Cuối cùng, người mặc đồ đỏ dùng một đòn khống chế khớp xương của đối thủ, nhờ đó mà giành được thắng lợi.

Minh Tự thắng nhưng lại không thể nào vui vẻ được, ngược lại cảm thấy mình bị thiệt. Cô lại liếc nhìn con chim anh vũ kia, có phần không cam lòng.

Giám đốc Triệu và Lâm Hề Gia cũng về tới khu huấn luyện. Giám đốc Triệu lập tức đi tới bên cạnh Lương Hiện xin chỉ đạo: “Ông chủ, báo cáo thành tích của các tuyển thủ trong tháng vừa rồi đã hoàn thành, anh có muốn xem luôn bây giờ không ạ?”

Lương Hiện khẽ bật cười, như thế cố ý cười cho cô nghe: “Ừ.”

Minh Tự càng tức giận.

“Này, hai người không cãi nhau đấy chứ?” Lâm Hề Gia khẽ huých vào tay cô.

Minh Tự hít một hơi thật sâu, giữ bình tĩnh, đáp: “Không.”

Cô không thèm chấp nhặt với anh ta.

“Vậy là tốt rồi.” Lâm Hề Gia khẽ thở phào rồi lặng lẽ nói: “Cậu có cảm thấy dường như Lương Hiện đã thay đổi không?”

Xì xào sau lưng về ông chủ tương lai, Lâm Hề Gia cố gắng hạ giọng hết mức có thể: “Khi còn đi học chẳng phải anh ta rất lông bông sao, mấy chuyện gây gổ đánh nhau có thiếu bao giờ đâu. Hiện giờ tuy vẫn giọng điệu đó nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không giống.” 

Theo lời của Lâm Hề Gia, Minh Tự nhớ lại Lương Hiện thời trung học. Đồng phục không bao giờ mặc đàng hoàng, có lúc cầm trên tay, có khi lại khoác lên vai, dáng vẻ nhởn nhơ có phần gian manh.

Khi đó cô là chủ tịch hội học sinh, loại học sinh coi thường nội quy trường học điển hình như anh chính là kiểu người cô ghét nhất.

Bây giờ đã thay đổi rồi sao?

Cô quay lại nhìn anh.

Đúng lúc giám đốc Triệu quay lại, đưa một chồng văn kiện cho Lương Hiện. 

Anh đưa tay đón lấy, giở ra xem lướt qua, vẻ mặt chẳng có mấy phần nghiêm túc, vẫn là cái vẻ nhở nhơ chẳng khác gì khi còn niên thiếu.

Thế nhưng anh lại đầu tư vào một câu lạc bộ MMA, nhìn qua có vẻ quản lý khá ổn, vượt ngoài dự đoán của Minh Tự.

“Cậu chủ, vừa nãy người trong nhà gọi điện tới, bảo ngài tối nay về ăn cơm.” Trợ lý nhận điện thoại xong, lại gần báo tin.

Lương Hiện vẫn lười nhác ngả ra lưng ghế, nghe thấy thế cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ đáp “Ừ” một tiếng.

Trận đấu trên võ đài đã kết thúc, người xem cũng rời đi, khu huấn luyện trở nên vắng vẻ và yên tĩnh.

Trong lồng chim, Nguyên Đán buồn chán đi đi lại lại, thi thoảng phát ra mấy âm thanh vô nghĩa.

“Ông chủ, hôm nay ngài có muốn luyện tập không?” Giám đốc Triệu hỏi.

“Không.” Lương Hiện phẩy ta: “Anh cứ đi làm việc đi.”

Giám đốc Triệu đáp “Vâng”, biết Lương Hiện không thích bị nhiều người vây trước vây sau, liền rời đi tìm huấn luyện viên.

Nguyên Đán cúi đầu dùng mỏ chải lông chim. Mỏ của nó ngắn vì thế mà phải cúi đầu thật thấp, quay mòng mòng gắng sức chải chải, cũng rất linh hoạt, chỉ có điều mới được hai giây đã chóng mặt, cứ như người uống rượu lảo đảo nghiêng ngả.

Lương Hiện nhìn về phía lồng chim, không hiểu sao trong lòng có chút tiếc nuối. Dáng vẻ khi nãy của Nguyên Đán trông thật ngu ngốc, đáng lẽ anh phải quay phim lại, gửi cho người nào đó xem cho mà thèm. Biểu cảm của cô chắc chắn rất thú vị.

Ý định đó chỉ lóe lên trong chớp mắt, rất nhanh Lương Hiện đã xua nó đi, hất cảm ý bảo: “Mang nó về đi.”

Thạch Thái do dự: “Thưa ngài, ngài không cần tôi đi theo sao?”

“Không cần đâu.” Lương Hiện đứng dậy, chỉnh lại cổ tay áo, khẽ cười rồi nói với anh ta: “Người hận tôi nhất còn chưa tới đâu, tạm thời vẫn an toàn.”

Nhà lớn nhà họ Lương tọa lạc ở khu phố cổ bên bờ sông, tựa núi gần sông. Giữa nơi tấc đất tấc vàng, phía Nam Bình Thành lại có một khu đất cùng sân gôn tư nhân phong cảnh rất đẹp.

Chung Hoàn Chi đứng ở cửa, vẫy tay với anh từ xa: “Lương Hiện.”

Lương Tiến Vũ dáng người thẳng tắp trong bộ âu phục giày da đứng bên cạnh bà ấy cũng nhẹ nhàng gật đầu với anh, tỏ vẻ chào đón.

Mẹ kế cùng em trai kế thật có phong thái chủ nhân.

“Anh về sớm hơn bố.” Lương Tiến Vũ cười nói.

Người này nét mặt đứng đắn, có thể nói là tuấn tú lịch sự, mỗi động tác đều toát ra phong thái nhã nhặn.

Thực ra hai người họ cùng năm sinh, Lương Hiện lớn hơn mấy tháng nhưng khi đứng cạnh nhau lại khiến người ta cảm thấy Lương Hiện mới là cậu hai, trên người toát ra vẻ tự do phóng khoáng tựa như vô dục vô cầu.

“Đang ở gần đây, thuận đường liền qua.” Lương Hiện đáp bâng quơ.

Đúng là câu lạc bộ cách nơi này không xa.

“Vào trong nhà nói chuyện đi.” Chung Hoàn Chi tủm tủm cười, nghiêng người mời anh vào nhà.

Thực ra cửa lớn của căn biệt thự vẫn mở rộng, dáng người bà dong dỏng thanh mảnh, dù không nghiêng người cũng không cản trở Lương Hiện bước vào.

Lương Hiện vốn cho rằng tối nay cũng chỉ là một bữa cơm nhàm chán nên chẳng mấy hứng thú. Nhưng giờ anh phát hiện hai mẹ con nhà này diễn màn ra oai phủ đầu cũng rất thú vị, trên môi bất giác khẽ nở nụ cười.

Nụ cười của anh khiến Lương Tiến Vũ không nắm bắt được, trong lòng liền chùng xuống.

Đến khi Lương Trị Hoành trở về, bốn người một nhà cùng ăn cơm.

Lương gia không có quy định “khi ăn không nói”. Trong bữa cơm, Lương Tiến Vũ kể về vụ việc mình vừa giải quyết được, thể hiện rõ năng lực xuất chúng của bản thân, khiến Lương Trị Hoành trước giờ vẫn luôn nghiêm nghị mày giãn ra, nét mặt thể hiện ý khen ngợi.

Ông cầm khăn ăn lau tay, trầm giọng nhắc nhở: “Chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút.”

“Vâng, thưa bố.” Lương Tiến Vũ lập tức đáp.

Những năm gần đây, Lương Hiện không ở nhà, Lương Tiến Vũ càng ngày càng được coi trọng, thăng tiến vèo vèo lên vị trí Phó Tổng giám đốc tập đoàn, quan hệ với Lương Trị Hoành cũng gần gũi hơn nhiều. Có đôi khi anh ta nghĩ khoảng cách tới vị trí kia dường như chỉ còn cách một bước chân nữa mà thôi.

Nhưng mà giữa đường vẫn còn một khối đá chặn ngang.

Nghĩ đến đây, Lương Tiến Vũ theo phản xạ liếc nhìn Lương Hiện, lại thấy anh từ đầu tới cuối không chút biểu cảm, đừng nói tới ghen ghét, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn, tựa như những người ngồi cùng một bàn ăn với anh đây chẳng có quan hệ gì với mình.

Sau khi ăn xong, Lương Tiến Vũ vốn định sẽ theo thường lệ ở lại cùng Lương Trị Hoành chơi cờ. Không ngờ Lương Trị Hoành không có hứng thú, anh ta đành phải tạm biệt ra về.

Lương Trị Hoành ngồi trên ghế sô-pha chủ vị, gật đầu dặn dò: “Bảo tài xế đi chậm thôi.”

Lương Tiến Vũ đáp: “Cảm ơn bố.”

Anh ta xoay người đi được vài bước thì nghe thấy giọng nói của Lương Trị Hoành vang lên sau lưng, còn có âm thanh rất nhỏ của lớp vải quần áo cọ sát: “Lương Hiện, anh theo tôi tới phòng làm việc.”

Bước chân của Lương Tiến Vũ khựng lại, âm thầm siết chặt nắm đấm.

Hai cha con lần lượt bước vào phòng làm việc, Chung Hoàn Chi muốn mượn cớ bưng trà để đi vào nhưng lại bị quản gia chặn bên ngoài.

Lương Hiện ngồi xuống ghế sô-pha, hơi ngả ra sau, một bàn tay gác lên lưng ghế: “Bố tìm con có việc gì?” 

Lương Trị Hoành vừa thấy vẻ nhởn nhơ của anh, gân trên trán đã giật giật, quở trách: “Mày nhìn xem mày có giống một người đã kết hôn không!”

Đúng là không giống, một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực, đa phần thời gian Lương Hiện còn chẳng nhớ đến nó. Thế nên anh cũng không cãi lại.

Lương Trị Hoành hiểu đứa con trai này của mình, từ nhỏ đã cứng đầu hơn người khác nhiều. Khi anh còn nhỏ, ông còn có thể mắng mỏ đánh chửi nhưng khi đã lớn thì chẳng còn kiểm soát được.

Ông thở dài ngồi xuống, có lẽ trâm trạng đã bình tĩnh hơn, một lúc sau mới từ tốn nói: “Anh với Minh Tự chuẩn bị cho lễ đính hôn đi, tổ chức vào tháng mười.”

Hai nhà Lương – Minh liên hôn đánh dấu sự thay đổi của thế vạc ba chân trước nay ở Bình Thanh, chắc chắn sẽ gây sóng gió không nhỏ. Hai nhà cố ý truyền ra tin tức hợp tác trong dự án mới Tân Hải để thu hút đầu tư, nếu giờ tổ chức hôn lễ luôn thì sẽ lấn át tin tức về dự án, thế nên trước hết tổ chức tiệc đính hôn sẽ thích hợp hơn. 

Lương Hiện đáp “Ừm”, giọng điệu lười nhác: “Con có phải tới không?”

“Lại ăn nói hỗn hào! Mày không tới thì ai tới?” Lương Trị Hoành trừng mắt với anh.

Nghĩ lại còn có chuyện quan trọng, ông ta lại miễn cưỡng kìm lại cơn giận của mình: “Tháng sau anh tới công ty điện ảnh Kinh Hoằng rèn luyện nửa năm trước đã, năm sau về tổng công ty, bắt đầu từ vị trí Phó Tổng giám đốc. Anh đừng bướng nữa, bắt đầu học việc quản lý tập đoàn đi.”

“Tổng công ty đã có một vị Phó Tổng giám đốc Lương rồi, con mà tới chỉ sợ nó sẽ có ý kiến.” Trong đầu Lương Hiện hiện ra hình ảnh sắc mặt ỉu xìu như cơm thiu của Lương Tiến Vũ khi rời đi.

Lương Trị Hoành né tránh đề tài này: “Năng lực của Tiến Vũ đúng là xuất sắc, sau này sẽ trở thành phụ tá đắc lực cho anh.”

Lương Hiện cười: “Mấy lời này của bố chỉ lừa được đứa trẻ con ba tuổi thôi.”

Ai cũng có thể nhìn ra dã tâm bừng bừng của Lương Tiến Vũ, năng lực kinh doanh cũng không kém, khuyết điểm duy nhất cũng là khuyết điểm trí mạng chính là huyết thống… Anh ta là con riêng của Chung Hoàn Chi. 

Bất kể Lương Trị Hoành có ngợi khen coi trọng Lương Tiến Vũ đến thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không phá vỡ nguyên tắc, đem sản nghiệp khổng lồ của gia đình giao cho người ngoài.

“Tôi sẽ nói chuyện với nó.” Lương Trị Hoành im lặng một lúc rồi nhìn về phía anh: “Đừng quên tháng sau tới công ty báo danh. Cho tôi thấy năng lực của anh, chứ đừng chỉ có cái lý lịch đẹp.”

Ngữ điệu của Lương Hiện vẫn nhơn nhơn: “Nói hay ghê.”

Nhìn thái độ ngả ngớn này đi, giống người thừa kế chỗ nào chữ. Cơn giận tích tụ cả buổi tối trong lòng Lương Trị Hoành cuối cùng cũng bộc phát vào giây phút này: “Lương Hiện, tôi thực sự không biết anh giống ai!”

Lời vừa dứt, Lương Hiện liền bật cười.

“Con là do bố và một người phụ nữ khác sinh ra.” Giọng điệu anh bình bình, trong đôi mắt như có màn sương che phủ: “Không giống bố thì đương nhiên là giống bà ấy.”

Khi Lương Hiện về đến nhà, Nguyên Đán đang bay loạn xạ khắp nơi.

Lương Hiện đưa tay ra, nó liền vỗ cánh phành phạch, đậu trên ngón tay anh.

“Thưa ngài, tâm trạng ngài không tốt.” Thành Thái cung kính nói với anh.

Lương Hiện là người dù trong lòng có tâm sự, người ngoài nhìn vào cũng chỉ thấy dáng vẻ phong lưu phóng khoáng, “cưỡi ngựa xem hoa” của anh, rất dễ lướt qua. Thạch Thái đi theo anh một thời gian dài nên mới có thể hiểu anh một chút.

Trở về nhà với vẻ mặt sa sầm như hôm nay quả thực rất hiếm.

Trong lòng Lương Hiện đúng là rất khó chịu, câu nói cuối cùng thốt ra khi nãy không chỉ là nhát dao tổn thương Lương Trị Hoành mà còn đâm vào chính anh.

Thế nhưng anh chẳng nói gì, đưa Nguyên Đán đi thẳng lên tầng.

Thạch Thái hiểu ra, anh không muốn bị người khác quấy rầy, thế nên anh ta tiếp tục cọ rửa lồng chim.

Nguyên Đán nhận ra tối nay chủ nhân của nó đặc biệt khó chiều… Nó nói chuyện anh không đáp lại, nó trêu chọc anh không cười. Nó nói “Cung hỉ phát tài”, anh cũng chỉ lạnh nhạt liếc nhìn: “Mày không biết nói câu gì khác à?” 

Nguyên Đán nghiêng đầu, nghĩ nát óc cũng không thốt ra nổi nửa chữ.

Phải hầu hạ một vị đại thiếu gia khó tính như vậy đúng là làm khó con chim như nó rồi.

Lương Hiện nhìn Nguyên Đán chăm chú một hồi rồi khẽ nhếch môi.

Anh lại lấy ra một cái lồng chim, để Nguyên Đán vào trong đó, cho nó đứng trên thanh chắn. Anh mở điện thoại, mở chức năng quay video rồi ung dung ngồi bên cạnh.

Nguyên Đán không biết vị đại thiếu giá khó hầu hạ này lại định làm gì, loanh quanh trong lồng vài vòng cũng không nghĩ ra được, đành từ bỏ rồi theo thói quen cúi đầu chải lông.

Lương Hiện chính là đang chờ thời cơ này.

Anh lúc này cực kỳ giống một cậu thiếu niên ấu trĩ, trong lòng buồn bực liền muốn ức hiếp người khác. Vì thế anh gửi video cho Minh Tự, nhắn: “Thích không?”

Minh Tự trả lời bằng một dầu hỏi chấm.

Lương Hiện bật cười, rất “ngứa đòn” nhắn tiếp: “Gửi cho cô xem đấy.”

Đợi vài phút cũng không thấy Minh Tự trả lời.

Nụ cười trên môi Lương Hiện vẫn chưa tắt, anh ngồi thẳng dậy: “Tức giận à?”

Gõ xong mấy chữ này, đang định nhấn gửi thì thấy một ký tự dấu chấm than màu đỏ hiện ra.

Lương Hiện nhìn chằm chằm mấy giây, khẽ “xì” một tiếng…

Anh bị chặn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play