"Không phải, mỗi lần em ngủ đều có gấu nhỏ nhưng bây giờ không có gấu nhỏ em không ngủ được? Cho nên người ta muốn ôm Anh Huyền Liệt bgủ ~ Anh, anh đồng ý với em được không? Chúng ta không phải đã có hôn ước với nhau sao? Ngủ với nhau cũng không được sao." An Ly ngẩng cái đầu nhỏ nhắn lên và làm nũng nói.

Đối với ánh mắt mong đợi của cô, anh không thể mở miệng từ chối. Minh Huyền Liệt không thể thốt nên lời...

Chuyện gì đã xảy ra với anh vậy?

Minh Huyền Liệt hai tay to ôm lấy cái đầu nhỏ của An Ly, "Đừng tưởng rằng cô tặng quà thỏa mãn tôi, liền tùy tiện đụng vào tôi, tôi sẽ không dung túng cô."

Vừa dứt lời, cách đó không xa có tiếng bước chân truyền đến, còn có một giọng nam đang nói chuyện.

Minh Huyền Liệt lúc này mới nhìn lướt qua bộ váy của An Ly, nếp nhăn giữa hai hàng lông mày càng sâu hơn. Sau đó, anh nắm lấy eo An Ly ôm cô lùi lại hai bước, vào phòng một lần nữa, đóng cửa lại.

Không thể giải thích được rằng tại sao anh không muốn bộ dáng này của An Ly bị những người đàn ông khác nhìn thấy...

An Ly chớp chớp mắt, "Hả? Anh Huyền Liệt~ Anh đây là đồng ý rồi sao?"

Minh Huyền Liệt thở dài, "Ừ, bây giờ có thể buông ra được chưa?"

Đột nhiên phát hiện ra anh không có lựa chọn nào khác ngoài việc ngủ với người phụ nữ này.

An Ly mắt điếc tai ngơ, "Chúng ta không ngủ cùng sao?"

Minh Huyền Liệt ánh mắt đầy bất lực, “… Cô có biết nói lời này với đàn ông là có ý gì không?”

Đây có thể hiểu đối với Minh Huyền Liệt là một loại mời gọi.

An Ly nhìn Minh Huyền Liệt với vẻ mặt ngây thơ vô số tội: "Anh Huyền Liệt đối với em có suy nghĩ gì sao?"

Minh Huyền Liệt dừng lại một lúc, mới có chút cứng rắn phun ra hai từ, "Không có."

An Ly: "Anh đối với em thật sự không có suy nghĩ gì sao? Em nói thế nào lại có quan hệ?"

Minh Huyền Liệt cứng họng, "Thôi, ngủ đi."

An Ly lại ở trên người anh không đi xuống, Minh Huyền Liệt bây giờ không còn cách nào khác, chỉ có thể ôm lấy ném cô lên giường. Sau đó, anh nằm ở phía bên kia giường, cách xa cô.

Nhưng An Ly làm sao có thể để anh mãn nguyện như vậy được? Cô lại nghiêng người ôm lấy người đó, "Anh ~ Ngủ ngon."

Nói xong, An Ly dựa vào trong ngực anh nhắm mắt lại.

"..." Minh Huyền Liệt không chút nào buồn ngủ, anh sợ đêm nay không thể ngủ được.

Có điều, Minh Huyền Liệt nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, trước đó An Ly đối với anh không có chút hứng thú nào, còn ngang nhiên theo đuổi Hoàng Phủ Kiêu, sao lại đột nhiên thay đổi nhiều như vậy?

Hay là, mọi thứ cô làm đều có mục đích khác?

Trong lúc đang nghĩ ngợi lung tung, An Ly ngủ mơ mơ màng màng, lại hướng về thân thể anh quấn quanh người anh thêm mấy phần, Minh Huyền Liệt hít sâu một hơi, cố gắng để cho bản thân mình bình tĩnh lại...

Cô gái này làm sao có thể không phòng bị như vậy? Cũng may, chính là ở trước mặt anh, đổi thành người khác, khẳng định sẽ đối với cô...

Đêm nay, đối với Minh Huyền Liệt mà nói, nhất định khó ngủ.

Hôm sau khi trời vừa sáng, khi An Ly tỉnh dậy bên người cô không có ai, Minh Huyền Liệt đang ở đâu?

Lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Minh Huyền Liệt mặc áo choàng tắm đi ra.

"Anh Huyền Liệt~ Chào buổi sáng." An Ly vừa mới tỉnh dậy, nét mặt nhỏ nhắn còn có chút mơ hồ, giọng nói mềm mại lại nũng nụi khiến người ta vừa nghe không nhịn được mềm lòng ...

Minh Huyền Liệt: "Cô nên trở về đi."

“Hả?” An Ly chậm rãi ngồi dậy, sau một đêm ngủ say, quần áo đã xộc xệch từ lâu rồi, với thân thể này, một bên dây vai trượt xuống…

"!" Minh Huyền Liệt quay lưng nhanh chóng, người phụ nữ này ...

Minh Huyền Liệt nghiêm nghị nói: "Cô... mặc quần áo đàng hoàng lại!"

Anh có vẻ nghiêm khắc , nhưng tai của anh đã đỏ lên rồi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play