Đêm tối. Ăn cơm tối xong, tôi ngồi trên xích đu trong vườn hoa biệt thự nhà mình trầm tư. Nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra ngày hôm nay, kể cả những gì đã xảy ra sau khi tôi bị lạc.
Sau khi mọi người tập hợp lại, tôi phát hiện mắt Ryuzaki Sakura đỏ hoe, cô ấy có khóc không? Đã xảy ra chuyện gì? Tôi muốn đi qua hỏi cô ấy, nhưng lại không dám đi qua hỏi cô ấy. Bởi vì trực giác của tôi nói với tôi rằng những gì cô ấy khóc có liên quan đến tôi. Sau đó Fuji nghiệm chứng trực giác của tôi, anh ấy nói Ryuzaki Sakura sẽ khóc đại khái là bởi vì Ryoma mắng cô ấy. Tôi không hiểu, Ryoma vì sao lại mắng Ryuzaki Sakura, Ryoma hẳn là người sẽ không lộ ra quá nhiều biểu tình trước mặt người ngoài. Dưới sự truy hỏi của tôi, Fuji nói cho tôi biết chuyện xảy ra sau đó. Tôi ngây người, hóa ra không phải Ryoma hại Ryuzaki Sakura khóc, người hại cô ấy khóc là tôi.
Sau khi đến biệt thự, tôi gọi Ryuzaki Sakura đang chuẩn bị đi vào, đưa cô ấy ra vườn. Tomoka Kosakata cũng đi theo, hơn nữa còn dùng một loại ánh mắt phòng bị nhìn tôi. A, tôi làm người thật thất bại, cư nhiên lại để cho cô gái đơn thuần như vậy phòng bị tôi. Sau khi đến hoa viên, tôi liền nói xin lỗi với Ryuzaki Sakura. Bởi vì chính tôi tùy hứng hại cô ấy bị Ryoma mắng, cũng nói cho cô ấy biết là bởi vì trước kia có một lần lạc đường thiếu chút nữa mất mạng, cho nên Ryoma mới kích động. Hốc mắt Ryuzaki Sakura lại đỏ, cô ấy trả lời tôi không sao, là cô ấy không tốt, cô ấy không nên để cho tôi tự mình đi mua đồ. Thật là một cô gái tốt bụng. Nhưng tôi đứng ở trước mặt, không phải là người hại cô ấy bị người mình thích trách cứ sao? Vì cái gì còn muốn cố nén nước mắt lộ ra mỉm cười nói với tôi không sao?
"Em còn không ngủ sao?" là giọng nói của Fuji.
Tôi ngồi trên xích đu nhìn Fuji, ánh trăng chiếu lên mặt anh, khiến người ta cảm thấy nụ cười của anh dịu dàng hơn. "Ừ, tôi không ngủ được. Vậy còn anh, sao trễ  như vậy còn ra ngoài? Hôm nay huấn luyện không mệt sao?"
"Ha ha, tôi cũng không ngủ được, muốn ra ngoài đi dạo một chút. Không nghĩ tới, ở chỗ này gặp được em." 
Tôi ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng, phát hiện mặt trăng hôm nay thật tròn. Không phải có người từng nói, nếu như vẫn nhìn mặt trăng, sẽ nhìn thấy khuôn mặt người mình nhớ nhung nhất sao? Vậy tại sao tôi lại không thấy gì cả? Chẳng lẽ là tưởng niệm của tôi còn chưa đủ sâu sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play