Thực ra ai cũng hiểu động tác đó của Lương Hiện không có bất cứ ý đồ lưu manh nào. Nhưng khi Minh Tự vừa ra khỏi nhà lớn nhà họ Minh được vài bước cả người vẫn thấy khác lạ.
Cô còn chưa kịp mở miệng nói gì, Lương Hiện đi trước đã ngoái đầu nhìn lại, nhìn vẻ mặt cô rồi khẽ bật cười: “Khoác tay thôi mà, gì mà ngây thơ thế?”
Những lời này dường như có thể bộc lộ hết vị đại thiếu gia này thường ngày là cái loại lăng nhăng thế nào. Ngay cả cô mà anh cũng dám mở miệng đùa giỡn.
Đến đây cảm giác khác lạ lập tức biến mất trong nháy mắt, trong còn chút dư vị gì. Minh Tự cười lạnh: “Tôi chỉ không muốn khoác tay với ANH thôi.”
Vừa nói xong, cô liền vung tay đi trước, giày cao gót giẫm mạnh xuống mặt đất, cũng không biết có phải cố ý nói cho anh nghe hay không.
Một tay Lương Hiện đút túi, thong dong đuổi theo cô.
Không đùa với cô được đâu.
Có lẽ kỹ thuật diễn xuất của hai người ngày hôm đó quá xuất sắc, khiến Sầm Tâm Nhạn cũng yên lòng, tóm lại suốt một khoảng thời gian dài bà trở nên yên ắng, không gây chuyện không đâu.
Thứ bảy, Lâm Hề Gia hẹn Minh Tự tới câu lạc bộ MMA.
Minh Tự tiện tay tra trên mạng, mấy năm nay MMA rất phát triển trong nước, tuy rằng liên tục tổ chức các cuộc thi đấu, sự hưởng ứng thu được cũng không tệ nhưng vẫn chỉ là sở thích của một bộ phận nhỏ.
Không biết từ bao giờ Lâm Hề Gia lại mê trò này.
“Sao đột nhiên lại nổi hứng muốn đánh đánh giết giết thế?” Minh Tự khi ra khỏi nhà đeo một chiếc kính râm to bản, che hơn nửa khuôn mặt.
Cô mặc đồ đỏ, tô son đỏ chót, dưới ánh nắng ban chiều trở nên rực rỡ, càng làm nổi bật làn da trắng nõn. Dọc đường đi có bao người liên tục ngoái nhìn, còn tưởng là vị minh tinh nào đi dạo phố.
“Có kịch bản về đề tài này.” Minh Tự vừa định khen ngợi tinh thần chuyên nghiệp của Lâm Hề Gia thì đã nghe cô ấy nói thêm: “Hơn nữa cậu không cảm thấy hình ảnh mấy người cơ bắp đầy mình đánh nhau rất gợi cảm à?”
Minh Tự cạn lời một lúc: “Không. Thế mà cậu không thấy hơi ghê à?”
Cô thực sự không thưởng thức nổi vẻ đẹp cơ bắp cuồn cuộn khoa trương như thế. Trong cuộc sống bình thường, trừ khi bắt buộc, không thì chẳng ai cố ý luyện tập để phô sức mạnh như vậy, dễ phản tác dụng gây mất mỹ cảm.
Lâm Hề Gia “xì” một tiếng, cam đoan: “Khi tới đó cậu sẽ thay đổi quan điểm.”
Câu lạc bộ tên “Parrot”, nội thất bài trí rất xa hoa, chỉ riêng nơi tập luyện đã chiếm mấy căn phòng lớn. Phong cách bài trí theo kiểu hiện đại công nghiệp, ánh đèn điện chiếu vào làn can kim loại màu đen, mạ một lớp ánh sáng.
Giám đốc của câu lạc bộ này là người quen của Lâm Hề Gia, thấy cô tới đúng hẹn, liền bước tới, kêu lên: “Cô Lâm!”
Nghe giới thiệu, vị giám đốc này họ Triệu, phụ trách sắp xếp vận động viên thi đấu. Lần trước khi hai người họ tới, giám đốc Triệu không có ở đây nên hai người chỉ “cưỡi ngựa xem hoa” rồi rất nhanh đã rời đi. Lần này thú vị hơn nhiều, giám đốc Triệu dẫn hai người đi tham quan hết câu lạc bộ, lại giới thiệu quy trình thi đấu cùng những trận đấu kinh điển nhất của MMA, cuối cùng quay về nơi huấn luyện, mời hai người ngồi xem vận động viên tập luyện.
Trong quá trình, chủ yếu là Lâm Hề Gia trò chuyện với giám đốc Triệu, Minh Tự chỉ ngồi nghe, nhờ đó mà được học hỏi công lực nói dối không chớp mắt cực kỳ thâm hậu của Lâm Hề Gia.
Giám đốc Triệu nói: “Nói thật, tình hình trong nước của MMA trước mắt cũng không tốt lắm, còn chưa phát triển lắm. Như người vừa đi qua kia, thực ra là một vị nhà có tiền, coi như là cậu ấm đời thứ hai đi, cũng phải đấu tranh với sự phản đối của người nhà mới đến câu lạc bộ của chúng tôi.”
“Thật không dễ dàng gì.” Lâm Hề Gia vừa hí hoáy viết trên cuốn sổ nhỏ, vừa nói với cảm xúc dạt dào: “Nhưng mà trong mắt tôi có thể nhìn thấy hình ảnh một người đàn ông tỏa sáng vì ước mơ, đây mới đúng là sức hấp dẫn của MMA.”
Minh Tự: “……”
Lúc trước ai nói “Mấy người cơ bắp đánh nhau thật gợi cảm” ý nhỉ?
Trận đấu bắt đầu. Hai tuyển thủ một người mặc đồ đỏ, một người mặc đồ đen thực hiện động tác chào hỏi xong xuôi.
Minh Tự lại gần quan sát, thấy cơ bắp trên người họ gồng lên như từng khối đá rắn chắc. Không hiểu sao cô đột nhiên nghĩ đến người vệ sĩ của Lương Hiện. Anh ta không giống kiểu mấy chàng trai trẻ tuấn mỹ cố ý tới phòng gym tập luyện, cơ bắp của người vệ sĩ đó chắc hẳn là thực sự có lực, do rèn luyện mà thành, rắn chắc đến mức bộ vest trên người hơi căng ra.
Lương Hiện dẫn theo một người như vậy bên cạnh chắc không phải để làm “lính đánh thuê” đấy chứ? Vệ sĩ và “lính đánh thuê” ý nghĩa khác hẳn nhau.
Thất thần một lúc, ánh mắt lại tiếp tục quan sát, hai người trên võ đài đã phát động thế tấn công.
MMA cho phép sử dụng nhiều kỹ thuật chiến đấu. Minh Tự là người ngoài nghề nhưng vừa hay có giám đốc Triệu giải thích mới biết một người trong số họ am hiểu về quyền anh, người kia lại học nhu đạo.
“Thế nào, đẹp không? Mình không lừa cậu mà.” Nhìn một lúc, Lâm Hề Gia nói với cô.
Minh Tự gật đầu.
Các động tác dứt khoát, lưu loát, từ huých tay, đi đường quyền, ngã xuống cho đến siết cổ, mồ hôi văng ra, đúng là toát ra sự mạnh mẽ như muốn liều mạng, khiến người xem cảm thấy rất đã.
Lâm Hề Gia xem rất nghiêm túc, thi thoảng lại vẽ phác trên quyển sổ của mình: “Thực ra mấy năm nay ở Bình Thành cũng có mở ra mấy câu lạc bộ MMA, mình đã tới xem qua. Câu lạc bộ này khiến người ta cảm giác rất khác biệt, bầu không khí nhẹ nhàng hơn, không quá bát nháo.”
Câu lạc bộ thường thưởng phạt dựa trên kết quả thắng thua, khi đến trận đấu quan trọng, tự nhiên sẽ có người tìm cách dàn xếp, “bán độ” linh tinh, cũng không phải chuyện gì mới lạ.
Minh Tự tìm ra nguyên nhân tạo nên sự khác biệt: “Điều này có nghĩa là ông chủ của câu lạc bộ này rất giàu có.”
Lâm Hề Gia nghĩ nghĩ một lúc liền hiểu ra: “Đúng vậy.”
Chỉ khi câu lạc bộ có đủ nguồn tiền mới có đủ tự tin không bị bất kỳ thế lực nào chi phối, tuyển thủ mới có được chế độ đãi ngộ tốt, đương nhiên cũng sẽ không lén dàn xếp kết quả.
Nghĩ đến đây liền thấy hứng thú với ông chủ đứng sau nơi này.
Lâm Hề Gia đột nhiên có ý tưởng: “Cậu nói, nếu mình đi dò hỏi thông tin về ông chủ thì sao, hỏi ông ta có đồng ý trở thành nguyên mẫu nhân vật trong phim của mình không?”
Đúng lúc này, giám đốc Triệu ngồi bên cạnh không biết nhìn thấy gì mà lại đứng dậy, sải bước đi nhanh về một phía.
Minh Tự theo phản xạ nhìn theo, cách tấm lưới vây hình bát giác, bóng đèn trên trần nhà rọi xuống một vầng sáng mờ mờ, nhìn không rõ.
Cô cụp mắt tránh ánh sáng, mơ hồ nhìn thấy một bóng người dong dỏng cao, phía sau có 2-3 người đi theo.
Giám đốc Triệu lại gần, dáng vẻ ân cần như nhìn thấy ông chủ lớn, từ xa đã lên tiếng chào hỏi: “Ông chủ!”
Khi ông chủ kia tới gần, Minh Tự mới nhìn rõ anh ta, cô đứng vụt dậy, tiếng giày cao gót nện xuống nền nhà, phát ra một tiếng “cạch” vang to.
Âm thanh cô gây ra không nhỏ, khiến giám đốc Triệu quay ra nhìn với vẻ mặt khó hiểu: “Cô Minh?”
Người quay lại nhìn còn có Lương Hiện. Anh đứng bên cạnh tấm lưới chắn màu đen hình bát giác, khẽ nhướng mày, khóe môi hơi mỉm cười coi như chào hỏi.
Hiển nhiên anh đã nhìn thấy cô từ lâu.
Minh Tự bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem gần đây mình có gặp vấn đề gì về phong thủy hay không, sao cứ gặp cảnh “oan gia ngõ hẹp” với người này.
Lâm Hề Gia kinh ngạc thốt lên: “Lương Hiện? Anh là chủ nơi này sao?”
Lâm Hề Gia quen biết Minh Tự từ hồi trung học, đương nhiên cũng biết đám người Lương Hiện, cả nhóm còn từng ăn cơm với nhau vài lần.
Lương Hiện tay đút túi quần, nghe Lâm Hề Gia nói vậy thì bật cười: “Đúng vậy, nhàn rỗi không có việc gì nên đầu tư vào câu lạc bộ cho vui.”
Lâm Hề Gia âm thầm líu lưỡi.
Dù sao cái danh thái tử gia tập đoàn Kinh Hoằng số một Bình Thành cũng không phải trò đùa. Đốt tiền đầu tư vào một câu lạc bộ xa hoa như vậy mà chỉ để cho vui.
“Hai người có hứng thú với môn đối kháng phối hợp này à?” Lương Hiện có vẻ muốn trò chuyện.
Khu huấn luyện thường ngày cũng không có người tới tham quan, chỉ có một dãy ghế ngồi. Minh Tự và Lâm Hề Gia ngồi giữa, Lương Hiện ngồi nghiêm túc phía bên trái, chân dài duỗi ra, tư thế rất thoải mái.
Thạch Thái tay cầm cái lồng sắt, đi theo phía sau Lương Hiện. Anh giai vệ sĩ to cao lúc này trông như tùy tùng hộ tống đại thiếu gia.
“Tôi muốn viết kịch bản nên tới đây thu thập tư liệu.” Lâm Hề Gia đáp.
“Có gì cần hỗ trợ cô cứ nói với giám đốc Triệu một tiếng là được.”
Lam Hề Gia đang lo không được phỏng vấn tuyển thủ, nghe Lương Hiện nói thế hai mắt lập tức sáng lên: “Được!”
Có lẽ giọng điệu quá mức vui vẻ lại có phần nịnh nọt, Minh Tự liếc nhìn cô, ánh mắt thể hiện rõ sự nghi ngờ về lập trường của cô.
Lâm Hề Gia: “……”
Suýt chút nữa thì quên.
Theo lý mà nói, kẻ thù của chị em chính là kẻ thù của bản thân, Lương Hiện hẳn là kẻ thù chung của Minh Tự và Lâm Hề Gia. Nhưng Lâm Hề Gia sắp tới sẽ vào làm việc cho công ty điện ảnh Kinh Hoằng, đây là công ty dưới trướng tập đoàn Kinh Hoằng. Nói cách khác, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vị đại thiếu gia thoạt nhìn lười nhác tự phụ đang ngồi trước mặt đây chính là ông chủ tương lai của Lâm Hề Gia.
Thể diện của ông chủ nhất định phải giữ, đại tiểu thư cũng cần phải dỗ, Lâm Hề Gia giơ tay thề thốt với Minh Tự: “Đều do dòng đời xô đẩy, mình thực sự không có cách nào cưỡng lại!”
Minh Tự liếc nhìn cô ấy, gập một ngón tay thừa đang giơ lên của cô ấy: “Cậu dám à.”
“Đương nhiên không dám!” Lâm Hề Gia lại thề thốt lần nữa, lần này tư thế chính xác rồi.
Minh Tự hài lòng.
Lâm Hề Gia vẫn lo lắng hai người này lại sắp gây gổ với nhau, liền nói: “Hay là chúng mình cứ đi trước, lần sau mình tới phỏng vấn một mình?”
“Không cần đâu, cậu cứ làm việc của cậu.” Minh Tự nói.
Lâm Hề Gia liền đứng dậy đi tìm giám đốc Triệu, định “tốc chiến tốc thắng”.
Trên võ đài, cuộc đấu vẫn tiếp tục.
Minh Tự quyết định ngó lơ Lương Hiện, theo dõi trận đấu nghiêm túc hơn khi nãy nhiều.
Bât chợt, cô nghe tiếng anh hỏi: “Tối nay có một trận đấu, tuyển thủ giành đai lưng vàng năm ngoái sẽ lên sàn đấu, muốn xem không?”
Minh Tự xác nhận câu hỏi này là dành cho cô. Cô liếc mắt nhìn anh, đáp: “Sao bỗng nhiên lại có lòng tốt mời tôi thế?”
Cô còn nhớ lần trước ở cổng lớn nhà họ Minh, nụ cười hờ hững có phần ngả ngớn của Lương Hiện khiến cô không thoải mái.
Lương Hiện từ tốn nói: “Là chủ nhà, phải mời khách mới lễ phép.”
Minh Tự dứt khoát từ chối: “Tôi không đi.”
Lương Hiện nhướng mày cười cười, ý là tùy cô.
Cô để ý thấy trên chỗ ngồi bên cạnh anh có một cái lồng chim.
Hai bên rèm lồng chim xốc lên, bên trong là một con chim anh vũ màu lông rực rỡ, xinh đẹp, chủ yếu là màu đỏ rực, màu lông trên cánh chim và đuôi thay đổi dần thành màu xanh lam.
Anh ta mang theo chim anh vũ tới xem đấu võ?
Minh Tự liếc nhìn, không kìm được tò mò, lại nhìn thêm một lần.
Con chim anh vũ kia có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô, liền quay đầu nhìn, bỗng nhiên gân cổ kêu lên: “Cung hỉ phát tài, vạn sự như ý!”
Minh Tự: “……”
Mấy lời chúc cũ kỹ từ tám trăm năm trước này chẳng giống phong cách của Lương Hiện chút nào.
Cô không kìm được liền hỏi: “Sao anh không dạy nó nói câu gì khác?”
“Có dạy nhưng nó không chịu học, chỉ biết nói mấy câu này.” Dáng vẻ Lương Hiện rất điềm nhiên: “Toàn ‘Cung hỷ phát tài, vạn sự như ý’ hoặc là…”
Con chim anh vũ rất thức thời nói tiếp: “Mỗi năm một nhiều!”
Giọng chim cao vút hòa với giọng nói trầm trầm của Lương Hiện tạo nên một âm thanh vui tai bất ngờ.
Minh Tự cúi người quan sát, hỏi: “Tên của nó là gì?”
“Nguyên Đán.” Lương Hiện đáp.
Minh Tự không nén được phì cười.
Chỉ biết nói mấy câu chúc, đặt tên “Nguyên Đán” là quá chuẩn.
Môi cong lên nở nụ cười, khựng lại rồi chậm rãi tắt dần.
Gặp quỷ rồi, có bao giờ cô với Lương Hiện hòa thuận như thế, còn trò chuyện nữa?
Tất cả là tại con chim anh vũ kia gây họa.
Minh Tự tính trời sinh thích những thứ xinh đẹp, ví dụ như trang sức, giày cao gót hay là chim, mèo, chó, đây là một loại bản năng.
Bởi thế mà bất tri bất giác, cô đã quên mất quan hệ lúng túng giữa hai người.
Cô mím môi, quay đầu đi.
Nhưng con chim anh vũ kia thực sự thú vị. Minh Tự ngồi ngay ngắn rồi lại không nhịn được liếc nhìn.
Con chim đó xem trận đấu rất chăm chú, đến những đoạn hấp dãn, nó ngẩng cao đầu, đôi cánh diễm lệ giơ lên vỗ điên cuồng, kích động kêu ầm ĩ, rất buồn cười.
Lương Hiện ngồi song song với nó, so ra thì điềm đạm hơn nhiều.
Minh Tự lại dời mắt về phía tấm lưới bát giác.
Diễn biến trên võ đài đã đi đến hồi quyết định, động tác hai bên tung ra liên tục không ngừng nghỉ, tình hình chiến đấu càng lúc càng gay cấn.
Minh Tự vừa xem vừa hồi hộp, cô nghe Lương Hiện thong dong cất tiếng, như thể đang nói chuyện phiếm: “Cô đoán xem ai sẽ thắng?”
Cô thuận miệng nói ra suy đoán: “Là người mặc đồ đỏ.”
Nói xong nghĩ lại cũng thấy có lý… Người đó học nhu đạo, chẳng phải luôn nói “nhu khắc cương” hay sao.
Lương Hiện cười: “Thế tôi chỉ có thể đoán là người mặc đồ đen.”
“Có tiền đặt cược không?” Máu hiếu thắng của Minh Tự lập tức trào dâng, chống cằm nhìn anh.
Đúng là anh có một thứ cô muốn.
Lương Hiện gác khuỷu tay, nghiêng đầu nhìn cô: “Muốn đánh cược à?”
Minh Tự khẽ nhướng màu, đang muốn xác nhận lại thấy anh quay mặt đi, ung dung nói: “Đã biết là thua, ai còn đánh cược nữa.”
Minh Tự: “……”
Nếu đã không đánh cược thì vì sao còn muốn cô đoán chứ, lại còn đưa ra dự đoán khác với cô.
Đem cô ra làm trò cười à?
Cô không muốn nói chuyện với anh nữa.