Cuốn sổ màu đỏ kia lướt qua trước mắt, Minh Tự tựa như nhìn thấy một thứ gì tuyệt đối không thể để người khác thấy được, vội vàng đưa tay giật lấy, không thèm nhìn, vứt thẳng vào trong túi xách.
Lương Hiện thế mà lại rất ung dung, từ tốn nói: “Không mở ra xem à?”
“Xem cái gì? Xem cái mặt anh à?” Minh Tự phẩy phẩy tay, “Miễn đi, tôi sợ xem xong lại mất ngủ.”
“Tôi đẹp trai thế cơ à?” Anh gác khuỷu tay lên cửa sổ xe, cúi mặt xuống.
Minh Tự tức giận dậm chân: “Lương Hiện! Anh còn muốn mất mặt nữa à?”
Mấy ngày không gặp, da mặt anh ta phải dày thêm ít nhất năm thước rồi!
Chọc giận người ta xong, có vẻ như tâm trạng Lương Hiện rất tốt, còn mỉm cười nữa. Anh nhướng mày, ý bảo cô lên xe: “Được rồi, không cãi nhau nữa. Chở cô một đoạn nhé?”
Cái giọng điệu này như kiểu không thèm so đo với cô vậy.
Minh Tự vừa định từ chối, đột nhiên nhớ ra nơi này “trước không có thôn, sau không có tiệm”, xe cộ đi qua đều là xe riêng. Nếu cô chờ một mình không biết sẽ phải chờ bao lâu, thôi thì tự thuyết phục bản thân nhượng bộ mà lên xe.
Cảnh đêm lướt nhanh bên ngoài cửa sổ, ánh đèn nê-ông xa xôi kia chớp nhoáng mơ hồ.
Minh Tự nhìn một lúc, bỗng nhiên nhớ tới chuyện lúc trước cả đám các cô từng nói, cô và Lương Hiện tuyệt đối không thể ở bên nhau, không quá ba phút chắc chắn sẽ cãi cọ.
Nhưng lúc này đây hình như đã quá ba phút rồi.
Không chỉ không cãi cọ, mỗi người còn nhìn sang một bên, tư thế này như thể cả đời cũng không qua lại với nhau.
Thực ra nghĩ kỹ lại, hai người họ cũng chẳng phải có mối thù không đội trời chung gì.
Đơn giản là khi còn nhỏ, ấn tượng đầu tiên hơi tệ, theo thời gian trôi qua, Lương Hiện càng lớn càng lông bông, trở thành kiểu đại thiếu gia bất cần đời điển hình, không may là đây lại là kiểu đàn ông mà cô không thích nhất.
Sự không ưa này dần dần tích tụ từng chút từng chút một, qua hơn hai mươi năm đạt được kết quả như bây giờ.
Nếu để đập tan ngay tức khắc, kỳ thực rất khó.
Cũng may, đồng ý kết hôn là một chuyện, có ở cùng nhau không lại là một chuyện khác, hai người họ cũng chẳng cần đóng kịch tình cảm hài hòa làm gì.
Huống chi người lớn hai bên sau khi vội vội vàng vàng chuẩn bị cho mối hôn nhân liên minh này thì đang đồ dồn “tiến quân bốn phía” vào công việc kinh doanh, nhất thời cũng chẳng có ai quan tâm hai người họ có quan hệ vợ chồng thân mật hay không. Mấy hôm trước, sau khi Minh Tự và Lương Hiện đăng ký kết hôn liền mỗi người một ngả, phòng tân hôn trên danh nghĩa kia còn chưa có ai đặt chân tới.
Trong lúc chờ đèn đỏ, tài xế cùng người trên ghế phụ lái không ai nói một lời.
Sau khi Minh Tự hồi thần, lúc này mới phát hiện trên ghế phụ lái thực sự có người, hơn nữa khổ người cũng không thấp bé.
Dựa vào chiều cao của người đó khi ngồi, lúc đứng lên chiều cao chắc chắn không dưới 1m85. Người đó mặc vest đen chỉnh tề, có thể nhìn thấy thấp thoáng phần vai cùng cánh tay cơ bắp rắn rỏi, lưng eo thẳng tắp.
Dáng người này như được huấn luyện từ quân đội ra hoặc là một võ sĩ chuyên nghiệp.
Lương Hiện rời mắt khỏi cửa sổ xe, liền thấy Minh Tự đang nhìn ghế phụ lái chằm chằm không chớp mắt, có vẻ như rất có hứng thú với người ngồi nơi đó.
Cũng không biết vì sao, có thể do đường về còn dài, cũng có thể do mối quan hệ cùng thân phận của hai người bây giờ đã có chút thay đổi, anh lên tiếng giới thiệu: “Thạch Thái, vệ sĩ của tôi.”
“Xin chào, cô Minh.” Thạch Thái đặt tay trên đầu gối, nghiêm cẩn đường hoàng, chỉ quay mặt, gật đầu với cô.
“Ồ, vệ sĩ à.” Minh Tự còn chưa kịp thích ứng với kiểu đối thoại bình thường với Lương Hiện. Cô chớp mắt, tư thế sáp lại gần một chút: “Biểu diễn màn dùng đá đập lên ngực cho anh xem à?”
Đối với sự khiêu khích trẻ con này của cô, Lương Hiện cũng không để bụng: “Cô muốn hiểu như thế cũng được.”
Minh Tự thấy mất mặt, bĩu môi ngồi thẳng lại: “Xảy ra chuyện gì? Chắc không phải có người muốn đe dọa làm hại anh đấy chứ?”
Con cháu thế gia như bọn họ có vệ sĩ cũng không phải chuyện lạ, nhưng phần lớn cũng chỉ để dọa người ngoài chút thôi. Rất ít người có vệ sĩ ngồi cùng một xe hay đi cùng khi ra ngoài.
Lương Hiện tựa vào lưng ghế, nghe cô nói thế thì nhếch môi nở nụ cười nhạt, lại lộ ra vẻ nghiêm túc hiếm thấy: “Ai biết được? Đề phòng trước cũng tốt.”
Nhất thời, Minh Tự không phân rõ được anh đang nói thật hay nói đùa.
Đúng lúc này, Thạch Thái quay đầu, nghiêm túc nói với cô: “Không phải vậy.”
Cô không nắm bắt kịp: “Cái gì không phải cơ?”
“Tôi không phải tới biểu diễn màn đập đá vào người cho anh Lương.” Nói xong, anh ta lại thản nhiên quay đầu đi, tiếp tục nghiêm chỉnh ngồi trên ghế phụ lái.
Không có sau đó nữa.
Hóa ra anh ta chỉ nghiêm túc đính chính câu nói đùa của cô lúc trước.
“Anh chàng vệ sĩ này của anh”, Minh Tự nghiêng đầu nhìn Lương Hiện, hạ thấp giọng hết cỡ, khẽ khàng chỉ vào đầu mình, “Xử lý thông tin có phải hơi chậm không?”
Đêm nay cô mặc một chiếc váy hai dây màu tím, để lộ làn da trắng nõn như sứ. Dây đeo túi xách bằng kim loại, sáng lấp dưới ánh đèn. Khi cô quay đầu, đôi mắt cũng sáng long lanh, đôi môi đỏ cong lên, nở nụ cười bỡn cợt.
Thế nhưng lại không giấu nổi lưỡi dao sắc trong từng câu nói.
Lương Hiện cụp mắt, nhìn đi chỗ khác, thuận miệng đáp: “Ừ, hơi hơi.”
Minh Tự cười tủm tỉm, tiếp tục nói: “Giống hệt ông chủ.”
Lương Hiện: “……”
Biết ngay cô sẽ không tự nhiên nói chuyện với anh đâu mà.
Minh Tự dành toàn bộ cuối tuần của mình với Lâm Hề Gia, cùng cô ấy ăn chơi trong một câu lạc bộ mới khai trương ở Bình Thành.
Chuyện kết hôn Minh Tự không muốn nói dối Lâm Hề Gia nhưng thời còn đi học cô đã cùng Lâm Hề Gia công khai và ám chỉ “diss” Lương Hiện không biết bao nhiêu lần, bây giờ bất thình lình kết hôn với anh, cảm giác vừa ngu ngốc lại vừa quái dị.
Cô còn chưa biết nên nói như thế nào, vì thế cô tìm cách chọn lọc, nói qua điểm mấu chốt, kể lại đại khái nguyên nhân cô về nước.
“Kết hôn???” Lâm Hề Gia vừa nghe thấy hai chữ này lập tức nhảy dựng lên khỏi sô-pha, “Không phải chứ, nhà cậu nghĩ thế nào mà nói cưới là cưới vậy? Còn tịch thu xe, thẻ ngân hàng của cậu chỉ để ép cậu nghe lời?”
Minh Tự gác cằm lên gối ôm, gật đầu.
Trải qua hơn một tháng, kể lại cho Lâm Hề Gia cũng chỉ mất mấy câu là xong nhưng những chua xót trong đó chỉ có cô mới có thể cảm nhận được.
Khi còn ở Berlin, mới đầu cô sống dựa vào sự tiếp tế của bạn bè, sau đó, không biết vào ngày nào cô bỗng nhiên hiểu ra, hóa ra mấy năm nay cô cứ tự cho mình là chú chim sải cánh nhưng thực tế, chẳng qua là nhà họ Minh cho cô đổi từ chiếc lồng này sang chiếc lồng khác. Dù cho có muốn rời đi, mỗi bước đi vẫn khó khăn như trước.
“Vậy cậu thực sự kết hôn cùng một người xa lạ sao? Người đó là ai, có phải người đáng tin không?” Lâm Hề Gia vẫn không yên tâm, cứ như bà mẹ già hỏi đông hỏi tây.
Tính cách của Lương Hiện… không giống người muốn yên bề gia thất.
Anh ta rất lăng nhăng.
Minh Tự nghĩ rồi nói: “Cũng không hẳn đáng tin cậy. Nhưng mà mình với anh ta thân ai nấy lo thôi. Khi nào có cơ hội mình sẽ đưa cậu đi gặp anh ta.”
Chỉ sợ không cần cô đưa đi, một ngày bọn nào đó bọn họ sẽ “oan gia ngõ hẹp” mà gặp mặt thôi.
Nhất thời Lâm Hề Gia không biết phải đáp lại thế nào, khóe miệng khẽ nhếch: “Cậu nghĩ cũng thoáng ghê cơ…”
Không thì biết làm sao bây giờ?
Tuy rằng cô vừa mới hoàn thành chương trình học đàn cello ở Đức nhưng kỳ thực bậc đại học và nghiên cứu sinh đều học thiết kế trang sức cao cấp tại Đại học C**, sau khi về nước cô định thành lập một nhãn hiệu cá nhân. Mà thế lực của nhà họ Minh đủ để chặt đứt mạng lưới quan hệ cùng tài chính của cô, khiến tên tuổi của cô vĩnh viễn bị mai một.
Thứ hai, Lâm Hề Gia bắt đầu đi làm, Minh Tự cũng kết thúc những ngày ăn nhờ ở đậu của mình, trở về biệt thự riêng.
Trong khoảng thời gian này, nhìn bề ngoài cô có vẻ bình thản nhưng thực sự là rất khó chịu. Có đôi khi tỉnh giấc giữa đêm, nghĩ đến việc bản thân mình mơ màng hồ đồ kết hôn vội vàng, cảm giác hối hận và không cam lòng dâng lên mãnh liệt.
Càng chết tiệt hơn là, cái “công việc tự do” khiến cô không tiếc hy sinh hạnh phúc của mình vì đại cuộc để đổi lấy kia cũng bòn rút tinh thần và hành hạ cô đến khổ sở.
Lần thứ hai đối diện với tập giấy nháp và chiếc máy tính đã héo mòn cả ngày nay, Minh Tự cuối cùng cũng “bùng nổ”, điên cuồng hét lên “aaaaa” một hồi, khiến cho con mèo Ragdoll khó khăn lắm mới gần gũi với cô sợ tới mức trốn ra sau tấm rèm, cô giúp việc quản lý biệt thự cũng chạy tới.
“Đại tiểu thư, cô sao thế?” Dì Trương thận trọng nhấc chiếc bình hoa bị rơi xuống đất, để lại ngay ngắn, lại nhặt tất cả giấy và bút chì màu rơi lả tả xung quanh.
Minh Tự ngồi trước bàn, một tay đỡ lấy trán, nhắm mắt buộc mình phải bình tĩnh lại.
Cô đứng dậy, “Không sao, cháu ra ngoài giải khuây một lúc.”
8 giờ chiều, trời đã tối hẳn.
Một chiếc Maybach màu đen đi ra từ tầng hầm để xe, đưa Minh Tự hướng về phía khu thương mại xa hoa trong trung tâm thành phố, lướt như bay trên đường.
Một tiếng sau, lái xe xách theo túi lớn túi nhỏ, nhìn vị đại tiểu thư bước đi lả lướt trên đôi giày cao gót trước mặt, nhớ lại dáng vẻ quẹt thẻ điên cuồng của cô, lặng lẽ rơi nước mắt. Thế này mà gọi là giải sầu à, là tán tài tán lộc thì có!
Lâm Hề Gia khá quan tâm tới vấn đề tiền bạc: “Ông chồng trên giấy tờ sẽ trả tiền cho cậu hả?”
Minh Tự: “Vì sao anh ta phải trả tiền cho mình, anh ta có mua mình cũng không thèm mặc đâu.”
Lâm Hề Gia: “Mình cảm thấy cậu và chồng cậu chắc chắn không được peace&love như cậu miêu tả, cậu đối với anh ta rất có thành kiến.”
Lâm Hề Gia: “Không lẽ các cậu đã quen nhau trước rồi sao, anh ta từng đắc tội với cậu à?”
Minh Tự: “……”
Năng lực suy đoán này, quả không hổ là biên kịch đề tài trinh thám chuyên nghiệp.
Minh Tự không dám buôn chuyện trên WeChat nữa, tập trung dạo phố. Cô mới vừa mua xong đôi giày thứ sáu trong đêm nay thì Sầm Tâm Nhạn gọi điện thoại tới.
“Minh Tự.”
Khác với những bà mẹ khác, từ khi Minh Tự còn nhỏ Sầm Tâm Nhạn đã luôn gọi đầy đủ tên cô, giữa hai mẹ con không có chút thân mật nào.
“Con đang đi dạo phố à?”
Minh Tự nhếch miệng cười.
Biết thừa rồi còn hỏi, gọi điện đúng lúc như vậy, xem ra cô vừa bước ra cửa một bước, sau lưng dì Trương đã báo tin rồi.
Có vẻ cô đi mãi cũng mệt, đúng lúc tới khu nghỉ ngơi, cô liền tùy ý ngồi xuống, cũng không biết trân trọng bộ váy xinh đẹp trên người mình, lạnh nhạt đáp “Ừ” một tiếng.
“Tiêu hết… 720 nghìn tệ?” Có lẽ do giữa đêm tối, giọng điệu của Sâm Tâm Nhạn nghe có phần nhu hòa hơn, bà cực kỳ rộng lượng khuyên nhủ: “Không vui thì có thể mua sắm một chút. Xả giận thì được nhưng chuyện ly hôn thì đừng nghĩ đến.”
Đây là cố ý gọi điện tới cảnh cáo cô sao?
Minh Tự tức đến bật cười: “Bà yên tâm, nếu tôi muốn ly hôn thì sẽ không đi đăng ký kết hôn với anh ta.”
Nếu không phải Lương Hiện thì cũng sẽ có người đàn ông khác, cô hà tất phải giãy giụa làm gì.
“Con hiểu là tốt rồi.” Sầm Tâm Nhạn dường như hài lòng, cười nói: “Đúng rồi, mẹ vừa nói chuyện điện thoại với Lương Hiện, nhắc nó khi tới thời điểm thích hợp nên tạo niềm vui bất ngờ cho phụ nữ. Con đoán xem nó sẽ chuẩn bị cái gì?”
Cúp máy, Minh Tự vẫn ngây người.
Con người Sâm Tâm Nhạn trong bất kỳ chuyện gì cũng đều có dục vọng khống chế rất mạnh mẽ, như thể phải sắp xếp tất cả mọi người, mọi việc thật rõ ràng mới hài lòng. Ép Minh Tự đăng ký kết hôn thì thôi đi, còn thường xuyên tạo cơ hội cho hai người họ gặp mặt hẹn hò, cứ như rất chân thành tính toán để kết thành một mối nhân duyên hoàn mỹ.
Nghe xong những lời kia, Minh Tự nổi da gà khắp người. Câu nói cuối cùng kia trong thoáng chốc còn khiến người ta liên tưởng tới câu nói “Chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy Lương Hiện phía sau” trong phim truyền hình.
Nhưng không, đây không phải một niềm vui bất ngờ, là phim kinh dị thì có.
Cô vừa nghĩ vậy thì điện thoại báo tin nhắn mới.
Là thông báo chuyển khoản, báo tin một số tiền gồm tám chữ số vừa được chuyển vào tài khoản của cô.
Minh Tự sững người một lúc, từ từ mở ra xem.
Đây là “niềm vui bất ngờ” của Lương Hiện?
Anh ta không tự mình tới thực ra lại hay, chỉ là dù thế nào số tiền này cũng khiến cho người ta cảm thấy…
Giống như cô bị bán đi vậy, vẫn chỉ là một cây cải trắng.