Việc quay phim vẫn tiếp tục, nhưng mà so với ngày thường thì bầu không khí tốt đẹp hơn rất nhiều. Đàn Thừa Nhuệ là một lão đạo diễn không những có tầm mà còn rất có tâm, chỉ cần mọi người làm việc nghiêm túc, cảnh quay đạt yêu cầu ông lập tức cho nghỉ ngơi ăn bánh mứt. Hoàn toàn không có việc bức người quá đáng.

Lam Thư Dung cũng vừa mới hoàn thành xong cảnh quay, lúc này đây nàng đang ngồi trên ghế xếp, đầu tựa hẳn ra đằng sau mà thong thả cắn hạt dưa.

Tiểu Linh ngồi bên cạnh mặt mày rạng rỡ, cô nàng đang ôm trong tay một trái quýt vừa lột vỏ vừa cho vào miệng ăn đến vui vẻ.

Lam Thư Dung nhìn Tiểu Linh một cái, trong miệng lẩm bẩm: "Ăn có ngon không?"

Tiểu Linh thật thà nói: "Quýt của Phạm tổng mua chua chua ngọt ngọt, rất ngon ah."

Chuyện là sáng nay Lam Thư Dung được Phạm Thanh Khê đưa ra cửa, nàng quấn lấy cô ôm ôm hôn hôn mấy cái sau đó lại nói bản thân thèm quýt. Thế là mới vừa nãy Phạm Thanh Khê mang theo một túi quýt lớn gọi Tiểu Linh ra lấy. Mặc dù không muốn cho lắm nhưng nhiều như vậy nàng cũng không thể nào ăn hết cho nên đã mang đi chia cho mọi người cùng ăn, Tiểu Linh đương nhiên cũng có phần, ăn như kiểu bụng không có đáy.

Lam Thư Dung chống cằm thở dài một cái: "Ở nhà có người đợi, thật là không thể ngồi yên mà."

Tiểu Linh đáp lời: "Chúng ta có thể mời Phạm tổng đến chơi mà?"

Lam Thư Dung nghe xong thì tức khắc bật dậy, mặt mày phấn khởi nhưng ngay sau đó lại là bộ dạng yểu xìu.

Nàng lại tiếp tục thở dài: "Bạn gái chị xinh đẹp như vậy, chị sợ bản thân không nhịn được lại làm ra chuyện gì đó."

Tiểu Linh vừa nghe hết câu toàn thân đã nổi gai ốc, cũng không dám ở trước mặt Lam Thư Dung đưa ra ý kiến gì.

Vừa lúc này thì Lục Thanh Trà chạy đến, cô vẫn như lần trước thái độ rất ân cần: "Chị có thể ngồi đây không?"

Lam Thư Dung mỉm cười: "Chị cứ tự nhiên."

Sau đó Trợ lý của Lục Thanh Trà đưa đến một cái ghế, hai người rất nhanh ngồi đối diện nhau.

"Chị đến tìm em muốn nhờ em chỉ giáo một chút."

Lục Thanh Trà vừa nói vừa đưa kịch bản đến trước mặt Lam Thư Dung: "Chỗ này, bỏ qua khả năng nấu nướng thì Mạn Y thân là kỹ nữ lầu xanh, bán nghệ chung quy cũng vì tiền tài. Nhưng mà theo kịch bản Mạn Y chưa một lần qua đêm với nam nhân khác nhưng vừa gặp Lạc Tử Thư thân cải nam trang lại cố ý giữ người. Theo em thì Mạn Y đối với Lạc Tử Thư là có ý gì? Nên diễn như thế nào mới đúng?"

Không chỉ có vậy, giữa Mạn Y và Lạc Tử Thư còn có một màn tiếp xúc thân thể, tuy cuối cùng không có đi đến bước cuối cùng nhưng cũng đủ để người ta nghĩ ngợi xa xăm. Mạn Y rốt cuộc lúc đó có nhận ra Lạc Tử Thư là nữ tử hay chưa?

Lam Thư Dung nghĩ ngợi một lát rồi mới trả lời: "Ở góc nhìn của em, Mạn Y đối với nam nhân vốn không có hứng thú. Cô ta thông minh như vậy, có lẽ ngay từ đầu đã biết Lạc Tử Thư nữ cải nam trang."

Lục Thanh Trà nâng mi, trong giọng nói mang theo ý cười: "Thì ra em cũng có suy nghĩ giống chị. Chi bằng chúng ta cùng nhau diễn tập trước có được không?"

Lam Thư Dung hỏi: "Như thế nào diễn tập?"

Mặc dù không phải rất yêu thích việc diễn xuất nhưng Lam Thư Dung vẫn là một diễn viên kính nghiệp, diễn tập để tác phẩm tốt hơn vốn là chuyện nên làm.

"Em muốn ở đây luôn không? Hay là tối nay chị đến chỗ em?"

Trong đầu nàng đương nhiên tự động bỏ qua phương án thứ hai, chưa kể gần đây nàng vẫn luôn không muốn dính tới thị phi, chỉ dựa vào việc nàng đang che giấu bạn gái ở trong kia thôi cũng đủ để không muốn ai bước tới. Bạn gái nàng xinh đẹp như vậy, lỡ đâu Lục Thanh Trà thấy sắc nổi lòng tham thì sao. Lam Thư Dung nàng rất thông minh nha.

"Vẫn là tại đây đi, vừa hay có hai tiểu Trợ lý giúp chúng ta đánh giá."

Trong mắt Lục Thanh Trà thoáng qua một tia mất mát nhưng rất nhanh thì khôi phục, cô thoải mái gật đầu đáp ứng: "Vậy thì ở đây."

...

Lúc Lam Thư Dung trở về thì Phạm Thanh Khê vẫn đang ôm laptop giải quyết công việc. Vừa nghe thấy tiếng động cô liền đặt laptop sang một bên đi đến trước cửa dang rộng hai tay. Lam Thư Dung giống như rất quen thuộc, nàng cả người mềm nhũn, lập tức chui vào cái ôm ấm áp.

"Hôm nay thật mệt ah."

Phạm Thanh Khê đưa tay xoa mặt nàng, nâng chóp mũi ở trên đỉnh đầu thưởng thức mùi hương quen thuộc. Lam Thư Dung nhắm mắt hưởng thụ lại nghe thấy giọng nói của cô trầm bổng bên tai: "Em đổi nước hoa sao?"

Lam Thư Dung lười biếng dụi dụi mặt vào ngực cô lẩm bẩm: "Không có ~"

Sau đó nàng lại nhớ ra chuyện gì đó, nhỏ giọng giải thích: "Chắc là hôm nay cùng chị Thanh Trà diễn tập cho nên lưu lại mùi nước hoa, em đi tắm sẽ hết ngay."

Nàng nói xong thì muốn tách ra cái ôm, chỉ là lần nữa bị Phạm Thanh Khê ôm chặt: "Em nói xem chị có nên đem em bỏ vào túi, chỉ giữ cho riêng mình hay không?"

Bình thường Phạm Thanh Khê là người hiểu chuyện, cô cũng biết công việc của nàng có một số thứ là khó tránh khỏi. Nhưng mà ở một góc độ nào đó, Phạm Thanh Khê tự nhận bản thân để ý.

Lam Thư Dung nghe xong tức khắc mỉm cười, nàng dùng hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt của cô sau đó lại hôn nhẹ một cái: "Nếu chị không cảm thấy phiền phức thì em đây tình nguyện."

Phạm Thanh Khê dùng ngón tay búng nhẹ lên mũi nàng: "Thật ngốc."

Sau đó cô cúi người xuống đem nàng bế kiểu công chúa: "Để chị giúp em tắm rửa."

Giọng nói của cô nồng nặc mùi chua nhưng vào tai Lam Thư Dung lại trở thành mật ngọt.

Hai người ở trong phòng tắm đem việc tắm rửa kéo dài hơn một tiếng mới xong, lúc trở ra giọng nói của cả hai đã trở nên khàn khàn, cơ thể Lam Thư Dung cũng trở nên mềm nhũn.

Phạm Thanh Khê đem người đặt lên giường, hai cơ thể trơn bóng sau đó vẫn tiếp tục quấn lấy nhau phát ra những âm thanh gấp gáp.

Ở giữa một cánh đồng hoa rộng lớn, những giọt sương sớm đang không ngừng lăn tròn. Từng giọt từng giọt rơi xuống, cuối cùng tạo nên một mảng ướt át. Ngọn gió không biết từ đâu vô tình thổi qua làm những cánh hoa lay động, mà hai bông hoa xinh đẹp nhất cũng vì thế mà dính chặt vào nhau, nhẹ nhàng ma sát.

Chân của Lam Thư Dung không biết từ khi nào đã nằm trên đôi vai trơn mịn của Phạm Thanh Khê, mười ngón tay đan chặt vào nhau, không ngừng thúc giục.

"Thanh Khê, nhanh lên một chút..."

"Ưm ~"

"Thanh Khê không được, không được... em không chịu nỗi nữa..."

Gần đây cô mới phát hiện, tinh lực của bản thân đối với chuyện này tương đối dư thừa, cộng thêm mấy hôm nay bản thân chỉ ở trong khách sạn, nếu nói Phạm tổng ngàn dặm chạy đến đây chỉ để cùng bạn gái lăn lộn chắc cũng có người tin.

Nhưng mà Lam Thư Dung ngày mai còn phải quay phim, Phạm Thanh Khê dù muốn như thế nào cũng sẽ đau lòng nàng. Cô đem Lam Thư Dung kéo vào lòng, ở sau lưng vỗ vỗ mấy cái: "Ngoan, ngủ đi."

Lam Thư Dung không muốn mở mắt, ở bên tai cô rù rì: "Phạm tổng, chị ru em ngủ đi ~"

Nàng còn chưa nghe cô hát bao giờ nhưng mà bản thân đã tự tưởng tượng chắc chắn Phạm Thanh Khê hát rất hay. Nếu như không hay thì vẫn sẽ là hay, điều này gần như đã là mặc định đối với nàng.

Đột nhiên bị yêu cầu như vậy Phạm Thanh Khê vẫn là có chút ngượng ngùng, nhưng so với việc dỗ bạn gái đi vào giấc ngủ thì nó cũng không thấm thía là bao.

Bàn tay của cô tiếp tục dừng lại trên tấm lưng của nàng, giọng hát trầm lắng cũng theo đó vang lên:

Greatness as you

Smallest as me

You show me what is deep as sea

A little love, little kiss

A little hug, little gift

All of little something, these are memories

You make me cry, make me smile

Make me feel that love is true

You always stand by my side

I don't want to say goodbye

You make me cry, make me smile

Make me feel the joy of love

Oh, kissing you

Thank you for all the love you always give to me

Oh, I love you

...

Người trong lòng dần dần chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đều phả vào lòng ngực của cô. Phạm Thanh Khê còn nhớ rõ lần đầu tiên hai người trải qua loại chuyện này, khi ấy tưởng đâu Lam Thư Dung quất ngựa truy phong, nào ngờ đâu mối duyên này lại sâu như vậy, cô muốn tránh cũng không thể thoát.

Người trong lòng lúc trước yêu nghiệt bao nhiêu bây giờ lại ngoan ngoãn bấy nhiêu, Phạm Thanh Khê càng nhìn tâm càng thêm ngứa ngáy. Cô ở trên trán nàng đặt xuống một nụ hôn, lại ở môi mũi hôn thêm mấy cái rồi mới hài lòng chìm vào mộng đẹp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play