Hôm nay là ngày Seigaku ra sân, không biết vì sao mí mắt tôi lại giật không ngừng, tôi cảm thấy có điềm không lành. Có chuyện gì sẽ xảy ra à? Tôi chống đầu, nhắm mắt, nhớ lại nội dung của cốt truyện nhưng lại không tài nào nhớ nổi, có lẽ vì đã quá lâu rồi, tôi có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra được gì.
Không nghĩ ra thì thôi vậy, chắc là do tôi quá nhạy cảm thôi nhỉ?
“Nè Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết, hôm nay em có mang ‘cái đó’ đến không vậy, nyan?” Kikumaru bám trên lưng Oishi ló đầu ra nhỏ giọng hỏi tôi.
“Hả? ‘Cái đó’? ‘Cái đó’ là cái gì cơ?” Tôi nghiêng đầu, suy nghĩ ‘cái đó’ mà Kikumaru nói đến là cái gì ta? Rốt cuộc là anh ấy đang sợ cái gì nhỉ? Tò mò ghê.
“Là ‘cái đó’ đó, nyan.” Kikumaru nhảy khỏi lưng Oishi rồi bắt đầu khoa tay múa chân.
“Đàn anh Kikumaru, đừng có nhắc đến ‘cái đó’ nữa, đừng có nhắc mà.” Momoshiro vội vàng kéo Kikumaru, trên đầu toát mồ hôi lạnh.
Tôi gãi đầu, cái gì vậy trời? Không hiểu nổi. Có điều… ‘cái đó’ = căng thẳng + sợ hãi + mồ hôi lạnh?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT