Sau khi Minh Tự chặn số của Lương Hiện liền gọi điện cho Lâm Hề Gia.

Cô nói: “Cậu nói xem có phải anh ta thần kinh rồi không? Nửa đêm rồi còn gửi ảnh chim chóc cái gì”. Vì câu mở đầu này mà Lâm Hề Gia sợ tới mức mặt mũi biến sắc, còn tưởng Lương Hiện không sợ chết mà tự gửi ảnh nóng của mình cho Minh Tự.

“Vì sao anh ta lại gửi ảnh con chim cho cậu?” Sau khi hiểu ra “chim” này không phải “chim” kia, Lâm Hề Gia khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Lúc buổi chiều cô cũng nhìn thấy con chim anh vũ kia, nhưng mà cô không thích những con vật nhỏ nên không để ý lắm.

Minh Tự khẳng định chắc nịch: “Chắc chắn là vì mình thích nó.”

“Cậu thích nó, anh ta gửi ảnh cho cậu xem… Mình cảm thấy theo logic này thì anh ta đâu có xấu?” Lâm Hề Gia thận trọng phát biểu, liều mạng góp ý.

Minh Tự lập tức ngồi thẳng người trên giường, ôm lấy chăn, giọng điệu cũng cao vút lên: “Không phải, anh ta chỉ muốn khoe khoang với mình thôi, cậu hiểu không? Nghe cái giọng điệu của anh ta là biết!”

“Thế thì anh ta quá ngây thơ rồi!” Lâm Hề Gia lập tức giương cờ đồng minh, sánh vai cùng với người chị em của mình: “Anh ta là học sinh tiểu học hay sao, sao có thể làm ra cái chuyện trẻ con như thế chứ!”

Ngữ điệu cực kỳ biểu cảm, chất chứa đầy oán giận.

Minh Tự nghe ra sự chế nhạo của cô ấy, mặt không biểu cảm nói: “Lâm Hề Gia, cậu không đi đóng kịch thật là phí phạm.”

Lâm Hề Gia phá ra cười, cười xong lại nghiêm túc nói: “Thực ra mình cảm thấy cả hai người đều rất trẻ con nhưng lại có điểm đáng yêu, cậu biết không.”

Minh Tự suýt chút nữa tưởng rằng mình nghe lầm: “Đáng yêu chỗ nào?”

“Nếu là trong tình huống tương tự nhưng đổi lại là người khác, cậu chắc hẳn còn chẳng thèm quan tâm đúng không? Nhưng chỉ cần đó là Lương Hiện, cách phản ứng của cậu cực kỳ dữ dội. Hơn nữa cậu không nghĩ đêm hôm anh ta gửi hình con chim anh vũ cho cậu là rất có ý tứ sâu xa à? Đàn ông chẳng thèm phí lời dù chỉ một câu với người phụ nữ mà anh ta không có hứng thú đâu.”

“Có lẽ các cậu cãi cọ nhiều năm như vậy rồi, người này bất giác đã trở thành người đặc biệt nhất trong cuộc đời của người kia…” Lâm Hề Gia nói, bỗng nhiên giọng điệu trở nên hưng phấn: “Cậu chờ một chút, hình như mình có linh cảm sáng tác thể loại oan gia hoan hỉ rồi!”

Đầu dây bên kia yên tĩnh một lúc rồi nhanh chóng vang lên tiếng gõ bàn phím.

Minh Tự: “……”

Đồ bạn tồi.

Cô cúp điện thoại rồi nằm vật xuống giường.

Mấy lời thao thao bất tuyệt của Lâm Hề Gia chỉ còn đọng lại một câu trong đầu cô: “Người này bất giác đã trở thành người đặc biệt nhất trong cuộc đời của người kia”. 

Ngẫm kỹ lại, điều cô ấy nói cũng không sai… Đã kết hôn rồi, đương nhiên sẽ là người đặc biệt nhất.

Chẳng qua áp vào trường hợp của hai người họ thì tính từ “đặc biệt” này lại trở thành một trạng ngữ mang một nghĩa cực kỳ xấu, bổ trợ cho những tính từ như “đáng ghét”, “không thể chịu nổi”.

Đặc biệt là lúc này, giữa bọn họ có thêm một sợi dây liên hệ thật ngượng ngùng, khiến họ càng không biết phải chung sống với nhau như thế nào.

“Thật vậy sao? Nếu cô tới thì tốt quá.” Đầu dây bên kia là giọng nói nhẹ nhàng và vui vẻ của một cô gái: “Hai ngày nữa chúng ta gặp nhau nhé?”

Cuối tháng bảy, nhãn hiệu xa xỉ nào đó muốn tổ chức một show thời trang và bữa tiệc ở Bình Thành.

Minh Tự đã nhận được lời mời từ chủ nhãn hiệu từ lâu, mấy ngày sau đó, thư mời cũng được gửi qua WeChat, thậm chí còn gọi vào số điện thoại của cô.

Cúp điện thoại, cô nở nụ cười, ngước mắt.

Đối diện cô là hàng ghế bằng mây, Sầm Tâm Nhạn đang quấy ly cà phê, nở nụ cười nhạt: “Chờ đến khi tin đính hôn được công bố, có lẽ con phải thay đổi số điện thoại mất thôi.”

Bây giờ người muốn lấy lòng con gái bà đã nhiều như vậy, nếu họ biết cô sắp kết hôn với người thừa kế duy nhất của tập đoàn Kinh Hoằng thì còn làm lớn tới mức nào nữa. 

Minh Tự chống cằm, nở nụ cười thật tươi: “Mẹ tìm con không phải để nói chuyện này chứ?”

Nửa tiếng trước, cô nhận được điện thoại của Sầm Tâm Nhạn hẹn cô ra ngoài uống cà phê.

Địa chỉ là một quán cà phê hạn chế hội viên rất yên tĩnh giữa một nhà hàng ồn ào ở trung tâm thành phố. Trong sân trồng một cây hoa màu lam rất lớn, ghế mây kê dưới bóng cây trúc, cảnh sắc rất thanh nhã.

Nhưng mà phải ngồi với Sầm Tâm Nhạn, cô chẳng có chút hứng thú nào.

Minh Tự chỉ muốn biết bà ta lại có ý đồ gì.

“Mẹ chỉ muốn tìm con uống cà phê, tâm sự một chút.” Sâm Tâm Nhạn để cái thìa màu bạc xuống, nhìn cô: “Minh Tự, con đối với mẹ… có phải còn có định kiến gì không?”

Giữa mẹ con ruột mà lại nói như vậy vừa có chút ngại ngùng lại vừa kỳ quái.

Minh Tự không muốn nói chuyện: “Không có ạ.”

“Lúc trước mẹ muốn giới thiệu Tổng Giám đốc của công ty thiết kế trang sức SR với con, vì sao con lại từ chối?” Sầm Tâm Nhạn hỏi.

Minh Tự dùng cái dĩa tinh xảo chọc chọc vào miếng bánh kem, nói không chút chân thành: “Con không muốn.”

SR là nhãn hiệu trang sức quốc tế số một của Hồng Kông, Sầm Tâm Nhạn thật ra rất giữ lời, ngay sau ngày Minh Tự lấy giấy chứng nhận đăng ký kết hôn, bà đã đưa danh thiếp của vị Tổng Giám đốc kia cho cô.

Rõ ràng cô hy sinh cuộc hôn nhân của mình để đổi lấy cơ hội này nhưng khi ngón tay Minh Tự cầm tờ danh thiếp một hồi lâu, cô lại không cách nào nhận lấy.

Có lẽ cô chính là người như vậy, tùy ý mà lại còn làm màu. Rõ ràng cô đã cúi đầu thỏa hiệp với hiện thực nhưng lại chưa từ bỏ ý định mà muốn thử phản kháng một chút.

Thế nên cô bỏ danh thiếp của SR đi, sau đó liền báo danh tham dự cuộc thi thiết kế trang sức xa xỉ nổi tiếng do nhãn hiệu Merald tổ chức. 

Ánh mắt của Sầm Tâm Nhạn chú mục vào khuôn mặt không biểu cảm của cô một lúc rồi thở dài, nói: “Còn cả quần áo mẹ đem tới cho con, vì sao con không mặc?”

Minh Tự đáp cho có lệ: “Nhiều đồ quá, mặc không hết.”

Sầm Tâm Nhạn là một nhà thiết kế trang phục nổi danh thế giới, từ mười mấy năm trước đã tự thành lập nhãn hiệu riêng của mình. Chỉ dựa vào danh tiếng này bà đã có thể tham dự biết bao nhiêu show thời trang lớn, có nhiều minh tinh thậm chí còn mơ ước. 

Mỗi lần có bộ sưu tập mới ra mắt, Sầm Tâm Nhạn sẽ cắt cử người cẩn thận lựa chọn trang phục đem tới cho Minh Tự.

Giọng điệu của Sầm Tâm Nhạn đã không còn dịu dàng nữa, bà im lặng nhìn cô, dường như bắt được lỗi sai: “Con chưa từng mặc dù chỉ một lần.”

“Không thích, không hợp.” Minh Tự cuối cùng cũng mát kiên nhẫn, cô đưa tay ra sau, tựa vào lưng ghế: “Mẹ có bao giờ hỏi con xem con có cần hay không đâu?”

Thực ra khi cô còn nhỏ Sầm Tâm Nhạn không như vậy.

Khi đó bà ấy đang bận rộn với sự nghiệp riêng nên quẳng cô cho bảo mẫu và quản gia. Một tháng bà chỉ về nhà hai lần, trong trí nhớ của Minh Tự gần như không có chút ấn tượng nào về bà.

Sau đó sự nghiệp cũng viên mãn rồi, bà lại nhớ ra mình vẫn còn một cô con gái, liền bắt đầu nảy sinh hứng thú với con gái mình. Minh Tự còn nhớ, khi đó khoảng lúc cô học cấp ba.

Sầm Tâm Nhạn cứ viện lý do vì muốn tốt cho cô mà làm đủ loại chuyện xâm phạm đến cô.

Bà tự tiện mời những người bạn học mà cô không thích tới tiệc sinh nhật của cô, tự tiện xem nhật ký của cô khi chưa được cho phép, còn nữa, bà còn bảo những người bạn chơi cùng cô khi ấy phải giám sát cô, báo lại cho bà nhất cử nhất động của cô, cô ăn cơm cùng ai, nói chuyện với ai, tham gia hoạt động gì.

Việc này bị Minh Tự phát hiện, cô liền làm loạn một trận với Sầm Tâm Nhạn, ước chừng phải gần nửa năm không nói gì.

Cuối cùng cũng không có ai nhún nhường ai, Minh Tự liền hiểu con người Sầm Tâm Nhạn này vẫn luôn cực kỳ cố chấp theo ý mình.

“Con đang trách mẹ bức ép con kết hôn sao?” Sầm Tâm Nhạn nhíu mày.

Bà ta không cho rằng mình đã làm gì sai, chỉ có duy nhất một chuyện không hợp lý đó chính là mối liên hôn này. Nhưng nhìn khắp Bình Thành mà xem, có nhà ai không làm như vậy chứ.

Minh Tự bị bà chọc giận tới mức buồn cười.

Liên hôn là ý của cha dượng cô Minh Chính Uyên, Sầm Tâm Nhạn đâu có quyền lên tiếng.

Bà ta né tránh hết những hành vi thiếu tôn trọng của bản thân không nói đến lại cố tình lôi ra vấn đề nhẹ nhàng nhất.

“Không có, chỉ là con nhớ tới một chuyện.” Minh Tự cảm thấy mình không thể tiếp tục nói chuyện được nữa, liền xách túi lên, đi được hai bước rồi quay đầu lại, bỗng nhiên cười rộ lên: “Hồi trước chẳng phải bạn thân của con đã nói với mẹ rằng con đang yêu đương với Lương Hiện sao? Ngẫm lại cô ấy cũng có thể coi là một nhà tiên tri nhỉ. Thú vị thật.”

Cô cố tình nhấn mạnh hai chữ “bạn thân” này, giọng điệu đầy sự châm chọc.

Sầm Tâm Nhạn đứng vụt dậy: “Minh Tự!”

Ngữ điệu của bà hòa hoãn lại, dường như đã mệt mỏi: “Đừng nói mấy lời giận dỗi đó. Mẹ biết con uất ức nhưng giận dữ đối với ai cũng là không tốt. Hôm nay mẹ tìm con là vì muốn con và Lương Hiện chung sống thật tốt, hãy quay về nhà tân hôn sống đi… Cậu ta sẽ đối xử tốt với con.”

“A.” Minh Tự nở nụ cười thật tươi với bà: “Bọn con chung sống rất tốt mà.”

Đến WeChat cũng chặn số luôn rồi.

Cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con kết thúc không vui vẻ gì.

Minh Tự bước trên đôi giày cao gót đẩy cửa lớn của quán cà phê ra, đi thẳng ra ngoài. Hơn nửa tiếng trước mặt trời còn ở trên cao, lúc này vô cớ lại trở nên âm u, sắc trời cũng tối đi.  

Trải qua mười năm, đây vẫn là cách thức sống chung của hai người họ. Sầm Tâm Nhạn là kiểu người mạnh mẽ, tính cách bà cũng không dịu dàng, muốn bình lặng tâm sự với bà quả thực còn khó hơn lên trời.

May là Minh Tự cũng quen rồi.

Chưa đi được mấy bước, cô đã có cuộc gọi đến.

“Minh Tự, đang ở đâu thế? Đi đua xe đi, bọn anh đang ở câu lạc bộ đua xe bên Tây Giao nè.” Thành Dục nói cực kỳ vui vẻ, đầu dây bên kia đầy tiếng cãi cọ ầm ĩ, còn có tiếng gió thổi phần phật: “Tới đây đi, vui lắm ~~.”

Cuối cùng cậu ta còn gân cổ lên gào một câu, giọng điệu nhõng nhẽo quyến rũ. Minh Tự nghe xong da đầu tê dại, ngón tay vô tình chạm phải nút cúp máy.

Một lúc sau, Thành Dục lại gọi tới, ức chế kêu lên: “Sao em lại cúp điện thoại của anh!”

Minh Tự không thấy mình đuối lý chút nào, đáp lời cực kỳ rành rọt: “Em còn có thể cúp máy thêm lần nữa đó.”

“……”

Lần thứ ba, từ đầu dây bên kia vang lên một giọng nói dịu dàng, như thể đối với hành động trẻ con của hai người thật sự bó tay: “Minh Tự, anh là Dụ Xuyên đây. Nếu em muốn qua đây thì bọn anh cho xe tới đón em.”

Qua một hồi náo loạn với Thành Dục, nỗi buồn bực của Minh Tự đã tan đi nhiều. Cô gật đầu, nghĩ đến việc đã lâu không gặp bạn bè, cô quyết định báo địa chỉ.

Câu lạc bộ sắp xếp xe tới đón cô, khi tới nơi, Minh Tự nhìn thấy đám người Thành Dục từ xa.

Bọn họ đang ngồi trên dãy ghế sô-pha màu đen trong khu nghỉ ngơi nói chuyện phiếm, Giám đốc câu lạc bộ ngồi bên cạnh tiếp chuyện, còn có mấy cô em nóng bỏng trang điểm quyến rũ.

Sau lưng bọn họ là bức tường bằng pha lê trong suốt rất lớn, nhìn về phía xa, những chiếc siêu xe đang giương nanh múa vuốt trên đường đua nhỏ tới mức chỉ như một dấu chấm.

Minh Tự lại gần chỗ họ, bước chân bỗng khựng lại.

Lương Hiện cũng đang ở đây.

Anh tựa lưng vào ghế sô-pha màu đen chơi game, hơi cúi đầu, tư thế lười nhác. Khuôn mặt rất xuất sắc, cộng thêm dáng người như một chiếc giá treo quần áo trời sinh, chiếc áo sơ-mi mặc trên người anh cũng không phô trương, ngược lại lại có phần thoải mái, nhàn nhã rất phủ hợp bối cảnh.

Mấy cô em nóng bỏng của câu lạc bộ cứ không ngừng ngó nghiêng nhìn về phía anh.

“Đi thôi đi thôi, đi thay quần áo đi! Anh Hiện, Lễ Kiệt, hai người đừng đùa nữa.” Thấy Minh Tự tới, Thành Dục lập tức nhảy dựng ra khỏi sô-pha: “Minh Tự, lát nữa mấy cái xe của bọn anh, tùy cho em chọn hết!”

Tuy nói để cho cô chọn nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy chờ mong và mời gọi.

Minh Tự nhớ tới mấy pha xử lý kỹ thuật lái xe đi thẳng vào lòng đất của Thành Dục, nheo mắt, không chút chần chừ nói: “Em ngồi xe của Dụ Xuyên.”

Kha Lễ Kiệt đang chờ xe, nghe thế liền vỗ tay: “Thông minh! Né khỏi sự lựa chọn chết người một cách hoàn mỹ!”

“Em sẽ hối hận!” Thành Dục đứng lên, chỉ vào mặt từng người bọn họ, thở phì phì rồi bỏ đi.

Đánh xong một ván, Lương Hiện cũng cất điện thoại đứng dậy, sải chân dài bước vào bên trong.

Khi anh đứng lên ánh mắt liếc qua phía bên này. Bất giác ánh mắt của Minh Tự và anh giao nhau, cô thấy anh khẽ gật đầu, vẫn là kiểu chào hỏi thờ ơ này. 

Tùy tiện, ung dung.

Cứ như thể cái kẻ nửa đêm nổi máu ấu trĩ gửi ảnh con chim anh vũ tới khiêu khích cô không phải anh ta. 

Trong phòng thay quần áo, Minh Tự nghe thấy mấy cô em nóng bỏng lộ eo lộ chân kia đang nói chuyện.

“Có thấy không, anh giai kia đẹp trai quá đi! Hy vọng lát nữa có thể ngồi cùng xe với anh ấy. Tên là Lương Hiện phải không nhỉ?”

“Đúng rồi, đúng rồi, nói cho mày nghe, khi anh ấy vừa bước vào tao đã để ý rồi, nhan sắc đó dáng người đó cứ như đại minh tinh ý! Sau đó ông chủ gọi tao qua, làm tao kích động muốn chết.”

“Huhuhu chắc anh ấy không có bạn gái chứ? Hơn nữa nhìn qua cũng giống kiểu có không ít bạn gái.”

“Sợ gì? Có bạn gái còn có thể chia tay mà…”

Tiếp theo đó chính là bàn luận làm sao để tiếp cận được Lương Hiện, cuối cùng đề xuất một loại chiêu trò để có thể trở thành bạn gái của anh, bao gồm nhưng không giới hạn hạn việc nhỡ tay làm đổ bát nước, giả vờ bị trẹo chân các kiểu. 

Minh Tự kéo khóa bộ quần áo bảo hộ, khóa cửa tủ rồi đi về phòng VIP bên cạnh.

Hai cô em nóng bỏng đang nói chuyện đột nhiên im bặt, liếc nhìn nhau. 

Thôi xong rồi, mải nói chuyện quá, không để ý trong phòng còn có người khác. Hơn nữa hình như còn là bạn của Lương Hiện.

Minh Tự lại cảm thấy có chút mới lạ…

Cả đời lần đầu tiên cô nghe một đám con gái hoa hòe hoa sói “tám” chuyện ríu rít, nói đến mức làm cô tức “bay màu” rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play