“4-0, Echizen dẫn trước.” Vẫn không được à? Trong hai năm qua tôi chạm vào vợt bao nhiêu lần? Hình như là 3. Một lần vì không để một đám học sinh trung học khinh thường một cô gái, một lần vì dạy em họ tập chơi bóng, lần cuối cùng là để ngăn Kaidou hành hạ chính mình. Cả 3 lần đều không phải vì bản thân mình.
Nhìn vào bàn tay dùng để thi đấu của mình. Ôi, quả nhiên là vẫn không làm được. Kể từ khi trận đấu bắt đầu, chỉ cần nhìn vào vợt tôi sẽ nhớ tới cô ấy.
“5-0, Echize dẫn trước. Nghỉ chút đi.” Ryoma nói xong liền đi về phía tôi. “Cậu vẫn còn sợ à?”
“Sợ? Tại sao tôi phải sợ?” Tôi không sợ, tôi chỉ… Chỉ là…, đúng vậy, Ryoma nói đúng, tôi đang sợ hãi. Nhưng tôi đang sợ điều gì chứ?
“Cậu đang sợ hãi, cậu sợ cậu sẽ lại bị thương, cậu sợ mình làm hại người khác giống như trước đây. Tôi biết cậu vẫn không quên được người đó, nhưng mà cậu đã từng nghĩ đến chưa? Rằng hiện tại cô ấy cũng đang có cuộc sống của chính mình. Nếu cậu thật sự xem cô ấy là bạn bè vậy cậu không hy vọng là cô ấy sẽ khỏe mạnh à? Cô ấy chắc chắn cũng sẽ không mong cậu tra trấn chính mình như thế. Nghỉ 10 phút đi.” Ryoma nói xong liền rời khỏi sân.
Tôi biết, cậu ấy rời khỏi sân là vì sự dịu dàng của cậu ấy, cậu ấy cho tôi thêm thời gian để suy nghĩ. Đúng thế, tôi đã nghĩ về những gì cậu ấy nói, đúng là tôi vẫn không thể buông tay, tôi không dám kết bạn, không dám chơi tennis. Hóa ra Ryoma nói đúng, tôi là đang sợ hãi. Tôi sợ sẽ lại bị thương, là tôi đã vẽ một vòng tròn cho chính mình, rồi cũng chính là tôi luẩn quẩn trong vòng tròn đó không dám bước ra ngoài. Thì ra tôi lại nhát gan đến vậy.
Hóa ra tôi vẫn còn thích tennis, mặc dù tôi luôn muốn chạy trốn, nhưng sâu trong tiềm thức tôi lại muốn tiếp xúc với tennis. Nếu không thì tôi làm sao mà tôi lại nghĩ ra cái cớ tồi tệ như vậy để làm quản lí câu lạc bộ tennis chứ? Hóa ra, người không buông tay lại chính là tôi. Thật ra người làm tổn thương tôi lại chính là tôi. Ôi, vì cái gì mà suốt hai năm qua tôi lại không nghĩ đến? Cho dù có là ai thì bộ dạng yếu đuối nhất của tôi cũng chỉ được thể hiện ra trước mặt người mà tôi tin tưởng nhất.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Nếu lần đó người bị tai nạn là tôi, tôi có thể không tức giận trước mặt người mình tin tưởng là cô ấy không? Tôi sẽ không đem cô ấy ra để trút giận chứ? Hóa ra tôi ngu ngốc đến vậy. Không phải cô ấy tức giận mà làm tổn thương tôi, mà là do tôi đã tự làm tổn thương chính mình. Vì nghĩ rằng mình đã bị thương nên lại đem mình nhốt bên trong bức tường cao, không cho ai bước vào, cũng không cho mình cơ hội đi ra.
Thì ra là như vậy.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play