Sao lại thế này? Vì sao cơ thể của tôi lại phát sáng lên? Tôi đưa đôi tay lên đặt ở trước mắt, chỉ thấy ánh sáng màu hồng lúc thì đậm lên, lúc thì nhạt đi. Tại sao lại như vậy?
“Tuyết, cậu…” Ryoma trừng to hai mắt, đôi mắt không cả, như là sợ vừa nhắm mắt lại thì người trước mắt sẽ biến mất vậy.
“Ryoma, cậu nhìn thấy tôi?” Tôi há to miệng, biểu cảm không thể tưởng tượng được. Kỳ lạ, anh Hồng Liên không có nói là sau khi Ryoma phát hiện ra tôi, sẽ nhìn thấy được tôi. Vậy nếu cậu ấy đã phát hiện ra sự tồn tại của tôi, sao tôi còn chưa trở lại cơ thể của mình? Trời ơi, ai tới giải thích một chút cho tôi đi.
“Thật sự là cậu? Tuyết, là cậu thật sao?” Ryoma chậm rãi đi về phía tôi: “Sao lại thế này? Sao có thể?” Khi Ryoma muốn duỗi tay ôm lấy tôi, lại đi xuyên qua cơ thể tôi.
“Ờm, hiện tại tôi đã là hồn phách rồi, sao cậu có thể chạm vào được. Ờm, nhưng mà, tay trái của tôi có thể chạm được vào đồ vật, ha ha.” Tôi kéo khóe miệng, cười gượng hai tiếng, giơ tay trái lên chào hỏi Ryoma.
Hình như là dáng vẻ này rất phiền, tôi phải giải thích như thế nào cho Ryoma đây? Ông trời ơi, ông cũng biết làm khó tôi thật đấy. (Ông trời: Ai? Lại là tôi? Tuyết: Không phải ông chẳng lẽ là tôi sao? Ông trời: [khóe miệng run rẩy] Kiếp trước nhất định là tôi nợ cô, nếu không sao cô cứ bắt nạt tôi vậy. Tuyết: Hả? Ông có nợ tôi sao? Ông trời: [đang phát điên] Chỉ là ví dụ mà thôi. Tuyết: Xùy, mada mada dane, không phải thì đừng nói bậy.)
Ryoma nhíu mày, không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn tôi. Cậu ấy đang suy nghĩ cái gì vậy? Chẳng lẽ cậu ấy không có gì muốn hỏi tôi sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT