Thời gian: Sau khi tan học.
Địa điểm: Câu lạc bộ tennis học viện Seigaku
Mới vừa tiến vào câu lạc bộ tennis đã thấy một bóng đen vọt tới phía tôi, ở dưới điều kiện phản xạ bình thường, tôi cho bóng đen ấy một cú quăng ngã mười phần có lực, ném anh ấy ra ngoài. “A…!” Ơ? Thanh âm này sao lại quen thuộc như vậy? Này không phải Kikumaru Eiji sao? Tôi tức khắc trợn mắt há hốc mồm. Bây giờ tôi nên chạy trốn? Hay là đi qua nhìn xem con mèo to kia chết chưa?
“Làm sao vậy làm sao vậy?” Thì ra là Ryoma-sama bọn họ vọt lại đây.
… Nếu không trốn thoát, thì chỉ có khai báo thành thật. Tôi dùng ngón tay chỉ vào Kikumaru Eiji đã ngã vào dưới tàng cây. Lúc này Kikumaru Eiji đã hai mắt trắng dã, đã “ngủ” trên mặt đất với một tư thế rất không “đẹp mắt”. (Diệp: Cậu có lầm hay không vậy, hình như con mèo lớn nhà chúng tôi là do cậu quăng ngã đấy. Cậu còn nói người ta không đẹp mắt? Còn bảo là ngủ ở trên mặt đất? Anh ấy là ngất xỉu đó được không. Tuyết:…)
Mọi người nhìn theo tay của tôi, phát hiện Kikumaru Eiji. “Đây là có chuyện gì vậy?” Lúc này mọi người há hốc miệng đến nỗi có thể cho một quả táo vào. Đương nhiên trừ Tezuka Kunimitsu, Ryoma-sama ra. (Diệp: Vì sao không phải là cái nắm đấm mà là quả táo? Tuyết: Xùy, đương nhiên là bởi vì nắm tay không đủ đẹp đẽ rồi. Diệp:… Tôi hiện tại đã dám khẳng định. Tuyết: Khẳng định cái gì? Diệp: Cậu là… hoa thủy tiên thứ hai.… Ai da, ôi chúa ơi. [Tiểu Diệp bị Tuyết tóm vai quăng ngã một cái quăng đi ra ngoài])
Tôi cúi đầu, tay phải cuốn mái tóc dài trước ngực tôi, mím môi sau đó bắt đầu thú nhận thẳng thắn. “Này… này cũng không thể trách tôi.”
“Hả? Là cậu làm à?” Mọi người liếc nhìn Kikumaru Eiji một cái, lại nhìn về phía tôi. Cứ như vậy nhìn tới nhìn lui ở trên người Kikumaru Eiji và tôi mấy lần (trừ Tezuka Kunimitsu, Ryoma-sama ra). Sau đó tất cả đều có biểu cảm không thể tin được.
“Là đàn anh Kikumaru Eiji… là anh ấy đột nhiên xông tới phía tôi, lúc ấy tôi đang suy nghĩ chuyện mà, nên không chú ý người xông tới là ai. Kết quả tôi dưới điều kiện phản xạ ném anh ấy đi ra ngoài. Chờ đến khi tôi nhận ra… anh ấy đã như vậy rồi.” Tôi cắn môi dưới bĩu môi. Đôi mắt tôi liếc về phía Ryoma-sama, kết quả tên kia còn bày ra biểu cảm “Tôi biết ngay mà”. Tôi bó tay.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play