Tiếng đinh đinh đang đang lại vang lên bên tai. Suốt ba năm qua, ngày nào hắn cũng sống trong bóng tối u ám không ánh mặt trời, chỉ có thể dựa vào trí tưởng tượng của mình để gắng gượng. Tiểu cô nương người Miêu bên dòng suối Nguyệt Nha trong lành cứ bước đi là lại phát ra tiếng chuông đinh đinh đang đang. Rõ ràng là cười rộ lên trông cực kỳ xán lạn nhưng lúc nào tiểu cô nương cũng để lộ ánh mắt chê bai.
"Người Hán, ngươi lại tới Miêu Cương làm gì thế?"
Giọng nói bỗng nhiên vang lên này đã không còn trong trẻo như trong trí nhớ của Đoàn Phi Khanh nữa mà hơi trầm thấp hơn một chút. Rõ ràng giọng điệu của người này không tốt chút nào nhưng Đoàn Phi Khanh lại cảm thấy như nghe thấy tiếng trời. Hắn hơi nhếch nhác ngẩng đầu lên, cố gắng chịu đựng cơn đau như kim châm muối xát trên người mà cười một tiếng: "A Hằng, chắc lại phải làm phiền ngươi rồi."
Bấy giờ Lục Hằng mới phát hiện ra người này còn nhếch nhác, xơ xác hơn cả lần gặp cuối cùng mấy năm trước, gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, vẻ mặt cũng hốc hác, phờ phạc. Mặc dù da của hắn vẫn trắng nhưng trước kia là màu trắng khoẻ mạnh như ngọc quý, còn bây giờ lại là trắng bệch tái xám trông chẳng khác gì ác quỷ mới bò dưới địa ngục lên.
Đoàn Phi Khanh vốn định nhổm người dậy quan sát Lục Hằng một chút xem cậu có còn giống với hình bóng trong ký ức của mình không nhưng thử mấy lần đều thất bại. Hắn chỉ có thể nằm nhoài dưới đất, lại phát hiện ra bắp chân trắng nõn luôn lộ ra ngoài của cậu nay đã được giấu vào dưới ống quần khá rộng, chỉ thấy được phần mắt cá chân mảnh khảnh và đồ trang sức bạc bên trên.
Sau đó, Đoàn Phi Khanh bị người ta lật lại. Một khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sức sống hiện ra trong tầm mắt hắn, vừa rực rỡ tươi đẹp vừa nguy hiểm, giống như rừng rậm Miêu Cương hiểm nguy bốn bề này vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT