đã thắng cược với hội trong văn phòng về việc mày mất bao lâu để gây ra một sự cố mang tầm cỡ quốc tế.”

"Wow, em đã tưởng em có thể tin tưởng anh", Alex thở hổn hển, cảm thấy bị phản bội.

“Thỏa thuận ở đây là gì vậy?”

"Chả có thỏa thuận nào cả", Alex nói, “Henry là... một người em biết. Và chúng em làm mấy điều ngu ngốc. Em phải sửa chữa nó. Ổn cả rồi.”

"Okay, okay", Luna nói, giơ cả hai tay lên. “Cậu ta là một người ưa nhìn, hả?”

Alex nhăn mặt. “Ừ, ý em là, nếu anh thích mấy cậu kiểu, giống như, những chàng Hoàng tử trong truyện cổ tích.”

“Ai mà không thích chứ?”

"Em đây", Alex nói.

Luna nhướn mày. “Cũng phải”

“Cái gì?”

"Chỉ cần nghĩ về mùa hè năm ngoái", anh nói. “Tao có ký ức cực kỳ sống động về việc mày làm con búp bê yểm bùa Hoàng tử Henry trên bàn của mày.”

“Em đâu có”

“Hay là một cái bảng phi tiêu có ảnh mặt cậu ta ở trên đó?”

Alex vung chân qua thành ghế để có thể đặt cả hai chân xuống sàn và khoanh tay đầy phẫn nộ. “Em có một quyển tạp chí có khuôn mặt anh ta ở trên trên bàn của em, một lần, bởi vì em ở đó và anh ta thì vô tình xuất hiện trên trang bìa.”

“Mày đã nhìn vào nó một giờ đồng hồ.”

"Điêu toa", Alex nói, “Vu khống”

“Trông như kiểu mày đang cố để đốt cháy anh ta bằng tâm trí của mày ấy nhỉ.”

“Ý anh là gì?”

"Tao thấy nó thú vị", anh nói, “Thời gian thay đổi biết baooooo”

"Thôi nào", Alex nói, “Nó là... chính trị thôi”

“À há”

Alex lắc đầu như một chú cún, như thể điều đó sẽ xua đuổi chủ đề đó ra khỏi căn phòng này, “Bên cạnh đó, em đến đây để nói về chuyện sự ủng hộ, không phải về cơn ác mộng quan hệ công chúng đáng xấu hổ của em.”

"À", Luna ranh mãnh nói, “nhưng tớ tưởng cậu tới đây để thăm một người bạn của gia đình chứ?”

“Tất nhiên rồi. Ý em là vậy.”

“Alex, mày không có gì để làm vào chiều thứ Sáu à? Mày mới 21 tuổi đầu. Đi chơi bia pong hay đi dự tiệc hay làm cái gì đó đi.”

"Mấy cái đó em làm hết rồi", cậu nói dối. “Em cũng làm điều này rồi”

“Thôi nào. Tao đang cố để đưa ra vài lời khuyên cho mày đấy, từ một người đàn ông già cả gửi tới phiên bản trẻ trung hơn nhiều của ông ấy.”

“Anh mới 39.”

“Gan của tao thì 93 rồi.”

“Đó không phải lỗi của em.”

“Vài đêm thức trắng ở Denver là đủ rồi.”

Alex cười. “Thấy chưa, đây là lý do vì sao chúng ta là bạn đấy.”

"Alex, mày cần nhiều bạn hơn", Luna bảo cậu, “Những người bạn không ở trong Quốc hội ấy.”

“Em có bạn bè! Em có June và Nora.”

"Phải, một bà chị gái và một con bé mà còn là một cái siêu máy tính nữa", Luna ngây người. “Mày cần dành chút thời gian cho bản thân trước khi kiệt sức, nhóc. Mày cần một hệ thống hỗ trợ lớn hơn.”

"Đừng có gọi em là 'nhóc' nữa", Alex đáp.

"Ừ", Luna thở dài. “Mày xong chưa? Tao có vài việc phải làm.”

"Rồi rồi", Alex nói, đứng dậy khỏi ghế. “Này, Maxine có ở đó không?”

"Nhiều nước?", Luna hỏi, nghiêng đầu. “Chết tiệt, mày thực sự mong muốn một điều ước chết chóc, hử?”

----------------------------------------------------------------------------

Khi các di sản chính trị ra đi, gia đình Richards là một trong những phần lịch sử phức tạp nhất mà Alex đã cố gắng làm sáng tỏ.

Trên một trong những ghi chú Post-it được dán vào máy tính xách tay của mình, cậu đã viết: KENNEDYS + BUSHES + BIZARRO MAFIA OLD MONEY WITH POWERS = GIÀU CÓ?

Đó là kha khá luận điểm mà cậu đào bới được cho tới hiện tại. Jeffrey Richards, ứng cử viên hàng đầu hiện tại và được cho là đối thủ duy nhất của mẹ cậu, đã là Thượng nghị sĩ của Utah gần 20 năm, điều đó có nghĩa là có kha khá lịch sử bầu cử cũng như quy định pháp luật mà team của mẹ cậu đã trải qua. Alex quan tâm nhiều đến những thứ khó phát hiện hơn. Có rất nhiều thế hệ Bộ trưởng Tư pháp Richards và Thẩm phán Liên bang Richards, họ có thể chôn vùi bất cứ thứ gì.

Điện thoại của cậu rung lên nhè nhẹ dưới chồng hồ sơ trên bàn. Một tin nhắn từ June: Ăn tối không? Nhớ bản mặt mày quá. Cậu yêu June— thật lòng đấy, nhiều hơn bất cứ thứ gì trên thế giới này— những cậu thuộc tuýp người không cởi mở lắm. Cậu sẽ đáp lại tin nhắn được gửi tới trong khoảng 30 phút.

Cậu liếc nhìn đoạn video phỏng vấn Richards được mở trong một tab, kiểm tra khuôn mặt của người đàn ông này để tìm kiếm các tín hiệu phi ngôn ngữ. Tóc bạc—tự nhiên, không một mảnh. Hàm răng trắng bóng như răng cá mập. Cái hàm kiểu bác Sam nặng nề. Người bán hàng tuyệt vời, coi như ông ta đang đang nói dối trắng trợn về một hóa đơn trong clip. Alex ghi chú.

Trong vòng một tiếng rưỡi sau đó, trước khi có thêm thông báo điện thoại kéo cậu về thực tại, cậu cố gắng tìm hiểu sâu về các khoản thuế đáng ngờ vào năm 1986 của Richards. Một tin nhắn từ mẹ cậu trong group chat gia đình, 1 cái biểu tượng cảm xúc hình pizza. Cậu đánh dấu trang lại và đi lên lầu

Bữa tối gia đình rất hiếm có nhưng ít xa hoa hơn những gì diễn ra trong Nhà Trắng. Mẹ cậu cử người đi lấy pizza, và họ tiếp quản phòng trò chơi trên tầng ba với những chiếc đĩa giấy và chai Shiner được chuyển tới từ Texas. Thật thú vị khi bắt gặp một bộ suit to lớn nói bằng mật mã thông qua tai nghe: “Gấu Đen yêu cầu thêm muối ớt.”

June đã yên vị trên ghế dài và đang nhấm nháp một cốc bia. Cảm giác tội lỗi lập tức ập đến khi cậu nhớ đến tin nhắn của chị gái.

"Khỉ thật, em là thằng khốn nạn", cậu nói.

“Mm-hmm, đúng rồi đấy.”

“Cơ mà, về mặt kỹ thuật thì... em đang ăn tối với chị?”

"Chỉ cần mang pizza đến đây cho chị", cô nói với một tiếng thở dài. Sau khi Đội Mật Vụ đọc sai một que diêm gốc dầu từ hồi 2017 thì gần như cả Dinh Thự bị phong tỏa, giờ đây mỗi người đều nhận được pizza của riêng mình.

"Chắc rồi, Bọ Chét". Cậu lấy cho June một cái pizza margherita, còn mình thì là pizza pepperoni và nấm.

"Xin chào, Alex", một giọng nói vang lên đâu đó từ sau chiếc TV ngay khi cậu vừa yên vị với chiếc bánh pizza của mình.

"Hey, Leo", cậu trả lời. Cha dượng của cậu đang loay hoay với hệ thống dây điện, chắc là đang quấn lại để làm điều gì đó dễ hiểu hơn trong truyện tranh Iron man, giống như cách ông làm với hầu hết đồ điện tử trong nhà— thói quen lập dị khó hiểu của nhà phát minh triệu phú này khó mà nghẻo lắm. Cậu chuẩn bị yêu cầu một lời giải thích ngớ ngẩn thì mẹ cậu bước vào.

"Tại sao các con lại để mẹ tranh cử Tổng thống?", bà nói, gõ quá mạnh vào bàn phím điện thoại với những cú ngắt nhịp ngắn. Bà đá đôi giày cao gót vào góc, ném điện thoại theo sau.

"Bởi vì chúng ta đều biết rằng tốt hơn hết là không nên ngăn cản em", giọng Leo vang lên. Ông thò cái đầu đeo kính, râu ria ra ngoài và nói thêm, “Và bởi vì thế giới sẽ sụp đổ nếu không có em, đóa lan rạng rỡ của anh.”

Mẹ cậu đảo mắt nhưng mỉm cười. Họ luôn như vậy, kể từ lần đầu tiên gặp nhau ở một sự kiện từ thiện khi Alex 14 tuổi. Mẹ là Chủ tịch Hạ viện, còn ông là một thiên tài với hàng tá bằng sáng chế và tiền để đốt vào các sáng kiến sức khỏe của phụ nữ. Bây giờ, mẹ là Tổng thống còn ông thì bán công ty của mình để dành thời gian hoàn thành nhiệm vụ của một Đệ nhất Quý ông.

Ellen thả rơi 2 inches váy sau lưng không kéo khóa, dấu hiệu cho thấy bà đã chính thức hoàn thành một ngày làm việc , và với tay lấy một miếng bánh.

"Được rồi", bà nói. Bà đưa tay thể hiện một hành động như kiểu đang kỳ cọ trước mặt bà— cất khuôn mặt bà Tổng thống đi, treo khuôn mặt của một bà mẹ lên. “Chào các con.”

"Ào" (Chào), Alex và June đồng thanh lầm bầm với cái miệng đầy thức ăn.

Ellen thở dài và nhìn sang Leo. “Em đã làm điều đó, đúng không? Không có tí thái độ cư xử phải phép nào cả. Như mấy con chồn opossum bé tí vậy. Bảo sao người ta nói phụ nữ không thể có tất cả.”

"Chúng là những kiệt tác", Leo nói.

"Một tin tốt, một tin xấu", bà nói. “Làm thôi nào.”

Đây là cái hệ thống cả đời của mẹ cậu để theo kịp cuộc sống vào những ngày mà bà bận rộn nhất. Alex lớn lên với một người mẹ mà thi thoảng là sự kết hợp khó hiểu giữa sự tổ chức công việc nghiêm ngặt và lối giao tiếp đầy cảm xúc, kiểu như một life coach nhưng mà bị đầu tư hơi quá mức. Khi cậu có bạn gái lần đầu tiên, bà đã bắt cậu phải thuyết trình bằng PowerPoint.

"Mmm", June nuốt xuống một miếng. “Tin tốt là. Ô! Ôi chúa ơi. Ronan Farrow đã tweet về bài luận của con cho tạp chí New York,và bọn con còn tham gia vào một cuộc đối đáp dí dỏm trên Twitter nữa. Một phần trong trò chơi dài ngày của con hòng khiến anh ta trở thành bạn của con đã bắt đầu rồi.”

"Đừng hành động như thể đây không phải là một phần của trò chơi dài hơi của chị trong việc lạm dụng vị trí của mình để giết Woody Allen và biến nó thành một vụ tai nạn", Alex nói.

“Anh ta chỉ quá yếu ớt thôi; chỉ mất một lần đâm tốt—”

"Mẹ đã phải nói bao nhiêu lần là không được thảo luận về mấy cái cốt truyện giết chóc trước mặt Tổng thống rồi?", mẹ của họ cắt ngang, “Plausible deniability. Thôi nào.”

"Dù sao thì", Jane nói, “Điều tồi tệ duy nhất là, uh... chà, Woody Allen vẫn còn sống. Tới lượt em, Alex.”

"Điều tốt là", Alex nói, "em đã thuyết phục một trong những giáo sư của em đồng ý rằng, một câu hỏi trong bài kiểm tra lần trước của chúng em gây hiểu lầm nên em sẽ nhận được toàn bộ điểm cho câu trả lời đúng của mình", cậu uống một ngụm bia. “Điều tồi tệ là— Mẹ, con đã thấy tác phẩm nghệ thuật mới trong hành lang trên tầng hai, và con cần biết tại sao mẹ lại cho phép một bức tranh của George W. Bush về chó săn trong nhà của chúng ta.”

"Đó là một cử chỉ lưỡng đảng," Ellen nói. “Mọi người thấy chúng đáng yêu.”

"Con phải đi qua nó bất cứ khi nào con về phòng", Alex nói, “Đôi mắt tròn xoe của chúng theo coi khắp mọi nơi.”

“Nó sẽ ở lại.”

Alex thở dài, “Được thôi.”

Leo tiếp lời— như thường lệ, điều tồi tệ bằng cách nào đó lại là điều tốt đẹp và sau đó là Ellen.

“Chà, đại sứ Liên hợp quốc của mẹ làm hỏng chuyện của mình và nói mấy thứ ngu ngốc về Israel. Bây giờ mẹ phải gọi điện cho Netanyahu và đích thân xin lỗi. Nhưng điều tốt là, bây giờ mới 2 giờ sáng ở Tel Aviv, thế nên mẹ có thể hoãn việc đó tới ngày mai và ăn tối cùng cả nhà.”

Alex mỉm cười với bà. Đôi khi cậu vẫn sợ hãi khi nghe mẹ nói về mấy cơn đau ở mông, thậm chí đã 3 năm trôi qua rồi. Họ chìm đắm trong cuộc trò chuyện vu vơ, những câu nói ngớ ngẩn, những trò đùa nội tâm và những đêm như vậy có thể hiếm hoi, nhưng chúng vẫn cực kỳ tuyệt.

"Vậy", Ellen nói, ăn tiếp miếng pizza crust-first nữa, “Mẹ đã bao giờ kể cho mấy đứa nghe mẹ từng chơi bi-a ầm ầm ở quán bar của bà ngoại chưa?”

June ngừng lại, cốc bia mới đi được nửa đường tới miệng cô, “Thật hả mẹ?”

"Ừ", bà kể. Alex trao đổi với June một cái nhìn hoài nghi, “Mẹ đây từng quản lý quán bar khỉ gió đó năm mẹ 16 tuổi. Quán Tipsy Grackle. Bà để mẹ đến đó sau giờ học và làm bài tập ở quán, luôn luôn có người bảo vệ mẹ để chắc rằng không có gã say xỉn nào dám đánh mẹ. Mẹ chơi bi-a khá là giỏi sau mấy tháng và bắt đầu cá cược một cách thường xuyên với mọi người là mẹ có thể đánh bại họ, ngoại trừ việc mẹ còn có thể chơi theo cách dở tệ. Cầm cây gậy chĩa nhầm hướng, giả vờ quên mất mình chơi bi sọc hay bi trơn. Mẹ thua một ván, sau đó thắng gấp đôi hoặc không thua gì và nhận gấp đôi tiền thưởng.”

"Mẹ đùa con à?", Alex nói, ngoại trừ việc cậu hoàn toàn có thể hình dung ra điều đó. Mẹ luôn luôn đáng sợ- giỏi bia-a và thậm chỉ còn giỏi hơn ở mảng chiến lược.

"Đúng cả đấy", Leo nói, “Mấy đứa nghĩ xem làm thế nào mà cô ấy có thể học cách có được mọi thứ cô ấy muốn từ mấy lão già da trắng mệt mỏi? Kỹ năng quan trọng nhất của một chính trị gia hiệu quả.”

Mẹ nhận một nụ hôn từ Leo vào một bên xương hàm vuông vức của bà khi bà đi qua ông, như một nữ hoàng lướt qua đám đông người hâm mộ. Bà đặt miếng ăn dở của mình xuống một tờ khăn giấy và chọn một cây cơ trên giá.

"Dù sao thì", bà nói, “Vấn đề là, các con chẳng bao giờ là quá trẻ để tìm ra kỹ năng của mình và dùng chúng để hoàn thành công việc.”

"Okay", Alex nói. Cậu bắt gặp ánh mắt của mẹ và cả hai trao nhau những cái nhìn đánh giá. "Bao gồm cả...", bà nói một cách chậm rãi, “một công việc trong chiến dịch tái tranh cử Tổng thống.”

June đặt miếng bánh của cô ấy xuống. “Mẹ ơi, nó thậm chí còn chưa tốt nghiệp đại học.”

"Ừ, yeah, đó là vấn đề đấy", Alex sốt ruột nói. Cậu đã chờ đợi lời đề nghị này bấy lâu nay rồi, “Không có khoảng trống trong sơ yếu lý lịch.”

"Nó không chỉ dành cho Alex", mẹ của họ nói. “Nó dành cho cả hai đứa con.”

Vẻ mặt của June thay đổi từ sợ hãi đến kinh hoàng. Alex làm động tác xua đuổi về phía June. Một cây nấm bay khỏi chiếc bánh pizza của cậu và đập vào mũi cô. “Nói cho con biết đi, nói đi, nói đi mà mẹ.”

"Mẹ đang nghĩ", Ellen nói, "khoảng thời gian này, các con - 'Bộ ba Nhà Trắng'". Bà đặt nó trong dấu ngoặc kép, như thể bà không phải người tự ký phê duyệt cái tên đó. “Các con không nên chỉ có cái mặt tiền, các con có nhiều hơn thế kìa. Các con có kĩ năng. Các con thông minh. Các con tài năng. Bên mẹ có thể sử dụng tất cả các con không chỉ với tư cách là người đại diện mà còn với tư cách là nhân viên.”

"Mẹ...", June bắt đầu.

"Cho vị trí nào ạ?", Alex xen vào.

Bà dừng lại, quay về với miếng bánh pizza của mình. "Alex, con là người giỏi nhất trong gia đình", bà nói, đoạn cắn một miếng bánh. “Bên mẹ có thể cho con điều hành những chính sách chủ chốt. Điều này nghĩa là con phải thực hiện rất nhiều nghiên cứu và bài viết.”

"Đm tuyệt vời", Alex reo lên, “Hãy để con lãng mạn hóa một số nhóm tiêu điểm. Con tham gia vụ này.”

"Alex—", June lại bắt đầu, nhưng mẹ của họ cắt ngang.

"June, mẹ đang nghĩ đến việc trao đổi thông tin", bà tiếp tục. “Vì bằng cấp của con là bằng truyền thông đại chúng, mẹ nghĩ con có thể xử lý một số công việc liên lạc hàng ngày với các phương tiện truyền thông, tin nhắn, phân tích khán giả—”

"Mẹ, con có việc làm rồi", cô nói.

“Ồ, đúng. Ý mẹ là, tất nhiên, Kẹo Ngọt à. Nhưng đây có thể là công việc toàn thời gian. Các mối quan hệ, khả năng thăng tiến, kinh nghiệm thực tế trong lĩnh vực, được thực hiện một số công việc tuyệt vời.”

"Con, um...", June xé một miếng vỏ bánh pizza. “Đừng nhớ rằng con từng nói rằng con muốn làm mấy thứ như này. Nó, um, là một giả định lớn để thực hiện mẹ à. Và con nhận ra là nếu con tham gia vào chiến dịch truyền thông bây giờ, con về cơ bản là đánh mất cơ hội trở thành một nhà báo, bởi vì, kiểu, tính trung lập của báo chí và mọi thứ. Con gần như chẳng được ai cho phép viết mẩu tin tức thực tế nào.”

"Bé cưng", mẹ nói, bà luôn làm vẻ mặt như vậy khi nói về điều gì đó mà 50/50 sẽ chọc tức bạn, “Con rất tài năng, và mẹ biết con làm việc rất chăm chỉ, nhưng đến một lúc nào đó con phải thực tế thôi.”

“Điều đó có nghĩa là gì ạ?”

"Ý mẹ là... mẹ không biết con có vui không", bà nói, “và có lẽ là đã đến lúc để thử thứ gì đó khác. Vậy thôi.”

"Con không tham gia đâu mọi người", June nói với mẹ, “Đây là vấn đề của con.”

"Juuuuune," Alex nói, ngửa đầu ra sau để nhìn cô lộn ngược qua tay ghế. "Hãy nghĩ về nó? Em đang làm nó này", Cậu quay lại nhìn mẹ, “Mẹ có yêu cầu một công việc với Nora không ạ?”

Bà gật đầu, "Mike sẽ nói chuyện với con bé vào ngày mai về một vị trí trong bộ phận phân tích. Nếu con bé chấp nhận, nó sẽ bắt đầu càng sớm càng tốt. Con, quý ông đây, sẽ không bắt đầu cho đến sau khi tốt nghiệp.

"Ôi trời, Bộ ba Nhà Trắng, xông trận. Điều này thật tuyệt". Cậu nhìn sang Leo, người đã từ bỏ dự án nho nhỏ của mình với chiếc TV và giờ đang vui vẻ ăn một lát bánh mì phô mai, “Họ có đề nghị với ba công việc gì không, Leo?”

"Không", ông nói. “Như thường lệ, nhiệm vụ của ba với tư cách Đệ nhất Quý ông là làm việc trên bàn ăn của mình và trông thật đẹp”

"Bàn ăn của anh thực sự sắp xuất hiện rồi đấy, anh yêu ạ", Ellen nói, trao cho ông một nụ hôn mỉa mai nhẹ, “Em thực sự thích những tấm lót bằng vải bố.”

“Em có tin được rằng người trang trí cho rằng vải nhung trông đẹp hơn không?”

“Chúa cứu lấy trái tim cô ấy.”

"Chị không thích chuyện này", June nói với Alex khi mẹ của họ đang bị phân tâm và nói về mấy quả lê trang trí, “Em có chắc là mình muốn công việc này không?”

"Mọi chuyện sẽ ổn thôi mà, June", cậu bảo cô, “Hey, nếu chị muốn canh chừng em, chị có thể nhận lời xem sao.”

Cô gạt cậu em ra, quay trở lại với chiếc bánh pizza của mình cùng vẻ mặt khó hiểu. Ngày hôm sau, có ba ghi chú giống nhau trên bảng trắng trong văn phòng của Zahra. CÔNG VIỆC CHO CHIẾN DỊCH: ALEX-NORA-JUNE. Các ghi chú dán dưới tên của cậu và Nora đều ghi CÓ. Dưới cái của June, bằng chữ viết tay không thể nhầm lẫn của cô ấy, KHÔNG.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp