Ngày hôm sau, cũng chính vào đêm 30 Tết, đoàn làm phim tổ chức một cái tiệc tất niên để giúp mọi người phần nào vơi đi nỗi nhớ nhà.
Đa phần những người ở đây đều làm việc trong giới giải trí lâu rồi, bôn ba ngày Tết cũng là chuyện thường tình, nhưng mà trong khoảnh khắc nào đó vẫn không tránh khỏi một chút nhớ người thân.
Giữa một khoảng đất rộng lớn bày chừng đâu đó mấy cái bàn, mọi người đứng vây quanh, cũng không phân biệt số lượng. Lam Thư Dung đứng nép ở một bên, cố gắng làm giảm thiểu đi cảm giác tồn tại. Bây giờ trong đầu nàng toàn bộ suy nghĩ đều hướng về Phạm Thanh Khê, cũng không biết cô ở khách sạn một mình có nhàm chán không. Lát nữa khai tiệc xong nàng nhất định phải nhanh chóng trở về.
Còn đang xuất thần thì Đàn Thừa Nhuệ ở bên kia ngoắc ngoắc nàng: "Lam Lam, sang đây."
Lam Lam là biệt danh của Lam Thư Dung, nếu là người có giao tình với nhà nàng thì vẫn hay gọi nàng với cái tên này.
Lam Thư Dung nhanh chóng đi đến, bên cạnh Đàn Thừa Nhuệ còn có Hứa Vĩ Lợi, Hoa Thần, Lục Thanh Trà và mấy người diễn chính khác.
"Nhanh đến đây nâng ly, sau đó có thể khai tiệc rồi."
Lam Thư Dung cầm lấy ly rượu, cùng với mấy người Lục Thanh Trà giơ lên, tiếng vỗ tay lập tức vang lên không ngớt.
"Chúc mừng năm mới."
"Năm mới vui vẻ."
Thật ra thời gian vẫn còn sớm, nhưng mà không phải ở đây ai nấy đều tình nguyện ở lại chỗ này đón giao thừa, Lam Thư Dung cũng là một trong số đó, cho nên đoàn làm phim mới quyết định làm sớm một chút, sau đó thả mọi người trở về.
Lục Thanh Trà mang theo ly rượu đến bên cạnh Lam Thư Dung, ý cười trong mắt nồng đậm: "Thư Dung, năm mới vui vẻ."
Lam Thư Dung lễ phép cụng ly, âm thanh thanh thúy vang lên rồi sau đó hòa tan vào không khí.
"Chị Thanh Trà cũng vậy."
Uống xong ngụm rượu, Lục Thanh Trà lại nâng mi: "Lát nữa có thời gian không, cùng chị đi dạo một lát."
Còn vài ngày nữa cảnh quay của Lục Thanh Trà sẽ kết thúc, cô muốn nhân dịp đi dạo Chiêm Thành một chút, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là muốn rủ Lam Thư Dung đi cùng.
"Ngại quá, lát nữa em có việc, đành nhọc lòng chị rồi."
Lục Thanh Trà tỏ ra hiểu chuyện: "Không có việc gì."
Tiểu Linh lúc này từ đằng xa lẻn chạy đến bên cạnh nàng nhỏ giọng: "Chị Dung, Phạm tổng chị ấy đang đợi bên ngoài."
Lam Thư Dung vừa nghe xong ánh mắt lập tức sáng rực, nàng vỗ vỗ bàn tay Tiểu Linh: "Em ở lại, chị đi đây."
Nàng nói xong cũng chỉ kịp gật đầu với Lục Thanh Trà một cái, sau đó liền biến mất ở ngoài ngã rẽ.
Kể từ sau khi tiêu hóa xong chuyện Lam Thư Dung và Phạm Thanh Khê hẹn hò, Tiểu Linh cũng hiểu bản thân tương lai sẽ trở thành bóng đèn công suất lớn. Nghĩ đến Phạm Thanh Khê đối với Lam Thư Dung quan tâm như vậy, Tiểu Linh xem như cũng yên lòng.
Lần trước sau khi couple Lam Thanh nổi lên Tiểu Linh cũng lén lút xin được một vé làm thành viên, bây giờ cô nàng thật muốn ở trong nhóm chat thông báo cho mọi người biết thuyền của họ đã cập bến rồi. Vừa nghĩ thôi đã cảm thấy kích động không thôi.
...
Lam Thư Dung vừa ra đến đã nhìn thấy Phạm Thanh Khê đứng tựa vào một chiếc mô tô đợi sẵn. Hôm nay cô mặc một thân màu đen, tóc dài theo gió tung bay phấp phới, tỏa ra một mùi hương dụ người mê hoặc.
Nàng bị hình ảnh soái khí này của cô làm cho đứng hình mất một lúc, trên môi không biết khi nào đã treo lên nụ cười.
"Chị từ đâu kiếm được chiếc xe này?"
Phạm Thanh Khê ôm mũ bảo hiểm giúp nàng đeo lên, nhỏ giọng trả lời: "Ở khách sạn nhàm chán nên đến cửa hàng mượn dùng tạm."
"Được rồi, lên xe."
Trang phục của nàng so với cô cũng không khác nhau là mấy, bởi vì bộ phim nàng đóng là phim cổ trang, vừa nãy sau khi quay xong cũng chỉ thay ra một bộ đồ đơn giản khác, sau đó khoác thêm cái áo lông, màu sắc có vài phần tương tự.
Lam Thư Dung đem má áp lên lưng Phạm Thanh Khê, hai tay thì ôm chặt lấy vòng eo tinh tế. Bởi vì gió có chút lớn, tốc độ lại cao nên cũng không thể cùng cô nói cái gì. Nàng chỉ ngoan ngoãn đem người trong lòng ôm thật chặt, sau đó đưa mắt ngắm nhìn đường phố Chiêm Thành về đêm.
Lúc này đây có rất nhiều người kéo nhau ra đường, không nghĩ cũng biết là chạy đến mấy địa điểm bắn pháo hoa nhộn nhịp. Nhưng mà hướng đi của Phạm Thanh Khê lại ngược so với số đông, càng đi càng không nhìn thấy được mấy người.
Cuối cùng âm thanh động cơ cũng dừng lại, Phạm Thanh Khê lưu loát xuống xe sau đó đem tay nàng nắm chặt, trước mắt nàng là thành phố Chiêm Thành thu nhỏ chỉ bằng một cái ô vuông.
Cô xoa xoa ngón tay nàng: "Có chút lạnh."
Nói xong cô lại kéo nàng đến gần, đem bàn tay nâng lên miệng, thay nàng thổi thổi.
Lam Thư Dung bị hành động này làm cho trái tim đập thình thịch, Phạm Thanh Khê vẫn luôn như thế, khiến cho nàng ngay lần đầu tiên gặp mặt đã không tự chủ mà làm càn.
Sau khi tay của nàng ấm hơn một chút, cô mới ngước mắt nhìn người trước mặt. Gương mặt của nàng bị một phần áo lông che khuất, nhưng mà ở trong màn đêm vẫn lung linh đến mức khiến cô không nỡ rời mắt.
"Không ngại chị dẫn em đến nơi hoang vắng thế này chứ?"
Lam Thư Dung vòng hai tay ôm lấy cổ cô: "Đến rồi mới hỏi, chị có cần phải vậy không?"
Phạm Thanh Khê lập tức bật cười, đưa tay xoa xoa gò má của nàng: "Thật ra chỉ muốn cùng em đi dạo một vòng, sau đó ở chỗ này đón giao thừa."
Lam Thư Dung giở giọng trêu chọc: "Chị chắc không muốn chơi trò dã chiến đúng không?"
Sau khi ý thức được lời của nàng, Phạm Thanh Khê liền nhướng mày: "Nếu như em muốn chị cũng không ngại đâu."
Hai người sau đó tìm một chỗ trống ngồi xuống, Lam Thư Dung tựa đầu lên vai Phạm Thanh Khê, đưa mắt nhìn về phía những ánh đèn xa: "Còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt chị còn không cho em hôn môi."
"Lúc đó em nghĩ gì?"
Phạm Thanh Khê không tránh được tò mò.
Lam Thư Dung khẽ cười: "Lúc đó em say thành như vậy, còn có thể nghĩ gì? Em chỉ đơn giản cho rằng dù sao không quen biết, không hôn thì không hôn."
Phạm Thanh Khê cong môi: "Sớm biết sau này sẽ yêu em như vậy, chi bằng lúc đó khi dễ em một phen."
Lam Thư Dung bĩu môi: "Phạm Thanh Khê, chị có thấy lời này của chị mâu thuẫn không?"
Phạm Thanh Khê nhún vai: "Có sao?"
"Không nói chuyện với chị."
"Không nói thật sao? Vậy để chị thử xem một chút."
Cô nói xong lại vòng hai tay đỡ lấy nàng, sau đó nghiêng người tới, đem môi ép sát.
Nhiệt độ vốn dĩ rất thấp nhưng lại bởi vì nụ hôn này của hai người mà lây nhiễm ấm áp. Xung quanh giống như phủ thêm một tầng sương mờ, che khuất âm thanh đứt quãng đang không ngừng lay động.
Không biết qua bao lâu, phía trước đột nhiên vang lên tiếng pháo hoa, từng chùm từng chùm nối tiếp nhau tỏa sáng giữa bầu trời rộng lớn.
Hai người lúc này mới chịu tách ra, cùng nhau đưa mắt nhìn về phía bức tranh rực rỡ đang treo ở trên cao.
"Thật tốt."
Phạm Thanh Khê nắm lấy tay nàng, mười ngón tay đan vào nhau: "Trước kia vốn cho rằng một đời này sẽ trôi qua tẻ nhạt, may mắn cuối cùng lại gặp được em."
Lam Thư Dung nghiêng đầu nhìn cô, trong ánh mắt là yêu thích khó lòng che giấu: "Vậy có phải chị nên cảm ơn em không?"
Phạm Thanh Khê nhướng mày, đem nàng ôm thật chặt: "Chị như vậy còn chưa đủ thành ý sao?"
Lam Thư Dung không trả lời câu hỏi của cô, nàng chỉ ở bên tai cô tỉ tê mấy lời làm người ta ngứa ngáy: "Phạm Thanh Khê, em yêu chị."
"Chị cũng yêu em."
Giữa không gian rộng lớn, trời đất giao thoa, vạn vật sinh sôi. Nàng cùng cô mượn màn đêm rực rỡ, trao cho nhau lời thề nguyện tốt đẹp nhất.
Sau khi tiếng pháo hoa dừng lại, Phạm Thanh Khê lần nữa mang Lam Thư Dung đi dạo khắp Chiêm Thành. Lúc này đây từng dòng người lũ lượt trở về nhà, không ai quan tâm cặp tình nhân đang ôm ấp đó là ai. Có lẽ bởi vì ngay tại thời điểm này, mỗi một người đều chỉ muốn hướng về điều bản thân yêu quý, cũng không dư thừa sức lực nhìn xem người bên cạnh đang làm gì.
Phạm Thanh Khê nắm tay Lam Thư Dung chen chúc giữa dòng người. Bất kỳ sự tiếp xúc nào cô cũng thay nàng ngăn chặn. Lam Thư Dung có một loại ảo giác rằng hai người cũng giống như những cặp đôi bình thường khác, không thị phi, không áp lực, không một ánh mắt săm soi, chỉ yên tĩnh làm những điều mình thích cùng nhau.
Cái suy nghĩ trước kia của nàng lại lần nữa theo cảm giác ấm áp này mà sống lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT