Thức dậy và đón bình minh giữa một cánh đồng hoa là một trải nghiệm không phải ai cũng có được. Cho nên dù bị tổ sản xuất gọi dậy từ rất sớm nhưng mọi người cũng rất nhanh bày tỏ thái độ hợp tác.
Triệu Gia Linh vừa nhìn thấy Phạm Thanh Khê liền rất nhanh chạy lại túm lấy cô: "Chị Thanh Khê, tối qua ngủ có ngon không?"
Phạm Thanh Khê gật đầu: "Cũng được."
Triệu Gia Linh lại oán than: "Chả bù cho em bị mất ngủ cả đêm. Chị xem, mắt có quầng thâm hết rồi."
Phạm Thanh Khê nghe xong cũng chỉ cười cười cho qua. Đối với sự nhiệt tình của Triệu Gia Linh, đến bây giờ cô vẫn chưa thể thích ứng.
Lam Thư Dung từ ngoài trở vào thấy hai người đứng nói chuyện thì chỉ liếc mắt một cái, sau đó bỏ qua Triệu Gia Linh mà đến bên cạnh Phạm Thanh Khê: "Tặng cô."
Trong tay nàng là một bó hoa đủ loại, trên cánh hoa còn đọng lại vài giọt sương căng mọng.
Phạm Thanh Khê khó hiểu: "Đây là?"
Lam Thư Dung hất cằm: "Yên tâm, tôi không ngắt hoa cỏ lung tung đâu. Là ông chủ trang viên này cho tôi đó. Tặng lại cho cô."
Phạm Thanh Khê mỉm cười: "Tôi không có nói cô ngắt hoa cỏ lung tung."
Dừng một chút cô lại nói: "Cảm ơn."
Lam Thư Dung vui vẻ nắm tay cô chỉ về phía xa xa: "Họ đang thu hoạch hoa, nghe nói là chở vào thị trấn để bán. Ông chủ nói nhà họ là nguồn cung cấp hoa lớn nhất Viễn Sơn đó nha."
Phạm Thanh Khê đưa mắt nhìn hai bàn tay đang khắng khít cùng một chỗ, có chút ấm áp dâng lên trong lồng ngực rồi rất nhanh lan ra khắp cơ thể.
Cô hỏi: "Cô rất thích hoa sao?"
Lam Thư Dung hơi nghiêng đầu: "Ừm, bởi vì tôi cũng là một bông hoa nên thích hoa là chuyện đương nhiên."
Dáng vẻ của nàng vô cùng tự tin, là dạng tự tin khi hiểu rõ bản thân mình. Lam Thư Dung luôn cho cô cảm giác, chỉ cần ở bên cạnh nàng thì chắc chắn sẽ rất vui vẻ.
Vừa lúc này thì giọng nói của La Đào vang lên: "Mọi người đến ăn sáng, hôm nay Bành lão sư đã đích thân xuống bếp nấu bữa sáng cho chúng ta."
Âu Hào tấm tắc: "Hèn gì lúc vừa tỉnh dậy tôi đã có cảm giác hôm nay là một ngày đặc biệt tốt."
Đồng Ni khoanh tay trước ngực: "Có tốt hay không còn phải xem Đạo diễn Hứa của chúng ta."
Hứa Nghiệp Thành bưng tô hủ tiếu nóng hổi trên tay, còn chưa kịp nuốt xuống đũa đầu tiên đã thấy mắc nghẹn.
"Tôi đã nói tôi vô tội mà."
Lam Thư Dung cũng đi tới: "Anh mà vô tội thì chắc chắn mấy người chúng tôi ở đây đều là thần tiên đắc đạo rồi."
Cao Lệ Kỳ cũng đồng tình: "Chị Dung nói phải, em đồng ý hai tay hai chân."
Sở Tuyên vuốt vuốt cằm: "Có lúc tôi nghĩ có phải chúng ta mời nhằm khách mời không? Tôi cứ có cảm giác họ là cùng một phe tương thân tương ái chứ không hề có tinh thần chiến đấu."
Âu Hào phản bác: "Nào có, cô xem tinh thần chiến đấu của tôi đang hừng hực như mặt trời ban trưa đây."
An Kỳ không thèm để ý: "Lúc về tôi phải nghiêm túc nói chuyện lại với vợ anh mới được."
Bành Lệ Phi nghe đám người trẻ mỗi người một câu thì cũng vui vẻ không thôi. Bây giờ bà mới cảm nhận rõ rệt, nếu như lúc trước không đồng ý tham gia thì quả thực sẽ rất hối tiếc.
Phạm Thanh Khê cũng nhận lấy phần thức ăn của mình, lại hướng Bành Lệ Phi lễ phép gật đầu: "Cảm ơn Bành lão sư, lâu lắm rồi mới được ăn món này."
Sau khi ăn uống no nê thì người dẫn chuyện cũng xuất hiện, giọng nói quen thuộc lại cất lên: "Các vị, hôm nay chúng ta sẽ tiếp tục ghi hình thử thách tiếp theo. Đây là thử thách trí tuệ nên yêu cầu mọi người phải có một lượng kiến thức nhất định để có thể vượt qua."
"Quy tắc trò chơi như sau: Mỗi đội sẽ bốc thăm chọn ra một địa điểm cần đến trong ngày hôm nay đồng thời cũng được phát 1000 điểm cược. Trong quá trình di chuyển đến địa điểm, các vị sẽ phải vượt qua tổng cộng bốn thử thách phụ bao gồm trả lời câu hỏi liên quan kiến thức chung và chơi game để bảo toàn số điểm. Cụ thể, các vị sẽ đặt cược điểm và trả lời câu hỏi, nếu trả lời sai xem như mất điểm cược, nếu trả lời đúng các vị phải vượt qua thêm một thử thách chương trình đưa ra thì mới được nhận số điểm đó."
"Sau khi vượt qua hết bốn thử thách phụ và tìm đến địa điểm được chỉ định, các vị phải hoàn thành thêm một thử thách của chủ nhà để được nhận toàn bộ số điểm đang có. Nếu không hoàn thành thử thách sẽ đồng nghĩa với việc mất toàn bộ số điểm."
"Cuối cùng đội nào có số điểm cao nhất sẽ nhận được gợi ý."
An Kỳ nghe xong lập tức có ý kiến: "Tôi có thể không tham gia không? Thử thách của các người rõ ràng là không muốn chúng tôi chiến thắng rồi."
Sở Tuyên giải thích: "Mục tiêu cuối cùng là chọn ra một đội chiến thắng, tỉ lệ vẫn rất cao. Chỉ cần cân nhắc đặt điểm cược hợp lý thì vẫn có hy vọng."
La Đào tiếp lời: "Vả lại mọi người đừng quên, tất cả đều đã ký tên vào bản thỏa thuận."
Anh ta nói xong còn không quên làm động tác ký tên, khiến cho mọi người có mặt chỉ có thể câm nín.
Là người lớn tuổi nhất ở đây, Bành Lệ Phi tỏ ra rất từ tốn: "Nếu bỏ qua hết bốn thử thách phụ, trực tiếp đi đến địa điểm chỉ định thì có được không?"
Sở Tuyên lễ phép: "Bành lão sư không nói chúng em lại quên mất. Hoàn toàn có thể, nói chung là vẫn xem cách chơi game của mọi người."
Lại Hựu cũng hiếm khi nói chuyện: "Khi nào thì bắt đầu?"
Sở Tuyên đáp: "Ngay bây giờ."
Tổ sản xuất đúng là ba đầu sáu tay, hôm qua vừa ghi hình thử thách đầu tiên thì hôm nay đã có thể chuẩn bị xong thử thách thứ hai. Điều này thật khiến người ta nghi ngờ bọn họ không ngủ mà thức suốt đêm để bày trò.
Người dẫn chương trình tiếp tục phần còn dở dang: "Các vị, mời lên bốc thăm."
Vẫn như hôm qua, lần lượt đại diện năm đội lên nhận phong bì chứa địa điểm được chỉ định. Nếu như hôm qua khi mở phong thư ra họ có thể ít nhiều nắm chắc thì hôm nay tất cả đều phải dựa vào hên xui may rủi.
Theo những gì ghi trên phong thư, Lam Thư Dung và Phạm Thanh Khê sẽ đến làng gốm Phù Điêu, Bành Lệ Phi và Cao Lệ Kỳ là làng lụa Lộ Tơ, Âu Hào và An Kỳ là làng mây tre đan Phú Túc, Bảo Kiếm Phong và Triệu Gia Linh là làng trống Đồ Sơn, Lại Hựu và Đồng Ni là làng thêu Cử Phú.
Lam Thư Dung quay sang huých bả vai Phạm Thanh Khê: "Cô đoán xem họ sẽ bắt chúng ta làm gì?"
Phạm Thanh Khê không cần suy nghĩ đã rất chắc chắn: "Làm gốm."
Nàng giơ ngón cái lên rồi nói tiếp: "Vậy cô có muốn tham gia thử thách phụ không?"
Phạm Thanh Khê trả lời: "Tôi thì tùy ý nhưng cô thì cần. Xét về phương diện thi đấu, chúng ta cần phải tranh thủ có càng nhiều điểm càng tốt. Xét về phương diện công việc, nếu tham gia thử thách phụ đồng nghĩa với việc sẽ được lên hình nhiều hơn. Điều này đối với cô có lợi chứ không có hại."
Lam Thư Dung cười cười: "Nè, chuyện gì cô cũng có thể đem ra phân tích một cách nghiêm túc như vậy sao?"
Phạm Thanh Khê gãi gãi mũi: "Bệnh nghề nghiệp."
Quãng đường di chuyển từ trang viên đến các làng nghề cũng không chênh lệch lắm, chỉ từ khoảng 5 cho đến 10km. Chỉ là tổ sản xuất không cung cấp cho khách mời bất kỳ phương tiện di chuyển nào, chỉ nói là "tùy theo năng lực". Nói dễ nghe là vậy, khó nghe chính là bảo khách mời cứ đi bộ đi.
Đương nhiên bọn họ không còn cách nào khác là phải làm theo. Dù sao mục tiêu cuối cùng là đạt được nhiều điểm, cũng không giới hạn thời gian, xem như vừa đi dạo vừa ngắm cảnh. An Kỳ còn dự định kéo dài cho đến tối, hành hạ ngược lại tổ sản xuất để xem sau này họ còn dám giở trò hay không.
Địa điểm của Lam Thư Dung và Phạm Thanh Khê là làng gốm Phù Điêu. Sở dĩ có cái tên này là vì những nghệ nhân ở đây không những làm gốm mà còn tạo hình nổi trên đó mang đến nét độc đáo riêng cho các sản phẩm.
Vừa mới bắt đầu, Lam Thư Dung đã giả vờ yếu đuối bám lấy Phạm Thanh Khê, nắm chặt tay cô: "Đường xa như vậy, tôi phải nắm tay cô thì mới đi nỗi."
Phạm Thanh Khê mím môi muốn nói gì đó thì lại nghe nàng nói tiếp: "Người ta gọi là tiếp thêm năng lượng, cô không được từ chối."
Rõ ràng cô còn chưa từ chối, nhưng mà Lam Thư Dung quả thực rất biết cách làm cho Phạm Thanh Khê phải vui vẻ mà chấp nhận.
Đi được chừng 1km cuối cùng cũng nhìn thấy cờ hiệu của chương trình. Lam Thư Dung đưa mắt nhìn xung quanh thì không thấy gì khác ngoài một cái máy quay, người dẫn chuyện và một nhân viên trong tổ sản xuất.
"Không phải nói có thử thách phụ sao?"
Người dẫn chuyện mỉm cười: "Lam lão sư, Phạm tổng, trả lời câu hỏi rồi mới đến thử thách."
"Nhưng mà lỡ đâu chúng tôi trả lời đúng nhưng thử thách khó quá rồi mất trắng thì sao?"
Người dẫn chuyện lắc đầu: "Chuyện này tôi cũng không thể quản."
"Nhưng mà..."
Lam Thư Dung còn định cãi tay đôi thì đã bị Phạm Thanh Khê kéo lại: "Chúng tôi không cược điểm nhưng vẫn muốn nghe thử câu hỏi."
Người dẫn chuyện: "Được, câu hỏi của hai vị là: Nàng Mona Lisa không có cái gì?"
Lam Thư Dung lập tức giơ tay: "Tôi biết, là chân mày. Cô ấy không có chân mày."
Người dẫn chuyện: "Chính xác."
Lam Thư Dung đưa tay quẹt mũi, dáng vẻ vô cùng đắc ý: "Bài học đầu tiên chúng tôi học ở Học viện Mỹ thuật Lạc Dương chính là phân tích bức tranh Mona Lisa đó."
Người dẫn chuyện tò mò: "Ồ, vậy Lam lão sư có thể nói thử xem tại sao Mona Lisa không có chân mày không?"
Lam Thư Dung gật đầu rồi nghiêm túc diễn giải: "Thật ra cho đến nay vẫn chưa có bằng chứng nào xác thực để giải thích lý do vì sao Mona Lisa không có chân mày. Nhưng trên thế giới vẫn tồn tại vài giả thuyết. Một giả thuyết cho rằng Leonardo da Vinci đã xóa chân mày của cô ấy sau khi hoàn thành bức tranh. Giả thuyết này dựa trên bức ảnh cận cảnh của mắt trái của Mona Lisa, trong đó có thể nhìn thấy một nét bút lông trên vùng lông mày của cô. Một giả thuyết khác cho rằng Mona Lisa đã tỉa lông mày của mình theo phong cách thời trang của thời kỳ đó. Giả thuyết phổ biến nhất là Mona Lisa không có chân mày vì Leonardo da Vinci muốn tạo ra một cái nhìn mơ hồ và bí ẩn. Theo giả thuyết này, chân mày là một đặc điểm thể hiện cảm xúc, và việc loại bỏ chúng khiến Mona Lisa có vẻ vô cảm và khó đoán. Điều này phù hợp với ý tưởng của da Vinci về nghệ thuật, theo đó nghệ thuật nên kích thích trí tưởng tượng của người xem."
Trong mắt Phạm Thanh Khê giờ phút này Lam Thư Dung lại mang một dáng vẻ khác. Nàng tự tin, hiểu biết và luôn biết cách để tỏa sáng. Trong lúc nàng nói những lời kia, cô đã không tự chủ mà mỉm cười.
Người dẫn chuyện cũng không khỏi cảm thán: "Lam lão sư đúng thật là khiến tôi mở mang tầm mắt."
Lam Thư Dung nháy mắt: "Còn rất nhiều thứ các người không biết nha."
Sau đó nàng lại nói: "Phải rồi, nếu lúc nãy chúng tôi đặt cược vậy thì thử thách phụ sẽ là gì?"
Người dẫn chuyện từ trong túi lấy ra mấy viên bi đưa đến trước mặt nàng: "Là bắn bi."
Lam Thư Dung đưa tay vuốt ngực: "May quá, tôi không biết bắn bi."
Rồi lại quay sang phía Phạm Thanh Khê: "Thanh Khê, cô biết không?"
Phạm Thanh Khê cũng nhìn nàng lắc đầu.
Mấy môn này trẻ con chơi nhiều hơn người lớn, mà cô lẫn nàng lúc nhỏ đều không có cơ hội tiếp xúc. Nếu lúc nãy đặt cược chắc chắn sẽ mất trắng số điểm.
Trên đường đi đến trạm tiếp theo, Lam Thư Dung hơi tò mò hỏi Phạm Thanh Khê: "Lúc nãy sao cô lại quyết định không đặt cược?"
Phạm Thanh Khê nhướng mày: "Linh cảm."
Lam Thư Dung lập tức giơ ngón tay cái: "Ah, linh cảm rất tốt. Thưởng một cái."
Nàng vừa nói vừa rướn người muốn hôn Phạm Thanh Khê, nhưng mà Phạm Thanh Khê rất nhanh tránh đi. Mấy hình ảnh này thu vào máy quay lại trở thành màn bông đùa rất đáng yêu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT