“Hừ… Tức chết tôi rồi.” Tôi nhớ kỹ tỉ lệ này rồi, tất cả các người đều chờ đấy cho tôi. Sau khi lao ra khỏi phòng bệnh tất cả bọn vương tử lúc này đều cảm thấy sau lưng lạnh cả người, lại còn có loại cảm giác không tốt. Có thể thấy được những ngày tháng sau này của bọn họ đều sẽ không sống quá tốt.
“Cậu còn không đi đi?” Đến Sanada cũng chạy theo ra khỏi phòng bệnh, tên Ryoma này sao vẫn còn chưa đi ra? Hay là cậu ấy thật sự không sợ chết, muốn đụng phải súng kíp?
“Sao cậu lại không cẩn thận thế? Chỗ bị thương có đau không? Lần sau đừng mạo hiểm nữa, đồng ý với tôi đi.” Ryoma đi đến mép giường của tôi rồi ngồi xuống, sau đó cau mày nhìn tôi.
Vừa nghe cậu ấy nói như vậy, lửa giận trong lòng tôi cũng không lớn như vậy nữa, nhìn ánh mắt cậu ấy cũng trở nên dịu dàng: “Tôi cũng không phải cố ý như vậy, nhưng nếu tôi không cứu đứa trẻ kia, người nằm ở bệnh viện chính là cậu nhóc đó. Cậu ấy còn nhỏ như vậy, chịu không nổi những cú va chạm đó đâu.”
“Bỏ đi, tôi cũng không nói cậu nữa. Nhớ kỹ đừng có lần sau nữa, biết không?” Ryoma giữ chặt tay của tôi nói.
“Được~ Được~! Biết rồi, tôi bảo đảm sẽ không như vậy nữa. Đúng rồi, ngày mai cậu còn có trận thi đấu, đi về nghỉ ngơi trước đi. Đây là phòng bệnh hạng nhất ở bệnh viện đấy, sẽ không sao đâu. Còn có nè, chuyện tôi bị thương nằm viện đừng nói cho bố mẹ tôi, tôi sợ bọn họ sẽ lo lắng, tôi sẽ nói với quản gia là tôi là đến nhà cậu ở vài ngày.” Tôi vỗ tay của Ryoma, để cậu ấy yên tâm.
“Xùy, cậu chỉ biết không muốn làm bố mẹ cậu lo lắng, vậy cậu có biết tôi cũng rất lo lắng hay không.” Ryoma bắt đầu giận dỗi, quay mặt đi không nhìn tôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT