Lục Hằng nghe thấy tiếng động nên quay người lại, trông thấy Đoàn Phi Khanh vội vàng xoay người đi. Hình như cậu bị phát hiện rồi? Nhưng trong lòng Lục Hằng lại không thấy hoảng sợ cho lắm, trái lại còn có một cảm giác như trút được gánh nặng. Dù sao tiểu ca ca người Hán này cũng không phải người Miêu, để hắn biết dáng vẻ thật của mình cũng không có gì đáng ngại.
Lục Hằng đã quen với việc người ngoài đối xử với cậu như con gái từ nhỏ, khi ở trước mặt Đoàn Phi Khanh cậu cũng không cố tình che giấu gì, thế nhưng hắn chẳng hề phát hiện ra điều gì khác thường cả. Lục Hằng cũng lười giải thích nhiều, cậu luôn cảm thấy đột nhiên nói một câu với đối phương, rằng ta luôn ăn mặc như nữ tử nhưng là một nam nhân, thì cứ có cảm giác kỳ cục.
Lục Hằng tiện tay túm lấy quần áo treo bên cạnh khoác lên người, để chân trần đi qua: “Này, ngươi thấy hết rồi?”
Đoàn Phi Khanh hơi nghiêng mặt qua, lộ ra vành tai đỏ ửng: “A Hằng, ta sẽ chịu trách nhiệm.”
“Chịu trách nhiệm gì cơ?” Lục Hằng hơi hoang mang.
“Ta đã thấy cơ thể của nàng, tất nhiên phải lấy nàng làm vợ.” Đoàn Phi Khanh nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play