Nếu cậu phải trung thực thì những chuyến bay tư nhân thực sự không bao giờ làm cậu chán, nhất là trong 3 năm nhiệm kỳ của mẹ cậu.

Cậu không phải đi đây đi đó kiểu này nhiều nhưng mỗi khi làm vậy, thật khó để chuyện đó không xuất hiện trong đầu. Cậu được sinh ra ở vùng đồi núi Texas, chị em cậu là con gái của một bà mẹ đơn thân, là con trai của một người Mexico nhập cư, cả hai đều rất nghèo - và du lịch là thứ gì đó xa xỉ.

Mười lăm năm trước, khi mẹ của cậu lần đầu tranh cử vào Hạ viện, tờ báo Austin đã đặt cho mẹ biệt danh là: Lometa Longshot (Bước Nhảy Vọt của Lometa/Mây: Lometa là một thành phố của Texas). Mẹ đã trốn khỏi quê nhà bé nhỏ của mình trong cái bóng của Fort Hood, làm ca đêm tại các quán ăn để học trường luật và tranh biện mỗi ngày trước Tòa Tối cao về các vụ phân biệt đối xử ở tuổi 30. Mẹ là người cuối cùng mà bất cứ ai mong đợi xuất hiện từ Texas giữa Chiến tranh Iraq: một thành viên Đảng Dân chủ với mái tóc vàng dâu tây, thông minh lanh lợi, đi giày cao gót, nói cái giọng lè nhè không biết hối lỗi và có một gia đình mang hai dòng máu.

Thế nên, thật kỳ lạ khi Alex đang du ngoạn đâu đó ở Đại Tây Dương, nhấm nháp quả hồ trăn trên chiếc ghế da lưng cao với cái chân gác cao. Nora đang cúi xuống chăm chú với trò giải ô chữ trên tờ New York Times ở phía đối diện với cậu, những lọn tóc nâu xoăn xoăn xõa xuống trán cô. Bên cạnh cô, viên mật vụ Cassius - gọi tắt là Cash - đang cầm một bản sao khác của tờ tạp chí bằng đôi tay khổng lồ, cố gắng để hoàn thành trò chơi trước. Con trỏ trên bài tập Tư tưởng Chính trị La Mã của Alex nhấp nháy chờ đợi, nhưng có điều gì trong cậu khiến cậu không thể hoàn tập tập trung vào bài học trong suốt chuyến bay xuyên Đại Tây Dương.

Amy, viên mật vụ yêu thích của mẹ cậu, một cựu lính Hải quân SEAL, người được đồn đại khắp DC là đã giết nhiều đàn ông, ngồi chếch cậu trên lối đi. Cô sở hữu một hộp titan chống đạn đựng đồ nghề mở tung trên chiếc ghế dài bên cạnh, cô thì đang thản nhiên thêu những bông hoa lên một chiếc khăn ăn. Alex từng nhìn thấy cô đâm ai đó vào xương bánh chè bằng một vật khá giống cái kim thêu cô đang dùng.

Bên cạnh cậu, June đang chống một khuỷu tay, chúi mũi một cách khó hiểu vào số People cô mang theo. Bà chị của cậu luôn chọn cách kỳ dị để đọc xuyên suốt các chuyến bay. Lần trước, cô mang theo một cuốn sách thành ngữ tiếng Quảng Đông cũ nát. Trước đó nữa thì là cuốn "Cái chết đến với Tổng giám mục".

"Bà chị đang đọc gì đấy?", Alex hỏi.

Cô lật tờ tạp chí lại để cậu em nhìn thấy hai trang trải rộng có tiêu đề: ĐÁM CƯỚI HOÀNG GIA ĐIÊN RỒ! Alex rên rỉ. Điều này chắc chắn tệ hơn Willa Cather cả tỉ lần.

"Gì?", cô nói, “Chị muốn chuẩn bị cho đám cưới Hoàng gia đầu tiên của mình thôi.”

"Chị đã đi prom rồi, đúng không", Alex nói, “Hình dung đi, cái này kiểu như thế nhưng được tổ chức dưới địa ngục, thế thì chị mới có thể thực sự tử tế về chuyện đó.”

“Em có tin là họ đã chi $75,000 (khoảng 1 tỷ 8 VNĐ) chỉ cho một chiếc bánh không?”

“Chán quá đi,”

"Mà rõ ràng là Hoàng tử Henry sẽ không xuất hiện với bạn hẹn ở đám cưới, và mọi người thì đang phát điên lên về chuyện đó. Có tin đồn rằng", cô cố gắng bắt chước giọng Anh một cách hài hước, “cậu ta đang hẹn hò với một nữ thừa kế người Bỉ vào tháng trước, mà giờ thì mấy người theo dõi đời sống hẹn hò của Hoàng tử không biết phải nghĩ sao.'”

Alex khịt mũi. Thật là điên rồ khi có hàng ngàn người theo dõi đời sống hẹn hò vô cùng buồn tẻ của mấy anh chị em Hoàng gia. Cậu hiểu lý do tại sao mọi người quan tâm đến việc anh ta nói gì - ít nhất thì anh ta có một danh tính.

Alex gợi ý: “Có lẽ là phụ nữ châu Âu cuối cùng cũng nhận ra hắn ta hấp dẫn như một cuộn len ướt át.”

Nora đặt trò chơi ô chữ của mình xuống vì đã hoàn thành nó trước. Cassius liếc qua chửi thề. “Cậu sẽ mời anh ta khiêu vũ chứ?”

Alex đảo mắt, đột nhiên tưởng tượng ra cảnh xoay vòng quanh một phòng khiêu vũ trong khi Henry lải nhải mất lời ngọt ngào của anh ta về môn bóng vồ và săn cáo vào tai cậu. Mới nghĩ thôi đã mắc ói.

“Mơ đi”

"Aw", Nora nói, “Cậu đỏ mặt kìa.”

"Nghe này", Alex nói với cô bạn, “Các đám cưới Hoàng gia đều là đống rác rưởi, những Hoàng tử tổ chức mấy đám cưới này cũng là rác rưởi, chủ nghĩa đế quốc cho phép Hoàng tử tồn tại cũng là rác rưởi nốt. Mấy thứ rác rưởi này kéo dài vô tận lặp đi lặp lại.”

"Đây là bài nói ở TED Talk của em đấy à?", June hỏi, “Em có nhận ra Hoa Kỳ cũng là một đế chế diệt chủng không?”

"Phải, June, nhưng ít nhất chúng ta còn có phép lịch sự là không giữ lại chế độ quân chủ", Alex nói, ném một quả hồ trăn về phía chị gái.

Có vài điều về Alex và June mà những nhân viên mới của Nhà Trắng không được thông báo trước khi họ bắt đầu công việc. June dị ứng với đậu phộng. Alex thì thường xuyên yêu cầu cà phê lúc nửa đêm. Ban trai thời đại học của June, người đã chia tay với cô khi anh chuyến đến California, là người duy nhất có những bức thư được gửi trực tiếp tới tay cô. Rồi thì mối thâm thù truyền kiếp của Alex với chàng Hoàng tử út.

Nó không phải là một mối thâm thù, thực sự là thế. Nó còn chả phải một cuộc cạnh tranh. Nó là một sự khó chịu đáng lo ngại, kiểu khiến người ta gai người. Nó làm lòng bàn tay cậu đổ đầy mồ hôi.

Các tờ báo lá cải - hay thế giới - đã quyết định chọn Alex cho vai một người Mỹ xứng tầm với Hoàng tử Henry ngay từ ngày đầu tiên, vì Bộ Ba Nhà Trắng là thứ gần gũi nhất mà Hoa Kỳ có cho Hoàng gia Anh. Điều này chẳng bao giờ công bằng cả. Hình ảnh của Alex là sự lôi cuốn, thiên tài với nụ cười hóm hỉnh, những cuộc phỏng vấn ý nghĩa và trang bìa của tạp chí GQ ở tuổi 18; Henry mang hình ảnh của những nụ cười điềm đạm, tinh thần hào hiệp dịu dàng và những lần xuất hiện từ thiện chung chung, một bức tranh Hoàng tử trên giấy canvas vô hồn. Vai của Henry, theo Alex thấy, thì dễ diễn hơn nhiều.

Có lẽ, thực tế đây là một cuộc cạnh tranh. Sao cũng được.

"Thôi được rồi, MIT", cậu nói, “Những con số này là sao?”

Nora toe toét, "Hmm", cô giả vờ vắt óc suy nghĩ, “Đánh giá rủi ro: Con Trai Tổng Thống thất bại trong việc tự kiểm tra trước khi gây ra vụ tai nạn, dẫn đến đến hơn năm trăm thương vong dân sự. Xác suất lên đến 98% là Hoàng tử Henry sẽ xuất hiện như một con thuyền bước ra từ trong mơ và 78% khả năng là Alex sẽ bị cấm cửa vĩnh viễn khỏi Vương quốc Anh.”

"Đó là tỷ lệ cược tốt hơn chị mong đợi," June nhận xét.

Alex cười, và máy bay tiếp tục bay.

----------------------------------------------------------------------------

London quả là nơi thu hút nhiều sự quan tâm, đám đông chen chúc trên khắp đường phố và bên ngoài Cung điện Buckingham. Những món quà lưu niệm của đám cưới Hoàng gia ở khắp mọi nơi; khuôn mặt Hoàng tử Philip và cô dâu của anh ấy được dán lên mọi thứ, từ thanh chocolate cho đến đồ lót. Alex gần như không thể tin rằng nhiều người lại quan tâm một cách say mê về một thứ cực kỳ buồn tẻ như vậy. Cậu chắc rằng sẽ không có một cử tri nào trông như thế này ở trước Nhà Trắng khi cậu hoặc June kết hôn vào một ngày nào đó, mà cậu thậm chí còn chả muốn điều này xảy ra.

Bản thân buổi lễ dường như kéo dài vĩnh viễn, nhưng ít nhất nó cũng cũng tốt đẹp theo một cách nào đó. Không phải Alex không yêu hay không trân trọng hôn nhân. Chỉ là Martha là một cô con gái quý tộc hoàn toàn đáng kính, và Philip là một Hoàng tử. Nó gợi cảm như một giao dịch kinh doanh. Không có đam mê, không có drama. Chuyện tình của Alex lại giống Shakespearean nhiều hơn.

Cảm giác giống như nhiều năm trước khi cậu yên vị ở bàn ăn giữa June và Nora trong phòng khiêu vũ của Cung điện Buckingham cho bữa tiệc chiêu đãi, và cậu nhận ra mình đủ cáu kỉnh để có một chút liều lĩnh. Nora đưa cho cậu một ly sâm panh, cậu vui vẻ nhận lấy.

"Hai đứa có biết Tử tước là gì không?" June nói khi đang ăn dở chiếc bánh mì kẹp dưa chuột, "Chị đã gặp, kiểu, 5 người trong số họ và chị luôn mỉm cười lịch sự như thể chị hiểu những gì mà họ nói. Alex, thử so sánh họ với mấy thứ liên quan đến tổ chức liên chính phủ. Gì cũng được. Họ là gì?

"Em nghĩ nó là kiểu khi ma cà rồng tạo ra một quân đoàn gồm toàn những kẻ lang thang phát điên vì tình dục và bắt đầu cơ quan cai trị của chính mình", Alex đáp.

"Nghe đúng đó", Nora nói. Cô gấp chiếc khăn ăn của mình lại thành một hình thù phức tạp trên bàn, bộ móng tay đen bóng của cô ấy lấp lánh dưới ánh đèn chùm.

"Ước gì chị là một Tử tước", June nói. “Chị có thể nhờ mấy người lang thang khát tình giải quyết email giúp chị.”

"Mấy kẻ khát tình lang thang có chuyên nghiệp trong vụ viết thư hồi đáp không?", Alex hỏi

Khăn ăn của Nora bắt đầu thành hình như một con chim. "Mình nghĩ đó có thể là một cách tiếp cận thú vị. Email của họ sẽ rất bi thảm và tục tĩu". Cô cố gắng nói với giọng khàn khàn hụt hơi, “Ôi, làm ơn đi, xin cậu, xin cậu hãy đưa tôi— đưa tôi đi ăn trưa để thảo luận về các mẫu vải vóc, đồ quái thú!”

"Có thể nó hiệu quả một cách kỳ lạ," Alex lưu ý.

"Có gì đó thực sự không ổn với cả hai đứa", June dịu dàng nói.

Alex đang định mở miệng để phản bác thì một người phục vụ Hoàng gia xuất hiện ở bàn của họ, trông như một bóng ma u ám với một chiếc kẹp tóc tồi tàn.

"Cô Claremont-Diaz", người đàn ông nói, kiểu như tên anh ta có lẽ là Reginald hoặc Bartholomew hay gì đó. Anh ta cúi chào, và thật kỳ diệu là chiếc cài tóc của anh ta không rơi vào đĩa của June. Alex gửi cái nhìn hoài nghi với chị gái sau lưng anh ta.

“Hoàng tử Henry Điện hạ thắc mắc liệu cô có vinh dự tháp tùng ngài ấy trong một điệu khiêu vũ hay không?”

Miệng June đông cứng lại khi há ra nửa chừng, một nguyên âm bị tắc nghẹn và Nora phá lên cười.

"Ồ, cô ấy rất thích," Nora xung phong. “Cả tối nay cô ấy cứ hy vọng ngài ấy sẽ hỏi.”

"Tôi—" June bắt đầu và dừng lại, miệng cô mỉm cười mặc cho mắt cô đang nhìn chằm chằm vào Nora. “Tất nhiên rồi. Điều đó sẽ rất đáng yêu!”

"Tuyệt vời", Reginald-Bartholomew nói, rồi anh quay lại, ra hiệu qua vai.

Và Henry đứng ở đó, bằng xương bằng thịt, đẹp trai cổ điển hơn bao giờ hết trong bộ vest ba mảnh được đặt may riêng, mái tóc màu cát rối bù, gò má cao và khuôn miệng nhỏ nhắn, thân thiện. Anh giữ mình trong tư thế hoàn hảo bẩm sinh, như thể một ngày nào đó anh ta có thể đột nhiên xuất hiện với hình dáng hoàn chỉnh nhất và đứng thẳng mình trong một khu vườn sang trọng xinh đẹp nào đó của điện Buckingham.

Mắt anh dán chặt vào Alex, một thứ gì đó giống như sự khó chịu hay adrenaline dâng lên trong lồng ngực Alex. Cậu không nói chuyện với Henry có lẽ được 1 năm rồi. Khuôn mặt của anh ta vẫn cân xứng một cách đáng kinh ngạc.

Henry miễn cưỡng gật đầu chiếu lệ với cậu, như thể cậu chỉ là một vị khách ngẫu nhiên nào đó, không phải là kẻ mà anh ta đã đánh bại trong buổi ra mắt của tạp chí Vogue dành cho lứa tuổi thiếu niên. Alex chớp mắt, sôi sục và quan sát Henry hướng chiếc hàm như tượng tạc ngu ngốc của mình về phía June.

"Xin chào, June", Henry nói, và anh chìa tay một cách lịch thiệp về phía June - lúc này đang đỏ mặt. Nora giả vờ ngất đi. “Cô có biết nhảy điệu valse không?”

"Tôi... chắc chắn tôi có thể theo kịp", cô nói, và cô thận trọng nắm lấy tay anh ta, như thể cô nghĩ rằng anh ta đang chơi khăm cô vậy - điều mà Alex nghĩ là quá hào phóng so với khiếu hài hước của Henry. Henry dẫn cô đến chỗ đám quý tộc đang xoay vòng vòng.

"Vậy nó là những chuyện diễn xảy ra á hả?", Alex nói, nhìn chằm chằm vào cái khăn ăn được tạo hình con chim của Nora, “Có phải cuối cùng anh ta đã quyết định khiến mình ngậm mồm bằng cách tán tỉnh chị gái mình?”

"Ôi, anh bạn bé nhỏ", Nora nói. Cô đưa tay ra và vỗ nhẹ vào tay cậu “Thật dễ thương làm sao khi cậu nghĩ mọi thứ đều xoay quanh cậu.”

“Nó nên như vậy, thành thật mà nói.”

“Có tinh thần đấy”

Cậu ngước lên nhìn đám đông, nơi mà June đang xoay vòng vòng trên sàn nhà với Henry. Cô giữ nụ cười trung lập, lịch sự trên khuôn mặt, và anh ta thì cứ nhìn qua vai cô, điều này còn khó chịu hơn nhiều. Ít nhất thì Henry cũng nên chú ý tới chị gái cậu.

“Nhưng cậu có nghĩ là anh ta thực sự thích chị ấy không?”

Nora nhún vai, “Ai biết? Hoàng gia kỳ lạ lắm, Có thể đó là phép lịch sự hoặc— ồ, đây rồi.”

Một tay nhiếp ảnh gia Hoàng gia đã lẻn vào và chụp một bức ảnh cả hai đang khiêu vũ, bức ảnh mà Alex biết chắc sẽ bị tuồn cho tờ Hello vào tuần tới. Thế nên là, nó là vậy, thế sau đó thì sao? Dùng cô Con Gái Tổng Thống để khơi mào mấy tin hẹn hò ngu ngốc nhằm thu hút sự chú ý? Chúa cấm Hoàng tử Philip thống trị chu kỳ tin tức trong một tuần.

"Anh ta khá giỏi trong việc này," Nora nhận xét.

Alex vẫy một người phục vụ và quyết định dành phần còn lại của bữa tiệc để say một cách có chủ ý.

Alex chưa bao giờ kể - và sẽ không bao giờ kể - với bất kỳ ai: thực tế cậu đã gặp Henry lần đầu tiên khi mới 12 tuổi. Cậu chỉ nghĩ về nó khi say.

Cậu chắc rằng đã thấy khuôn mặt của Henry trước đó trên các bản tin, nhưng đó là lần đầu tiên mà cậu thực sự thấy anh ta. June vừa tròn 15 tuổi, đã dùng một phần tiền sinh nhật của mình để mua một số tạp chí dành cho tuổi teen đầy màu sắc chói mắt. Tình yêu của cô với những tờ báo lá cải bắt đầu từ rất sớm. Ở giữa cuốn tạp chí là những tấm áp phích thu nhỏ mà bạn có thể xé ra và dán vào ngăn tủ của mình. Nếu bạn cẩn thận và dùng móng tay cạy những chiếc ghim, bạn có thể lấy chúng ra mà không làm rách chúng. Một trong số đó, ngay chính giữa, là hình của một cậu bé.

Cậu bé có mái tóc dày màu hung, đôi mắt cậu to màu xanh lam, nở nụ cười ấm áp và gác một cây gậy cricket trên một bên vai. Đó hẳn là bức hình tự nhiên bởi hiện hữu ở cậu bé là sự tự tin, rạng rỡ không hề giả tạo. Ở góc dưới cùng của trang có dòng chữ màu hồng và xanh lam: HOÀNG TỬ HENRY.

Alex vẫn không thực sự biết điều gì đã lôi kéo cậu trở lại với cuốn tạp chí, chỉ biết rằng cậu lẻn vào phòng của June, tìm thấy trang giấy rồi chạm đầu ngón tay vào mái tóc cậu bé, như thể bằng cách nào đó cậu có thể cảm nhận được kết cấu của nó nếu như trí tưởng tượng của Alex đủ phong phú. Cha mẹ cậu càng leo lên bậc thang cao hơn trên đấu trường chính trị, cậu càng nhận thức được sự thật rằng thế giới sẽ sớm biết cậu là ai. Sau đó, thi thoảng, cậu lại nghĩ về tấm hình và cố gắng hớp lấy sự tự tin mà Hoàng tử Henry dễ dàng có được.

(Alex cũng đã nghĩ đến việc dùng ngón tay cạy những chiếc ghim, lấy bức ảnh ra và cất nó trong phòng nhưng cậu chưa bao giờ làm thế. Móng tay của cậu quá ngắn; chúng không được sinh ra cho bức ảnh như móng tay của các cô con gái)

Nhưng rồi lần đầu cậu gặp Henry đã khiến cậu vỡ mộng. Những lời lạnh lùng, lãnh đạm mà Henry nói với cậu khiến Alex đoán bản thân đã nhầm to. Cậu đã nhầm về chàng trai xinh đẹp, cởi mở trong tấm ảnh bởi cậu bé không có thật. Henry ngoài đời đẹp đẽ, xa cách, nhàm chán và khép mình. Người mà các tờ báo lá cải cứ so sánh với cậu, người mà cậu so sánh với chính mình, nghĩ rằng anh ta hẳn là giỏi hơn Alex và mọi người đều thích anh ta. Alex không thể tin rằng cậu từng muốn trở thành bất cứ thứ gì như thế.

Alex tiếp tục uống, những ký ức cứ hiện lên xen kẽ và cậu buộc mình không được nghĩ về nó nữa, biến mất trong đám đông khiêu vũ với những nữ thừa kế xinh đẹp châu Âu thôi.

Cậu vừa rời miệng khỏi đồ ăn thì bắt gặp một bóng người đơn độc đang lảng vảng gần chiếc bánh và tháp sâm panh. Lại là Hoàng tử Henry, tay cầm ly, nhìn Hoàng tử Philip và cô dâu của anh trai xoay tròn trên sàn phòng khiêu vũ. Trông anh ta có vẻ quan tâm hờ hững, ra cái vẻ lịch sự cực kỳ đáng ghét như thể anh ta có nơi nào khác để đi vậy. Alex không thể cưỡng lại thôi thúc bắt đầu trò nghịch ngợm của mình.

Cậu lách qua đám đông, chộp lấy một ly rượu từ một chiếc khay đi ngang qua và uống hết một nửa.

"Khi anh có những thứ này," Alex lên tiếng, chầm chậm đến gần anh ta, “anh nên có hai tháp sâm panh thay vì một. Thật là xấu hổ khi tham dự đám cưới mà chỉ có một tháp sâm panh thôi.”

"Alex", Henry nói bằng cái giọng sang trọng đến phát điên. Nhìn gần, chiếc áo ghi lê bên dưới áo vest của anh ta có màu vàng tươi và có khoảng một triệu nút trên đó. Thật kinh khủng. “Tôi tự hỏi liệu mình có vinh dự không?”

"Có vẻ như hôm nay là ngày may mắn của anh", Alex mỉm cười nói.

"Đây thực sự là một dịp quan trọng," Henry đồng ý. Nụ cười của anh ta trắng sáng và không tì vết, cái kiểu cười được tạo ra để in trên tiền mặt.

Điều khó chịu nhất là Alex biết rằng Henry cũng ghét cậu - anh ta hẳn phải thế, họ vốn là đối thủ của nhau - nhưng anh ta cứ chối bỏ điều đó bằng mấy hành động như thế này. Alex nhận thức sâu sắc rằng chính trị liên quan rất nhiều đến việc làm lành với những người mà bạn không ưa, nhưng cậu ước rằng một lần, chỉ một lần thôi, Henry hành động như một con người thực sự chứ không phải một món đồ chơi nhỏ bóng loáng bán trong cửa hàng quà tặng của cung điện.

Anh ta quá hoàn hảo. Alex muốn quậy anh ta một chút.

"Có bao giờ anh thấy mệt mỏi không?", Alex hỏi, “mệt mỏi vì phải vờ rằng anh đứng ở trên tất cả những điều này?”

Henry quay lại nhìn cậu chằm chằm. “Tôi chắc là tôi không hiểu ý cậu.”

"Ý tôi là anh ở đây và khiến mấy tay săn ảnh đuổi theo anh, quay vòng vòng kiểu như anh ghét sự chú ý hơn tất cả mọi người, điều mà anh rõ ràng không thích khi anh khiêu vũ với chị gái tôi", Alex nói, “Anh hành xử như thể anh quá quan trọng khi có mặt ở bất cứ đâu. Điều đó không làm anh kiệt sức sao?”

"Tôi... phức tạp hơn thế một chút", Henry đáp.

“Haha”

"Ồ", Henry nói, nheo mắt lại, “Cậu say rồi.”

"Tôi chỉ nói vậy thôi", Alex tiếp tục, thân thiện một cách hơi quá mức đặt khuỷu tay lên vai Henry - điều mà không dễ dàng như cậu muốn bởi anh ta cao hơn cậu khoảng 4 inch. “Anh có thể thi thoảng hành động như kiểu anh đang vui vẻ ấy.”

Henry cười buồn bã. “Tôi tin rằng có lẽ cậu nên cân nhắc chuyển sang dùng nước, Alex.”

"Tôi có nên không?" Alex nói. Cậu gạt bỏ suy nghĩ có thể rượu đã khiến cậu có can đảm bước gần hơn tới Henry và khiến đôi mắt anh ta trở nên bẽn lẽn, đẹp tựa thiên thần. "Tôi đang xúc phạm anh à? Xin lỗi vì tôi không bị ám ảnh với anh như mọi người. Tôi biết điều này hẳn khiến anh bối rối".

"Cậu biết gì không?", Henry nói, “Tôi nghĩ cậu có đấy.”

Alex há hốc miệng, khóe mắt Henry trở nên tự mãn và gần như có chút ác ý.

"Chỉ nghĩ thế thôi", Henry nói, giọng lịch sự, "Cậu có nhận ra rằng tôi chưa từng một lần cố gắng tiếp cận cậu và luôn tỏ ra cực kỳ lịch thiệp mỗi lần chúng ta nói chuyện không? Thế nhưng cậu đang ở đây, tìm kiếm tôi lần nữa". Anh nhấp ngụm sâm panh, "Chỉ đơn giản là quan sát thôi".

"Cái gì? Tôi không..." Alex lắp bắp. “Anh là—”

"Chúc buổi tối vui vẻ, Alex," Henry nói ngắn gọn và quay người bước đi.

Alex nổi điên khi Henry nghĩ rằng anh ta là người lời nói lời cuối cùng. Không cần suy nghĩ, cậu vươn tay kéo vai Henry lại.

Và rồi Henry đột ngột quay lại, lần này gần như đẩy Alex ra khỏi người anh ta. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Alex bị ấn tượng bởi ánh mắt lấp lánh của anh ta - sự bùng nổ đột ngột của một nhân cách thực sự.

Điều tiếp theo mà cậu biết là cậu vấp phải chân của chính mình và loạng choạng ngã ngửa vào chiếc bàn gần mình nhất. Đã quá muộn để cậu nhận ra chiếc bàn, trước sự kinh hoàng của cậu, là chiếc bàn có cái bánh cưới tám tầng khổng lồ. Cậu nắm lấy cánh tay của Henry để đỡ lấy mình, nhưng tất cả những gì nó làm được là khiến cả hai mất thăng bằng và ngã nhào.

Cậu quan sát, như trong một thước phim quay chậm, khi chiếc bánh nghiêng nghiêng, rung lắc và cuối cùng là lật ngửa. Cậu hoàn toàn không thể làm gì để ngăn chặn thảm hoạ. Cái bánh rơi xuống sàn như một trận tuyết lở của kem bơ trắng, một cơn ác mộng ngọt ngào trị giá $75,000.

Căn phòng trở nên im lặng đến thót tim khi quán tính đưa cậu và Henry ngã bổ nhào, lăn quay giữa đống đổ nát của chiếc bánh cưới trên tấm thảm trang trí công phu, tay áo của Henry vẫn nắm chặt trong tay Alex. Ly rượu sâm panh của Henry đã đổ vương vãi khắp người họ và vỡ tan. Qua khóe mắt, Alex có thể thấy vết cắt ngang qua đỉnh gò má của Henry bắt đầu rỉ máu.

Trong một giây, tất cả những gì cậu có thể nghĩ lúc nhìn chằm chằm lên trần nhà trong khi bị phủ đầy kem và sâm panh là: ít nhất thì khoảnh khắc Henry khiêu vũ với June sẽ không phải là sự kiện lớn nhất xảy ra trong đám cưới Hoàng gia.

Suy nghĩ tiếp theo của cậu là mẹ cậu sẽ giết chết cậu một cách tàn bạo. Bên cạnh, cậu nghe thấy Henry lầm bầm chậm rãi, “Ôi chết tiệt”

Alex lờ mờ nhận ra rằng đây là lần đầu tiên cậu nghe Hoàng tử chửi thề, trước khi đèn flash từ máy ảnh của ai đó vụt tắt.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play