Phía ngoài sân, Triệu Gia Linh và Bảo Kiếm Phong đang vật lộn với con gà to tướng. Gà đã cắt cổ sẵn nhưng còn chưa có nhổ lông, rõ ràng là tổ sản xuất muốn làm khó. Nhưng mà ai bảo họ bắt trúng lá thăm này làm gì.
Bởi vì nhà bếp có hơi chật chội nên Bảo Kiếm Phong mới đề nghị mang con gà này ra bên ngoài. Cũng may phía ngoài có vòi nước, có thể thong thả vừa nhổ lông gà vừa ngắm cảnh, cuộc sống tươi đẹp biết bao.
Triệu Gia Linh lầm bầm: "Anh đúng thật là luôn có tâm hồn thưởng thức cái đẹp ở mọi hoàn cảnh."
"Cô nói xem, nếu chỉ ngồi nhổ lông gà chắc chắn sẽ rất đau lưng. Bây giờ chúng ta ở đây ngắm cảnh đẹp, có thể nhờ vậy mà quên đi cảm giác đó."
Triệu Gia Linh nghe anh ta nói xong cũng không thèm quan tâm nữa, cô hướng mắt vào trong tìm bóng dáng Phạm Thanh Khê.
Nói hai người quen biết là thật nhưng hoàn toàn không có quan hệ máu mủ ruột rà. Vả lại Phạm Thanh Khê đi nước ngoài tận mười năm, làm sao có thể chú ý đến sự tồn tại của Triệu Gia Linh. Nhưng cô thì khác, từ lần đầu gặp Phạm Thanh Khê đã không thể nào quên được. Đến hôm nay đã hơn 10 năm nhưng tin tức về Phạm Thanh Khê cô vẫn nắm trong lòng bàn tay.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Triệu Gia Linh bắt đầu đi làm diễn viên, đến nay vừa tròn một năm.
Thời gian trước cô có nghe tin Phạm Thanh Khê về nước nhưng vẫn chưa có cơ hội tìm gặp, bây giờ xem như có thể thỏa mãn mong đợi. Không chừng còn có thể tranh thủ thời cơ gia nhập Hỷ Tinh Phong Lạc.
Đang thất thần thì lại nghe thấy giọng nói của Bảo Kiếm Phong: "Tranh thủ nhanh một chút, chúng ta còn phải nhóm lửa."
Triệu Gia Linh oán trách: "Bảo Kiếm Phong, anh có phải là đàn ông không?"
Bảo Kiếm Phong chỉ chỉ về camera: "Chúng ta đang ghi hình đó."
Triệu Gia Linh liếc mắt một cái rồi không nói nữa.
Khi màn đêm dần thay thế cho ánh mắt trời, lần lượt các món ăn cũng được bày ra. Tuy nói là nấu cho khách mời và tổ sản xuất cùng ăn nhưng ở đây có tận gần trăm người, không thể nào đủ được nên ekip từ sớm đã chuẩn bị thêm mấy bàn tiệc, xem như chúc mừng khai máy.
Âu Hào và An Kỳ bốc thăm được sườn heo cho nên đã làm món sườn kho, ăn với cơm trắng là vừa hợp.
Món của Bành Lệ Phi là bò nấu tiêu xanh, Cao Lệ Kỳ mang món ăn đặt lên bàn, vẻ mặt cũng vô cùng tự tin.
Đến lượt Phạm Thanh Khê và Lam Thư Dung, theo mong muốn của nàng cô đã nấu cá om dưa, màu sắc và hương vị đều có đủ.
Lại Hựu và Đồng Ni cũng thong thả mang ra súp sò điệp, nhưng mà nhìn qua thì lại rất giống sò điệp luộc.
Bốn món đã bày ra sẵn, chỉ còn mỗi Bảo Kiếm Phong và Triệu Gia Linh là còn đang loay hoay nướng gà.
Cao Lệ Kỳ thích thú trêu chọc: "Anh Phong, Gia Linh, tôi thấy mặt hai người sắp giống Táo Quân rồi."
Triệu Gia Linh xù lông: "Đều là tại tổ sản xuất, chỉ nhổ lông thôi cũng mất mấy tiếng rồi."
Đồng Ni cười lớn: "Haha, hai người cũng thảm quá rồi."
Sở Tuyên bên cạnh lắc đầu: "Tôi không biết gì hết."
La Đào cũng phụ họa: "Tôi cũng vậy."
Ekip đồng thanh: "Tất cả là tại Hứa Nghiệp Thành."
Hứa Nghiệp Thành đang ngồi nhịp chân thì bị gọi tên, chỉ có thể nháy mắt cho xong chuyện.
Nhóm người đợi thêm một lát thì món gà nướng cũng được mang lên, người dẫn chuyện lại xuất hiện: "Hoan hô một buổi chiều năng suất của tất cả mọi người, bây giờ là lúc các giám khảo bắt đầu thưởng thức và chấm điểm."
"Xin mời món ăn đầu tiên."
Hứa Nghiệp Thành liền tới trước: "Vừa lúc tôi đang thèm sườn kho."
Lam Thư Dung liếc mắt: "Đạo diễn Hứa, tôi thật nghi ngờ anh cố tình bày ra cái trò này đó."
Hứa Nghiệp Thành nhún vai: "Kịch bản đều đã duyệt từ trước, tôi cũng chỉ là người chấp hành."
Lam Thư Dung lại nói: "Có ma mới tin anh."
Sườn kho của Âu Hào quả thực rất ngon, hương sắc đều đủ, Hứa Nghiệp Thành phải giơ lên một ngón tay cái: "Đúng là người đàn ông của năm."
Sau đó là đến bò nấu tiêu xanh của Bành Lệ Phi, lần này là Phạm Thanh Khê đến thử trước.
"Thịt bò mềm và ngọt, nước dùng đậm đà, vị tiêu cay nồng vừa đủ kích thích vị giác."
Cao Lệ Kỳ rất đắc ý: "Mẹ em chính là đầu bếp chính trong nhà đó."
Mọi người cũng đến ăn thử, đương nhiên không có lời nào dị nghị.
Tiếp đến là cá om dưa của Phạm Thanh Khê và Lam Thư Dung, Bành Lệ Phi là trưởng bối nên được Phạm Thanh Khê mời thử trước. Sau đó liền nghe thấy một âm thanh tán thưởng.
"Không ngờ Thanh Khê lại nấu ăn ngon như vậy. Gia vị thấm đều, mùi thơm rất hấp dẫn."
Triệu Gia Linh cũng đến: "Quả thực rất ngon, chị Thanh Khê, lần sau em sang chơi chị lại nấu cho em ăn được không?"
Phạm Thanh Khê lạnh nhạt đáp: "Trong nhà có chị Vân tay nghề rất tốt, không tới lượt chị."
Lam Thư Dung hài lòng bồi thêm một câu: "Cô ấy rất bận rộn."
Những người còn lại hoàn toàn không quan tâm đến câu chuyện của ba người, chỉ nhanh chóng tiến đến giành phần.
Lại Hựu và Đồng Ni thì không khỏi thở dài: "Chưa gì đã nắm chắc phần thua."
Bảo Kiếm Phong cũng an ủi: "Nhìn con gà cháy đen của tôi đi, chắc là về bét rồi."
Đúng như mọi người dự đoán, kết quả rất công bằng. Sườn kho, bò nấu tiêu xanh và cá om dưa nhiều bình chọn nhất. Món gà nướng và súp sò điệp lần lượt đứng thứ tư và thứ năm.
Theo như thông báo trước đó, ba đội về đầu sẽ nhận được gợi ý. Người dẫn chương trình nhắc nhở: "Gợi ý này mọi người có thể đợi về phòng rồi mở, bây giờ chúng ta cùng nhau nhập tiệc trước đã."
Đương nhiên mệt mỏi suốt một ngày, mọi người cũng hoàn toàn đồng tình.
Giữa một cánh đồng hoa rộng lớn với bốn bề là núi, trang viên tràn ngập ánh đèn và âm nhạc. An Kỳ cầm lấy micro hát mấy bài hát, mọi người đung đưa nhảy múa, không khí vô cùng hòa hợp và ấm cúng.
...
Sau khi trở về phòng, Lam Thư Dung liền không chờ được nữa muốn đem phong thư mở ra, nhưng xé được một nửa thì dừng lại.
Nàng đưa phong thư cho Phạm Thanh Khê rồi nói: "Cô mở ra đi."
Dù sao thử thách này thuận lợi vượt qua đều là nhờ vào công sức của cô, nàng chỉ ngồi không hưởng lợi, cái này xem như là đặc quyền đi.
Phạm Thanh Khê cũng không từ chối, từ trong phong thư rút ra một tờ giấy chứa gợi ý. Chỉ là không ngờ, bên trên nền giấy màu trắng không có gì khác ngoài ký hiệu α.
Cô chỉ hơi nhíu mày nhưng Lam Thư Dung thì liền ầm ĩ: "Có phải tổ sản xuất chơi chúng ta không? Cái này mà gọi là gợi ý gì chứ."
Phạm Thanh Khê suy nghĩ một lát rồi bình tĩnh đáp: "Có thể là chỗ chúng ta cần tìm có liên quan đến ký hiệu này. Nhưng mà như vậy cũng quá mơ hồ, xem ra chỉ có thể cố gắng giành được gợi ý ở những thử thách khác."
Lam Thư Dung bĩu môi: "Còn không biết tên Hứa Nghiệp Thành đó lại sắp bày ra trò gì. Chắc chắn là không dễ dàng như hôm nay."
Dù là ở chung phòng nhưng họ sẽ không ngủ chung giường, bởi vì nơi này đặt hai cái giường đơn. Tuy có chút thất vọng nhưng thà như vậy còn hơn. Nàng biết rõ nếu như chỉ có một chiếc giường, Phạm Thanh Khê chắc chắn sẽ nằm dưới đất, giống như lần trước ở nhà cô. Chi bằng cứ như vậy, mỗi người một giường, không sợ cô bị cảm lạnh.
Lam Thư Dung biết rõ ghi hình chương trình thực tế rất vất vả, nếu như cô ngã bệnh nàng chắc chắn sẽ rất đau lòng. Nếu muốn giở trò, nàng còn rất nhiều cách.
Nghĩ đến việc giở trò, Lam Thư Dung liền túm lấy cánh tay Phạm Thanh Khê: "Cô nói xem ở chỗ này có tiểu cường không?"
Phạm Thanh Khê bị câu hỏi này làm cho đứng hình một lát, một phần vì cô không thể xác định, một phần vì sợ tình huống lần trước lại tái diễn một lần nữa.
Cuối cùng cô nói: "Để tôi vào xem trước."
Nàng nghe xong thì mỉm cười đưa tay bóp má cô: "Có cô thật tốt. Tôi đi chuẩn bị quần áo."
Nàng nói xong thì xoay người, trên miệng bắt đầu ngân nga khúc hát.
Buổi tối hôm đó, Lam Thư Dung rất ngoan ngoãn, không gây thêm cho Phạm Thanh Khê bất kỳ phiền phức nào. Nhưng mà sở dĩ nàng ngoan ngoãn như vậy là do đi hết một ngày đường, cơ thể đã không còn đủ tinh lực để tiếp tục trêu chọc cô. Chờ đến ngày mai mọi chuyện lại khác.
Về phần Phạm Thanh Khê, cô vậy mà lại trằn trọc đến nửa đêm. Căn phòng này nhỏ như vậy, tuy nói hai nằm trên hai chiếc giường riêng biệt nhưng khoảng cách vẫn rất gần. Cô có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều cùng hương thơm chỉ thuộc về nàng. Trong giây phút bất chợt, Phạm Thanh Khê lại nhớ về nụ hôn hôm nọ. Hình như...rất ngọt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT