Tiếng leng keng vang lên phá vỡ cảnh đẹp bị phủ bụi suốt năm năm của suối Nguyệt Nha. Bất kỳ người nào trông thấy cũng phải tán thưởng nữ tử người Miêu tuyệt thế giai nhân vừa đi vào, chỉ là hình như thân hình của “nàng” hơi cao hơn so với nữ tử bình thường. Nhưng vừa nhìn thấy gương mặt “nàng”, lại cảm thấy rằng chỉ có dáng người này mới tôn lên được khí thế mãnh liệt như lửa ấy. Hình dáng lông mày của “nàng” khá sắc sảo thế nhưng khi kết hợp với gương mặt ấy lại không gì bằng.
Cặp lông mày xinh đẹp này hơi nhướng lên.
Ừm, còn khá sạch sẽ đấy, chẳng lẽ năm nào người đó cũng đến?
Năm năm trước, Đoàn Phi Khanh rời khỏi không lâu thì mẫu thân của Lục Hằng xảy ra sự cố ngoài ý muốn trong lúc luyện cổ, cộng thêm lúc trẻ bà bị cổ thuật cắn trả giờ đây bạo phát cho nên chẳng bao lâu đã ra đi. Lục Hằng đột ngột mất đi người thân, vì để có thể trưởng thành cấp tốc, gánh vác chức vị thống lĩnh Ngũ Tiên giáo và cả tộc người Miêu, cậu đã chọn tiến vào hang Vạn Cổ tu luyện cổ thuật.
Trước khi rời đi, cậu đã để lại một bức thư ở suối Nguyệt Nha nhắn nhủ hướng đi của mình, nói rõ nếu cổ thuật không thành cậu sẽ không ra khỏi hang Vạn Cổ. Sau đó, cậu đã tạo một mê cung phong ấn suối Nguyệt Nha này lại, ngoại trừ cậu và Đoàn Phi Khanh - kẻ toàn thân mang độc trùng do chính tay cậu luyện chế ra thì không ai có thể vào.
Trong hang động có thêm không ít đồ chơi hiếm lạ của Trung Nguyên mà Đoàn Phi Khanh từng nói với cậu. Trên bàn đá đặt một chiếc đàn. Đoàn Phi Khanh từng nói hắn giỏi đánh đàn. Người này thật sự trang trí nơi này như nhà mình. Bên cạnh cổ cầm là một xấp thư. Lục Hằng đi qua cầm lên, trên phong thư viết thân gửi A Hằng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT