Khi Sầm Tâm Nhạn gọi điện tới, Lương Hiện vừa mới tắm xong. Anh mặc áo khoác tắm đi đến bên bàn trà, mắt nhìn cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại, thờ ơ cầm điện thoại lên, tay tiếp tục lau tóc.
Ở đầu dây bên kia, Sầm Tâm Nhạn cực kỳ khách khí, đầu tiên dịu dàng hỏi thăm anh mấy câu rồi lại nói tính cách Minh Tự không nhẹ nhàng hiền dịu tí nào, mong anh thông cảm chút.
Từng câu từng chữ đều thể hiện hình tượng người mẹ hiền từ quan tâm tới con gái mình.
Nếu không phải anh lớn lên cùng Minh Tự từ nhỏ, có khi anh còn thực sự cho rằng quan hệ mẹ con giữa hai người họ rất hài hòa.
Dù sao cũng là “mẹ vợ” trên danh nghĩa, Lương Hiện thu lại cái vẻ đại thiếu gia cà lơ phất phơ của mình, khách khí đáp: “Đâu có ạ.”
Sầm Tâm Nhạn cười cười, nói vài câu đáp lại rồi đi vào vấn đề chính: “Hai ngày nay hình như tâm trạng của Minh Tự không tốt lắm, vừa rồi ở nhà còn cáu giận đập phá đồ, sau đó lại tới trung tâm thương mại Hằng Vu mua sắm. Có phải các con cãi nhau không?”
Lương Hiện ngồi xuống sô-pha, tiện tay quẳng khăn lau tóc sang một bên.
Anh không khỏi cảm thấy Sầm Tâm Nhạn thật nhiều chuyện, giọng điệu cũng bất giác có chút thờ ơ: “Không phải cô ấy vẫn thích trang điểm sao.”
Mỗi lần gặp mặt cứ phải sửa soạn cho thật xinh đẹp lộng lẫy rồi mới chịu ra khỏi cửa.
Anh còn nhớ, vào kỳ nghỉ hè năm nào đó, hội Thành Dục cứ nhất định đòi đi câu cá. Lương Hiện vốn dĩ không có hứng thú với sở thích của người già và người trung niên này, lần đó không hiểu sao anh vẫn đi.
Cả đám người lái xe rồng rắn kéo tới cửa nhà Minh Tự, cuối cùng chờ trong xe muốn ngủ gục mấy giấc rồi mới thấy cô đi xuống.
Hình ảnh đó không hiểu vì sao vẫn khắc sâu trong ký ức của Lương Hiện.
Anh nhớ rõ cô mặc một chiếc váy màu xanh lam, làn váy hình như còn đính óng ánh, khi ánh mặt trời chiếu vào liền phát sáng.
Thiếu nữ da thịt mịn màng, cằm khẽ hất lên, sống lưng thẳng tắp đi về phía bọn họ, tựa như một con khổng tước nhỏ vừa xinh đẹp vừa kiêu ngạo.
Lấy lại tinh thần, Lương Hiện khẽ kêu “a” một tiếng không rõ hàm ý.
Anh cứ bảo buổi tối hôm đó khi anh nhìn thấy cô liền liên tưởng tới con gì đó nhỏ nhỏ hoa hòe hoa hoét lộng lẫy trong vườn bách thú… Nhất thời anh không nhớ ra là con gì, hóa ra là khổng tước.
Ngẫm kĩ lại, rất chuẩn.
“Không cãi nhau là tốt rồi.” Đầu dây bên kia, Sầm Tâm Nhạn vẫn từ tốn nói: “Lương Hiện à, mẹ biết các con chắc vẫn còn thấy ấm ức nhưng đây là vì lợi ích của hai nhà chúng ta. Ván đã đóng thuyền, mẹ vẫn hy vọng các con có thể sống chung hòa hợp.”
“Mẹ nghĩ nhiều rồi, những điều này bọn con đều hiểu.” Lương Hiện lạnh nhạt đáp.
Giọng điệu của anh tuy rằng không đến mức khiến người ta vừa nghe liền biết anh đáp qua loa có lệ nhưng cũng chẳng có chút thành ý nào.
Sầm Tâm Nhạn nói thêm vài câu rồi thức thời rút lui, trước khi cúp máy, bà ta còn tâm lý nhắc nhở anh rằng xe của Minh Tự chắc sẽ có chút vấn đề nhỏ, phiền anh đi đón cô.
Lương Hiện khẽ nhếch môi, tiện tay ném điện thoại lên sô-pha.
Hiếm khi nào anh lại thấy đồng cảm với Minh Tự như lúc này… Nếu Sầm Tâm Nhạn là mẹ anh, tâm lý phản nghịch của anh không khéo càng nặng hơn, tính cách của anh so với vị đại tiểu thư kia có lẽ còn kiêu ngạo hơn.
Minh Tự đi toilet quay ra liền phát hiện mấy chiếc túi đồ hàng hiệu đều để trên sô-pha của khu vực nghỉ ngơi, mà tài xế xách túi đã chẳng thấy bóng dáng đâu.
Cô còn tưởng rằng anh đi nhà vệ sinh nên kiên nhẫn chờ đợi, thế mà vẫn không thấy anh ta đâu, đành gọi điện thẳng cho anh ta.
… Sau đó cô liền hiểu quý bà Sầm Tâm Nhạn đã hao tâm tổn sức sắp xếp rồi.
Thực ra cô cũng không phải rời tài xế ra là không đi nổi, gọi xe cũng có thể về được nhà, chỉ là một mình cô sợ rằng xách túi lớn túi nhỏ, khi xuống cầu thang sẽ khó khăn.
Chỉ sợ còn khiến người qua đường vây lại xem.
Chưa nghĩ ra xem phải làm thế nào bây giờ, Minh Tự ngồi im tại chỗ, tra danh bạ định gọi cho Lâm Hề Gia hoặc Thành Dục.
Nhưng mà rất tiếc, cả hai người họ không ai nhận điện thoại, chắc một người đã đi ngủ một người kia còn ở ngoài biển.
Minh Tự thở dài, ngửa đầu nhìn logo to đùng của cửa hàng đối diện… Lần đầu tiên trải qua chuyện đi dạo phố mà lại bị tài xế bỏ rơi giữa đường, cô thực sự thấy mơ hồ.
Khi Lương Hiện đến liền nhìn thấy cô trong tình trạng này.
Cô mặc một bộ váy màu hồng nhạt, ngồi trên sô-pha, hơi ngửa mặt, lọn tóc đen nhánh mềm mại rủ xuống. Nhìn cô thế này lại ngoan ngoãn bất ngờ, như đang chờ người tới đón.
Bước chân anh khựng lại nhưng rồi rất nhanh lại sải bước tới gần.
Minh Tự thoáng thấy có người tiến tới, theo phản xạ quay đầu, nói với vẻ không thể tin được: “Lương Hiện?”
Thấy cô bất ngờ như vậy, mắt mở to tròn, Lương Hiện lại không biết làm thế nào, khẽ bật cười: “Sao hả, tôi tới không được à?”
Minh Tự đúng thực không ngờ vị đại thiếu gia sống trong nhung lụa này sẽ tới đây đón cô.
Theo lẽ thường, Lương Hiện còn lâu mới thèm hạ cố tới đây một chuyến, thế nên cô lập tức nghĩ chuyện này có liên quan đến Sầm Tâm Nhạn.
“Mẹ tôi bảo anh tới à?” Cô hỏi
Lương Hiện “ừ” một tiếng rồi hỏi: “Không thì sao chứ?”
Có lẽ anh bị gọi ra khỏi nhà bất ngờ nên chỉ mặc một chiếc áo sơ-mi trắng cùng quần dài màu đen. Vạt áo sơ-mi được sơ-vin vào đai quần dọc theo eo gọn gàng, dáng người vai rộng chân dài, rất đẹp.
Trước giờ Minh Tự vẫn biết Lương Hiện rất đẹp trai… Người đàn ông này từ khi còn nhỏ đã được bao cô gái theo đuổi, ngoại hình đương nhiên không tệ.
Anh là kiểu đẹp trai điển hình từ trong xương cốt, mũi cao, môi mỏng, khóe mắt hơi cong cong, dù không cười hoa đòa vẫn rơi lả tả nhưng dáng vẻ anh lại thờ ơ như thể chẳng để tâm bất kỳ chuyện gì.
Có lẽ chính là vì diện mạo này mà cô không hòa hợp với anh.
Lương Hiện cũng không nói nhiều, bảo là anh tới đón cô rồi khom lưng, xách từng túi lớn túi bé mà cô đi shopping, sải bước chân dài đi trước.
Minh Tự từ nhỏ đã được bao kiểu đàn ông con trai xun xoe bên cạnh, lúc này cũng không cảm thấy có gì không ổn. Cô bước đi trên đôi giày cao gót đuổi kịp anh, sóng vai anh cùng đi.
“Nhưng mà, mẹ tôi cmn tự tiện ép buộc như thế mà anh lại đồng ý cơ đấy.” Minh Tự đi vài bước, cảm thấy sau mấy năm không gặp, suy nghĩ của Lương Hiện bây giờ khiến người ta có phần không nắm bắt được.
Ví dụ như việc anh biết rõ phải về nước để kết hôn, cô vốn tưởng rằng anh sẽ giống như cô phản kháng thật mạnh mẽ, thế mà anh chẳng có ý kiến gì đã chấp nhận.
Sau đó, cô năm lần bảy lượt khiêu khích anh, anh cũng không đáp trả cay độc như lúc còn nhỏ, có vẻ như không còn thực sự so đo với cô nữa.
“Còn cả khoản tiền kia nữa, anh gửi tiền cho tôi làm gì?” Minh Tự bỗng trở nên cảnh giác, giọng điệu bất giác cũng nâng lên một tông: “Không phải anh có ý gì với tôi đấy chứ?”
Lương Hiện hơi quay đầu.
Ý của Sầm Tâm Nhạn chính là muốn anh lấy lòng con gái bà ấy nhưng mà Lương đại thiếu gia từ khi sinh ra có bao giờ lấy lòng ai đâu, chỉ đành thuận tay chuyển một khoản tiền.
Đơn giản, đỡ rắc rối.
Anh vốn định trực tiếp phủ nhận nhưng đột nhiên anh lại cảm thấy trêu đùa cô cũng thú vị. Dù gì anh cũng đã mất công đi một chuyến, cũng phải tìm chút niềm vui chứ.
Vì thế, Lương Hiện thong dong liếc nhìn cô, hỏi: “Nếu đúng thế thì sao?”
“Tôi đây đành phải vì nghĩa lớn mà nghiêm túc từ chối anh.” Minh Tự nói với vẻ nghiêm trang: “Anh không phải kiểu người tôi thích.”
Nhìn phản ứng của anh tuyệt đối không có vẻ gì là có ý với cô. Huống hồ khi cô hỏi câu hỏi này vốn cũng chỉ là thuận miệng khiêu khích anh mà thôi.
Lương Hiện tỏ vẻ hứng thú: “Hả? Thế cô thích kiểu người như thế nào?”
“Trầm tĩnh, đáng tin cậy, có sự đứng đắn.” Minh Tự nói, nhìn anh từ trên xuống dưới với vẻ đánh giá: “Đại khái là trái ngược hẳn với anh.”
Bị đả kích như vậy, Lương Hiện hơi cụp mi, nở nụ cười thoáng qua: “Hóa ra cô không thích người đẹp trai.”
Minh Tự nghẹn lời, tức giận nói: “Đồ ảo tưởng.”
Cái gì mà không thèm so đo với cô chứ, chỉ là ảo giác của cô thôi. Người này trước giờ không có chút phong độ ga-lăng nhường nhịn phái nữ.
… Chỉ là hai người đều đã trưởng thành rồi, nếu không có khi lại giống như hồi còn nhỏ vì tranh giành cái vỏ sò mà vung tay đánh đấm.
Đi ra ngoài tiêu xài tiền khắp bốn phương tám hướng một hồi, còn bất ngờ được sai bảo kẻ thù một mất một còn làm lao động khổ sai miễn phí, tối hôm đó Minh Tự ngủ một giấc ngon lành, ngày hôm sau tỉnh lại, cô lại có linh cảm mới.
Sau ba ngày, toàn bộ ý tưởng thiết kế gần như đã thành hình toàn bộ. Nhưng mà Minh Tự còn chưa nghĩ kỹ sẽ sản xuất thành phẩm như thế nào nên tạm thời cứ giữ trong máy tính.
Thực ra kể từ sau khi cô cùng Lương Hiện đăng ký kết hôn, nhà họ Minh đã hứa vì cô mà kết nối các mối quan hệ, giới thiệu cho cô các công ty cung cấp nguyên vật liệu chất lượng tốt nhất.
Chỉ là Minh Tự vẫn còn tức giận với phía bên đó, tạm thời cô muốn đánh cuộc không chịu đầu hàng.
Tháng 6 tới, Bình Thành cũng bước vào mùa hạ.
Trong khu biệt thự này trồng nhiều nhất là cây bạch quả cùng cây quốc hòe, màu xanh lá cây đan xen tầng tầng lớp lớp. Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá tạo thành những đốm sáng to nhỏ, bóng người nhẹ nhàng đong đưa trên mặt sàn gỗ.
Minh Tự dời mắt khỏi khung cảnh bên ngoài, buồn chán muốn chết quét mắt nhìn những người đang ngồi bên trong.
Hôm nay là ngày gia tộc họ Minh tụ họp, thể theo yêu cầu của cha dượng Minh Chính Uyên, Minh Tự đưa cả Lương Hiện tới. Mọi người cùng dùng bữa, sau đó ngồi trong đình hóng gió hàn huyên.
Nhà lớn nhà họ Minh được thiết kế theo lối kiến trúc cổ, trong vườn có đình đài thủy tạ, hành lang gấp khúc, bóng cây tùng cây bách thấp thoáng giữa vườn, còn có không ít đồ cổ quý hiếm được bày trang trí, còn có ít tượng thú cổ.
Đáng tiếc lúc này chẳng ai có tâm tư thưởng thức, bao nhiêu sự chú ý của các vị trưởng bối đều tập trung lên mấy người trẻ tuổi.
Sầm Tâm Nhạn bắt đầu quan tâm hỏi han, tiếp đó là bảy cô tám dì thay phiên nhau thăm hỏi.
“Haiz, Minh Tự à, cô nghe nói các con không ở cùng nhau à? Thế sao được!” Em gái ruột của Minh Chín Uyên, cũng chính là cô ba của Minh Tự, lúc này nói với giọng cao vút, vừa nghe đã biết không phải loại “đèn cạn dầu”: “Vợ chồng mới kết hôn đã sống riêng sao được, thế làm sao vun đắp được tình cảm?”
Vừa nói dứt lời còn nhìn trái nhìn phải, thu về rất nhiều ánh mắt tán đồng.
Nhiều người rất hay thế này, có thời gian không tìm hiểu bí quyết trường thọ cho tử tế, lại cứ thích nhiều chuyện, chõ mũi vào việc riêng tư của người khác.
Minh Tự sao có thể nhẫn nhịn, lập tức cười lạnh, muốn buông một câu hờn dỗi “Liên quan gì đến cô”, mắt lại thoáng thấy Minh Chính Uyên và Lương Hiện chắc đã bàn chuyện xong xuôi, đang đi về phía bên này.
Trong đình hóng gió phần lớn là phụ nữ, tụ tập lại thực sự rất ồn ào, nhờ phúc của họ, Minh Tự vừa thấy Lương Hiện liền cảm thấy mình được giải thoát rồi.
Hơn nữa anh vừa tới, lập tức trở thành đề tài chính của câu chuyện.
“Vì sao không sống cùng nhau?” Lương Hiện bước tới đình hóng gió, thản nhiên ngồi xuống cạnh Minh Tự, khi bị hỏi câu hỏi tương tự, anh giống như một đại minh tinh khi phải đối mặt với câu hỏi của giới truyền thông, cười ôn hòa không mất đi sự lễ phép, đáp: “Vì Minh Tự khá thích biệt thự cô ấy đang ở hiện giờ, trong đó còn có xưởng thủ công riêng của cô ấy.”
“Cháu đương nhiên thỉnh thoảng sẽ qua đó cùng cô ấy…”
Trước mặt trưởng bối, chỉ cần anh muốn, tất cả phong thái bất cần đời kia đều có thể thu lại không còn chút gì dư lại, thay vào đó là vẻ dịu dàng anh tuấn, khiêm tốn lễ phép. Thật đúng là một ảnh đến lập tức giành được thiện cảm của cả nhóm phụ nữ trung niên.
Minh Tự trong lòng nghi ngờ liệu có khi nào mấy người này bị hút hồn hết rồi không, không thì đầu óc bị chập cheng hết rồi.
Khó khăn lắm mới tìm ra một kẽ hở, cô giật giật tay áo vest của anh, hạ giọng hỏi: “Anh có tật xấu gì?”
Lương Hiện đối với phản ứng của cô không hề bất ngờ chút nào. Anh hơi cụp mắt, cũng hạ giọng trả lời cô: “Cô càng không cho họ nhòm ngó, bọn họ sẽ càng tò mò, không bằng ‘làm một mẻ, khỏe cả đời’.”
Minh Tự: “……”
Đây là lý do anh diễn lắm thành nghiện luôn hả?
Nhưng mà nói cũng đúng lắm cơ, từ trên người Lương Hiện toát ra tư thế thoải mái, hào phóng, tự nhiên, hứng thú của mọi người cũng giảm đi nhiều, quay ra quan tâm tới vấn đề tình cảm của một nhân vật nữ độc thân lớn tuổi khác.
Minh Tự cân nhắc một hồi rồi cũng thể hiện khả năng diễn xuất. Cô che miệng nhẹ nhàng ngáp một cái, nhìn anh rồi nói: “Em mệt rồi, muốn về ngủ trưa.”
Lương Hiện khẽ cụp mi… Kỹ thuật diễn xuất của cô cũng không tệ.
Vừa hay anh cũng không muốn ở lại lâu, liền đứng dậy chào tạm biệt mọi người.
Minh Chính Uyên rất ít khi tham gia những cuộc gặp mặt của đám phụ nữ nên cũng cố ý rút lui thật nhanh, nghe có tiếng nói cất lên, trước khi chia tay còn phải làm một bài diễn văn nhỏ, không khác gì một buổi họp trong công ty
Minh Tự và Lương Hiện ngoan ngoãn dạ vâng, ra vẻ như rất nghe lời, thực ra đối phương nói gì cũng không nghe rõ.
“Được rồi, không làm trễ việc của đám trẻ các con nữa.” Minh Chính Uyên phẩy tay: “Đi đi.”
Minh Tự liền khẽ mỉm cười với mọi người, Lương Hiện vẫn nhập vai ông chồng tốt đứa con rể ngoan, tay xách túi cho Minh Tự, đi đến bên cạnh cô.
Hai người họ đi ra khỏi đình hóng gió, nhìn bóng dáng tựa như một đôi uyên ương đích thực.
Lúc này, Lương Hiện lơ đãng sáp lại gần, khẽ nói: “Bọn họ đang nhìn, diễn cũng phải diễn đến cùng.”
Thế nào là diễn đến nơi đến chốn chứ?
Minh Tự khó chịu, theo phản xạ liếc nhìn anh ta với vẻ nghi ngờ.
Giây tiếp theo, tay cô bị Lương Hiện nắm lấy, rất tự nhiên đặt tay cô lên khuỷu tay anh.
Minh Tự: “……”
Chạm vào tay thôi cũng không muốn.