Mấy người nhóm Lương Hiện đi thay trang phục bảo hộ rồi lục tục đi ra.
“Minh Tự sao còn chưa ra nhỉ?” Thành Dục nhìn đông nhìn tây.
“Chưa đủ nửa giờ thì cô nương đó còn chưa ra đâu, mày mới gặp nó ngày đầu tiên hả?” Kha Lễ Kiệt đáp bâng quơ.
Cũng may bọn họ chơi với vị đại tiểu thư này lâu rồi cũng thành quen, không chút sốt ruột, rất nhanh đã nói chuyện với nhau.
Vài phút sau, Thành Dục kêu “Ê” một tiếng: “Không ổn rồi, có phải nó ngất xỉu rồi không? Lương Hiện, anh gọi cho nó đi.”
Lương Hiện ngước mắt: “Vì sao để anh gọi?”
“Cho anh một cơ hội để hòa hoãn mối quan hệ giữa hai người đó.” Kha Lễ Kiệt nói.
Lương Hiện cười nhạt, tựa như cảm thấy đây là một ý tưởng ngu xuẩn, thế nhưng anh vẫn lấy điện thoại ra: “Số điện thoại của cô ấy là gì?”
“……” Thành Dục cạn lời một lúc: “Anh gọi nó qua WeChat đi cho tiện.”
Lương Hiện cất điện thoại: “Gọi không được.”
Dụ Xuyên nghi hoặc hỏi: “Vì sao thế?”
Lương Hiện không biết đang nghĩ tới chuyện gì, bật cười: “Cô ấy chặn số anh rồi.”
Dụ Xuyên: “……”
Còn có thể cười được cũng là một chuyện rất khó lý giải.
Thành Dục rất sốt ruột nói: “Không ngờ mối quan hệ giữa hai người lại có thể tệ đến mức này, lúc trước sao em lại có thể tin vào mấy lời đồn kia cơ chứ? Nếu hai người có thể kết hôn thì Kha Lễ Kiệt cũng có thể leo cây.” *
* Chú thích: Thành Dục đang dùng câu “Nếu XXX có thể YYY thì lợn nái cũng có thể leo cây” để ám chỉ Kha Lễ Kiệt là lợn nái.
Kha Lễ Kiệt đạp cậu ta một phát: “Cút!”
Thành Dục bị đá lăn đi nhưng cũng từ đó mà não bắn ra một ý tưởng lớn.
Cậu ta lại lăn trở về, nói: “Anh Hiện, mọi người đều lớn lên bên nhau, tính cách của Minh Tự anh còn không biết hay sao? Nó có tức giận cũng chỉ tức giận một lúc. Em cho anh một ý tưởng giảng hòa cực hay.”
Minh Tự vì nghe lén mà tới muộn vài phút nhưng nguyên nhân này quá nhạt nhẽo nên cô quyết định kín miệng không nói gì.
Mấy cô gái kia cũng đi ra từ phòng thay đồ, có thể nhìn ra được kiểu tóc đã được chỉnh lại tỉ mỉ, mỗi cũng thoa thêm chút son.
Có một cô cực kỳ to gan, đi thẳng tới bên cạnh Lương Hiện, cười duyên dáng, hỏi: “Anh đẹp trai à, anh tới một mình sao? Có muốn đi cùng em không?”
Cái quái gì chứ, tuy rằng giữa hai người họ không có quan hệ về mặt thực tế nhưng nhìn thấy cảnh này, Minh Tự vẫn cảm thấy trên đầu mình mơ hồ phát ra ánh sáng xanh lục.**
** Chú thích: Ý nói trên đầu nhú lên cái sừng.
Cô theo phản xạ nhìn vào mắt Lương Hiện.
Không hiểu vì sao mà anh lại không thay trang phục bảo hộ, vẫn mặc áo sơ-mi như trước.
Anh đáp lời rất ngắn gọn, giọng điệu cũng lạnh nhạt, ánh mắt căn bản không hướng về phía cô ta: “Không cần.”
Cô gái đó không ngờ anh sẽ trả lời như vậy, giật mình.
Dựa theo phán đoán của cô ta lúc trước, kiểu đàn ông có ngoại hình như Lương Hiện trời sinh đã tính đào hoa, sao có thể không gặp dịp thì chơi chứ.
Không ngờ tính cách anh lại lạnh lùng, tàn nhẫn như vậy.
Hóa ra ấn tượng về sự xa cách khi mới gặp cũng không phải giả dối.
Thành Dục không có nhiều hứng thú với con gái, Dụ Xuyên cũng là người đứng đắn, cũng không dây dưa với dạng này. Cuối cùng chỉ có Kha Lễ Kiệt dắt theo một cô trông có vẻ trong sáng lên xe.
Nhân viên của câu lạc bộ mỗi người lái một chiếc xe lại gần. Minh Tự đang muốn đi cùng Dụ Xuyên, bỗng dưng lại bị Thành Dục giữ lại.
“Xe của Dụ Xuyên hôm nay không tiện chở em được, em chờ một lát đi.” Thành Dục nói dối không chớp mắt.
Minh Tự không nhìn ra xe của Dụ Xuyên không tiện chỗ nào, vừa định nói gì đó thì đã thấy một chiếc Aventador cực kỳ kiêu ngạo đỗ trước mặt.
Lương Hiện ngồi trong xe, một bàn tay để trên tay lái, nói: “Lên xe đí.”
Giọng nói vang lên, Thành Dục dùng tốc độ “sét đánh không kịp che tai” mở cửa xe, đẩy Minh Tự lên xe, sau đó vang lên tiếng “lạch cạch”, cửa xe bị khóa lại.
Minh Tự: “……”
Hai người này phối hợp cũng thuần thục ghê cơ.
Cô nhấc cánh tay, nghiêng đầu nhìn Lương Hiện, mắng: “Các anh đang bày trò quái quỷ gì thế hả?”
Lương Hiện hất cằm: “Em đi mà hỏi nó.”
“Thời tiết hôm nay chẳng phải rất đẹp à, bảo anh ấy đưa em đi hóng gió.” Thành Dục nói, ngẩng đầu nhìn trời, phát hiện sắc trời không biết từ lúc nào đã hơi âm u, xám xịt, thực sự không thể nói là tốt.
Thiên nhiên tặng cho cậu ta cái tát quá mức đột ngột không kịp đề phòng khiến Thành Dục nghẹn lời.
“Tốc độ lái xe của Dụ Xuyên em cũng biết rồi, như con rùa bò ý, không sảng khoái.” Kha Lễ Kiệt chạy nhanh tới nói tiếp, nhất bên trọng nhất bên khinh: “Kỹ thuật lái xe của Lương Hiện tốt, rất sảng khoái.”
Lời nói vừa thốt ra được một giây, bầu không khí đã rơi vào sự im lặng kỳ dị.
Vẻ mặt của Thành Dục thật không thể diễn tả bằng lời, trong ánh mắt của cậu ta nhìn Kha Lễ Kiệt như ẩn hiện mấy chữ: “Sao mày có thể nói mấy lời hạ lưu như thế hả.”
Kha Lễ Kiệt: “……”
Thực ra cậu ta không phải có ý đó!
Lương Hiện không nói một lời, dứt khoát dẫm chân ga.
Đi được hơn mười mét, Minh Tự nghe thấy anh nhắc nhở: “Đai an toàn.”
Cô liếc nhìn anh ta, lấy đai an toàn thắt lên người.
Phía sau Thành Dục rất nhanh đã đuổi theo, vừa chạy song song với họ vừa gân cổ gào lên: “Anh Hiện, đua không?”
Lương Hiện uể oải đáp: “Không đua được, ăn hiếp đứa đần không hay đâu.”
Thành Dục dựng một ngón tay giữa với anh, nhấn ga vượt lên.
Mấy đối thủ thường lui tới câu lạc bộ hôm nay lại không tới, Lương Hiện thực sự không có hứng thú đua với ai, huống hồ lúc này trên xe còn có một vị đại tiểu thư đang ngồi.
Anh giảm tốc độ, hỏi: “Đưa em lên núi đi dạo được không?”
Bên này là Tây Giao, ngoại trừ đường đua chuyên nghiệp còn có đường quốc lộ lên núi đang sửa, thường có người lên ngắm cảnh hóng gió.
Dù sao cũng đã lên xe của Lương Hiện, Minh Tự cũng thuận tiện ngả ra lưng ghế.
Cô gật đầu.
Cửa sổ xe từ từ hạn xuống, gió ùa vào.
Minh Tự bỗng kêu lên: “Mở mui xe đi.”
Lương Hiện nhướng mày, dẫm chân phanh.
Hai người lúc này còn chưa ra khỏi đường đua, xe vừa dừng lại lập tức có nhân viên chạy tới. Vì để phô ra vẻ đẹp rực rỡ nhất mà chiếc Aventador này đã được tháo mui tự động và sửa thành mui lắp ráp.
Sau khi dỡ mui xe ra, phía đầu xe được lắp thêm một tấm kính chắn màu đỏ rất đẹp.
Nhân lúc này, Minh Tự quay trở lại phòng thay đồ, thay bộ trang phục bảo hộ ra.
Sắp xếp xong xuôi, xe tiếp tục lên đường, quẹo một đường cong hướng về phía núi rừng. Gió ùa vào mặt, cảm giác lạnh lẽo lướt qua da thịt.
Cả thể giới dường như yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió thét gào.
Minh Tự ngửa mặt, thích thú nhắm mắt.
Trong đầu tự như trống rỗng, không còn suy nghĩ gì. Cảnh sắc trên núi trong nháy mắt đã bị bỏ lại phía sau, cô ngồi trong xe, cảm giác như có thể bay lên trong gió.
Kha Lễ Kiệt nói không sai, kỹ thuật lái xe của Lương Hiện đúng là khá tốt.
Bọn họ chạy tới đỉnh núi thì dừng xe nghỉ ngơi, Lương Hiện đứng cách xa chiếc xe, châm một điếu thuốc.
Minh Tự thấy anh đứng bên cạnh vách núi, lúc này mặt trời đã bị che mất, ánh mặt trời le lói nhàn nhạt sau lưng anh, càng tôn thêm thân hình cao gầy, vai lưng rộng lớn.
Vài phút sau, từ phía chân trời vang lên tiếng sầm rền.
Minh Tự chụp mấy tấm ảnh, cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, để điện thoại xuống, liền nhìn thấy Lương Hiện đang quay lại.
“Trời sắp mưa rồi.” Anh mở cửa rồi lên xe, tay phải kéo đai an toàn, kêu “lách cách” một tiếng.
Minh Tự dường như cảm thấy cái lạnh lướt trên cánh tay, theo phản xạ hỏi: “Liệu có bị mắc mưa không? Có thể lái xe nhanh lên không?”
Lương Hiện đáp lời cô: “Trên núi nhiều khúc quanh, nếu lái nhanh quá sẽ nguy hiểm.”
Minh Tự nhíu mày, thất vọng khẽ than một tiếng.
Lúc này, ngón tay của Lương Hiện nhẹ nhàng gõ gõ lên tay lái, bỗng lên tiếng nhắc nhở: “Ngồi cho vững.”
Minh Tự chớp chớp mắt.
Giây tiếp theo, chiếc siêu xe màu đỏ trong nháy mắt đã tăng tốc, tiếng gió rít gào bên tai.
Đến sường núi, rõ ràng tốc độ của xe đã nhanh hơn rất nhiều, không khí bỗng nhiên trở nên càng đông đặc. Minh Tự theo phản xạ hít sâu một hơi, ngón tay siết chặt.
Khi đi tới chân núi, có mấy giọt mưa như viên trân châu rơi xuống từ bầu trời, sau đó là mưa to ào ào.
Dù sao vẫn hơi kém may mắn.
Trong tiếng gió cùng mưa hỗn loạn, Minh Tự hình như có nghe thấy Lương Hiện nói gì đó nhưng hơi thở của cô nghẹn lại, trong nháy mắt đã quên không đáp lời.
Chiếc Aventador màu đỏ lướt đi trong cơn mưa trên núi như một tia ảo ảnh, mặc dù đi tới khúc quanh cũng chưa hề giảm tốc.
Bên ngoài câu lạc bộ mưa to như trú nước, trong nhà ánh sáng lại chói lọi, tiếng nhạc du dương, tựa như hai thế giới.
Minh Tự ngồi trên ghế sô-pha, đón lấy khăn lông cùng trà nóng mà nhân viên đưa tới.
Thực ra cô không bị mưa xối ướt nhiều, tốc độ lái xe của Lương Hiện rất nhanh, lập tức vọt vào khu đỗ xe, cộng thêm thiết kế bên trong của chiếc Aventador khiến nước mưa gần như tạt hết ra sau.
“Lúc ấy bọn em đều lo lắng. Thời tiết quỷ quái như thế này, lại còn là đường núi! Ai dám lái xe nhanh như vậy chứ. Bọn em toát mồ hôi thay anh.” Thành Dục ngồi cạnh cô trên sô-pha, đem một lon Coca đưa cho Lương Hiện đứng trước mặt, thật lòng khen ngợi: “Đúng là trâu bò. Nhưng mà anh lái xe nhanh như thế làm gì? Định nhân lúc này khoe kỹ năng lái xe à?”
Lương Hiện nhận lấy lon Coca kia, ngón tay kéo nắp lon rồi lại buông ra.
Anh để lon Coca sang một bên, ánh mắt liếc nhìn về phía Minh Tự, bỗng nhiên nảy ý muốn trêu cô: “Bởi vì bên cạnh chúng ta còn có bông hoa hướng dương nhỏ không thể để bị mưa xối.”
Minh Tự đang giơ tay khẽ giũ tóc, nghe thế liền ném cho anh một cái nhìn khinh thường.
Các nét trên khuôn mặt cô đều rất đẹp, kiều diễm mà không yếu ớt, trừng mắt như vậy thực ra càng có nét sinh động, yêu kiều.
“Hoa hướng dương hahaha….” Thành Dục phá ra cười, gật đầu: “Đúng vậy, chẳng phải Minh Tự ghét nhất trời mưa sao? Hôm nay đúng là xui xẻo, lúc trưa trời vẫn còn đẹp.”
Minh Tự để khăn lông sang một bên, ngồi trong nhà khô ráo cuối cùng cũng có thể hít thở thông thuận.
Cô đúng là không thích trời mưa, nguyên nhân cũng rất đơn giản… Bởi vì lúc sáu tuổi cô từng bị đuối nước.
Đại khái là sự cố khi ấy đã để lại bóng ma tâm lý, khiến cô cảm thấy trời mưa đem lại một cảm giác nặng nề hít thở không thông, trong mũi như đầy hơi nước, rất không thoải mái. Những lúc nghiêm trọng, thậm chí ngay cả hít thở cũng rất khó khăn.
Trước đây bọn Thành Dục vẫn thường trêu cô là con cá, cứ thấy trời mưa là buồn.
Nếu cô là cá thì cũng là mỹ nhân ngư.
Minh Tự không thèm so đo với họ.
Dụ Xuyên ngồi xuống bên cạnh, hỏi cô: “Vẫn ổn chứ?”
Minh Tự gật đầu: “Khá hơn nhiều rồi.”
Kỳ thực hơn phân nửa là do yếu tố tâm lý, lúc này đã thoát khỏi cảnh mưa gió bên ngoài, cô không có gì không ổn nữa.
“Nói đến chuyện này, Minh Tự, năm đó em bị đuối nước, là ai cứu em thế?” Kha Lễ Kiệt bỗng nhớ tới chuyện gì, nghiêng đầu nhìn cô: “Là Dụ Xuyên sao?”
Dụ Xuyên: “Không phải tao.”
Kha Lễ Kiệt: “Thế là ai?”
Minh Tự: “……”
Cô khẽ hắng giọng, ánh mắt theo phản xạ nhìn về phía đối diện.
Đúng lúc Lương Hiện cũng đang nhìn cô.
Anh vốn đang tựa vào lưng ghế sô-pha, lúc này mới hơi ngồi thẳng lên, khom người về hướng cô, trong mắt ánh lên ý cười: “Không nói tới thì tôi cũng quên mất, hình như là tôi nhỉ?”
Nghe giọng điệu này, anh ta quên mới là lạ.
“À à à đúng đúng đúng!” Kha Lễ Kiệt nhớ ra: “Lúc ấy chúng ta đang chơi trên bãi cát nên không ai để ý, vẫn là anh Hiện phản ứng nhanh, lập tức nhảy xuống không chút chần chừ…”
Câu nhấn mạnh này phát hiện rất kịp thời, Lương Hiện hài lòng nhếch khóe môi, một lần nữa ngả ra tựa lưng vào ghế sô-pha.
Anh nhìn Minh Tự, ánh mắt chú mục lên khuôn mặt cô một lúc, rồi “Xì” một tiếng”, đổi đề tài: “Mới gửi cho em cái clip mà em đã chặn số của tôi. Đây là thái độ của em với ân nhân cứu mạng à?”
Chỉ trong thoáng chốc, mấy đôi mắt đã như ánh đèn rọi chiếu về phía cô, vừa nhịp nhàng lại vừa tràn đầy sự phê phán.
Minh Tự khẽ nghiến răng.
“Đúng vậy! Em nói thử xem hai người các em, có phải không nên như vậy hay không! Anh ấy còn là ân nhân cứu mạng của em, thế mà ngày nào cũng cãi nhau!” Thành Dục đứng vụt dậy: “Có chuyện gì mà không thể thương lượng giải quyết chứ! Minh Tự, em mau mau bỏ chặn số của anh Hiện cho anh!”