Minh Huyền Liệt vô cùng nâng niu chiếc nhẫn.
Anh tìm kiếm rất lâu cũng không có kết quả, phỏng chừng An Ly nhất định phải tốn rất nhiều công sức.
So với khối ngọc phỉ thúy kia thì anh không có hứng thú nhưng với đôi nhẫn này càng quý hơn, khiến anh thích hơn gấp vạn lần.
An Ly cười sâu hơn, "Anh thích là tốt rồi!"
"Hóa ra thứ mà An Ly muốn tặng không phải là khối ngọc phỉ thúy kia, mà là thứ khác! Xem ra Minh Huyền Liệt rất thích, nhất định phải là thứ quý hơn khối ngọc phỉ thúy gấp mấy lần!"
"An Ly ngược lại rất có tâm, xem ra lúc trước hiểu lầm ý tứ của cô ấy rồi!"
"Tôi nghe nói An Ly và Minh Huyền Liệt là vị hôn phu thê của nhau, nhưng mối quan hệ của họ không tốt. Bây giờ tôi nhìn thấy họ, có vẻ như tin đồn là không đúng sự thật!"
"Tôi cũng có nghe nói An Ly theo đuổi Hoàng Phủ Kiêu, có lẽ cũng là tin đồn! Người ta rõ ràng có quan hệ tốt!"
“Minh tổng, sinh nhật vui vẻ, đây là quà của tôi tặng cho ngài.” Lúc này, Đồng Nhã Nhi đi tới, đưa món quà đã chuẩn bị tỉ mỉ cho Minh Huyền Liệt.
“Ừ.” Minh Huyền Liệt thờ ơ, không có tự mình nhận lấy, một bên cấp dưới của anh tự giác tiếp nhận lễ vật.
Đồng Nhã Nhi trong lòng tràn đầy thất vọng, tại sao Minh Huyền Liệt mở món quà của An Ly ngay tại chỗ và nâng niu nó như vậy, anh lại không chạm vào món quà của cô ta?
Minh Huyền Liệt không phải không thích An Ly sao? Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Chẳng mấy chốc, những người còn lại lần lượt đến tặng quà, đến khi tiệc tàn, Đồng Nhã Nhi cũng không có cơ hội nói chuyện với Minh Huyền Liệt.
Khoảng mười giờ tối, khách khứa rời đi gần hết, An Ly vẫn chưa rời đi.
“Anh Huyền Liệt... Anh nhìn xem, trời đã muộn như vậy rồi, em về một mình cũng không an toàn. Tối nay em ngủ ở đây được không?” An Ly dựa sát vào Minh Huyền Liệt rồi lại bắt đầu làm nũng.
Minh Huyền Liệt rủ mắt xuống, bắt gặp đôi mắt to tròn đầy mong đợi. Không hiểu sao nơi sâu nhất trong trái tim anh như bị chạm vào khiến anh không khỏi mềm lòng...
“Không có lần sau.” Minh Huyền Liệt đồng ý, sau đó liền hạ lệnh xuống cho người chuẩn bị phòng khách cho An Ly.
An Ly mỉm cười thành công, cô không ngăn cản Minh Huyền Liệt để người làm sắp xếp phòng cho khách nhưng cô ở đó hay không, đó là việc của cô!
Cô thật vất vả mới có thể qua đêm ở Minh gia, làm sao có thể thành thật ngủ trong phòng khách?
Mọi việc sau bữa tiệc đều do cấp dưới của anh xử lý, Minh Huyền Liệt lên lầu nghỉ ngơi, An Ly cùng anh đi lên.
Minh Huyền Liệt trở về phòng, đóng cửa lại, không cho An Ly cơ hội đi vào.
An Ly không vội, lát nữa cô tắm rửa sạch sẽ lại tới!
Cô vào phòng khách, tắm rửa xong, mặc một chiếc váy ngủ mỏng tanh, sau đó lặng lẽ đến trước cửa phòng của Minh Huyền Liệt, gõ cửa ...
Một lúc sau, cánh cửa mở ra, An Ly lập tức xông vào.
Minh Huyền Liệt cũng không ngờ tới cô sẽ với bộ dạng này, cô nhào thẳng vào lòng anh.
“Buông… Buông ra!” An Ly trực tiếp treo ở trên người Minh Huyền Liệt, ôm anh không buông tay!
Vẻ mặt của Minh Huyền Liệt chật vật, tại sao cô lại mặc ít như vậy?
Minh Huyền Liệt chưa bao giờ gần phụ nữ đến như vậy, đối mặt với tình huống bây giờ, ngay cả đối với anh, anh cũng có phần... khó có thể cưỡng lại ...
Nhưng người phụ nữ này không biết điều đó, cô quá tự phụ ...
“Anh Huyền Liệt ~ Em không dám ngủ một mình, có thể ngủ với anh được không?” An Ly làm nũng nói.
“Không được, buông ra!” Giữa hàng lông mày của Minh Huyền Liệt xuất hiện một nếp nhăn, đây còn thể thống gì nữa?
An Ly: "Không buông! Anh Huyền Liệt, ngủ với em đi~"
Minh Huyền Liệt lạnh lùng nói: “Cô… Cô trước kia đều phải ngủ cùng người khác?"
Là nam hay nữ?
Trong lòng Minh Huyền Liệt đột nhiên cảm thấy khó chịu...