Tạ Tịch Trạch đã lên kế hoạch tỉ mỉ để trốn đi, trước khi đi cậu phải về để thu dọn đồ đạc, nếu tay không rời đi, chỉ sợ chưa ra khỏi thành phố đã bị người của Tống Liệt bắt lại.

Tống Liệt bảo vệ cậu chặt chẽ như thế nào, cậu biết rất rõ.

Chú Lý còn đang dọn dẹp vệ sinh ở trong sân viện,  nhìn thấy cậu trở về, vội vàng buông ống nước xuống chạy tới, “Tiểu thiếu gia, sao cậu lại xuất viện rồi?!”

Tạ Tịch Trạch cười nói với ông: “Cháu không thích mùi trong bệnh viện, đầu cũng không thấy đau nữa, cháu đi kiểm tra lại, bác sĩ đã đồng ý rồi.”

Cậu đi vòng quanh sân, đứng dưới gốc cây to thở dài, dù sao cậu cũng đã sống ở đây mười mấy năm, bây giờ nhìn lại, có một cảm giác vừa quen vừa lạ, cảnh còn người mất.

Người đã chết một lần, ắt trong lòng cũng thay đổi ít nhiều, tóm lại Tạ Tịch Trạch cảm thấy hiện tại mình rất tốt, không cần liều sống liều chết vì Tống Liệt nữa.

Thật sự rất tốt.

Chú Lý nhìn Tạ Tịch Trạch, đứa trẻ trước mắt ông vẫn là đứa nhóc trước đây, nhưng có thứ gì đó đã thay đổi, ông không thể đoán được là thứ gì đã khác.

Chú Lý là một quản gia chân thành và tận tâm, ông đã gọi điện thoại báo ngay tình hình của Tạ Tịch Trạch cho Tống Liệt, nhỏ nhặt tới từng thứ như hôm nay thời tiết thế nào, ngay cả quần áo cậu mặc ra sao cũng nói ra, cuối cùng còn chụp ảnh lại gửi đi.

Tạ Tịch Trạch ngồi trong viện cho chú Lý chụp ảnh, ánh mặt trời tươi sáng, đổ bóng loang lổ trên bả vai cậu, cậu mỉm cười vẫy tay với máy ảnh, tâm trạng có vẻ rất vui.

Tạ Tịch Trạch rất thích nghe điện thoại của Tống Liệt, giọng nói người đàn ông trầm thấp, rõ ràng trách cậu không nghe lời ở lại bệnh viện, nhưng lại là nuông chiều vô tận, ngay cả giọng điệu trách cứ cũng lộ ra thân mật vô cùng.

Tống Liệt luôn có sức hấp dẫn như thế, đổi lại nếu là trước đây Tạ Tịch Trạch được dạy dỗ, chắc chắn đã bị mê hoặc tới thần hồn điên đảo, hoặc còn có ý làm sai để đối phương trách mắng mình.

Nhưng lần này đã khác, để có thể thuận lợi rời đi, để trấn an Tống Liệt đang muốn quay về rất cần thiết, Tạ Tịch Trạch biết rõ, để cho Tống Liệt quay về cậu rất khó trốn đi.

Lần này người thay đổi không phải chỉ có mình cậu, không biết đã có chuyện gì xảy ra, thái độ của Tống Liệt cũng thay đổi, thậm chí hắn còn nói những thứ quá giới hạn. Trước đây, Tống Liệt đối xử với cậu rất tốt, nhưng không hề vượt ra khỏi giới hạn kia, hắn dành cho Tạ Tịch Trạch vừa đủ dịu dàng, hiếm khi bộc lộ ở trước mặt cậu, càng nhiều lần, Tống Liệt là một người trưởng thành có lý trí.

Tạ Tịch Trạch nhớ rõ ràng, có lần mình cố tình gây sự, truyền tới tai Tống Liệt, hắn sẽ dùng thái độ lạnh lùng trách cứ cậu, đến khi cậu biết sai, sự lạnh lùng ấy sẽ tan ra, lại dịu dàng an ủi cậu, đây chính là sự dịu dàng chết người.

Cho dù lần này Tống Liệt muốn gì, Tạ Tịch Trạch cũng không ở lại nữa.

“Tiểu Trạch?” Tống Liệt ở đầu dây bên kia khó hiểu.

Cậu hoàn hồn, ý cười trong mắt rất lạnh nhạt, dùng giọng điệu nũng nịu như bình thường nói: “Chú không cần phải vội, em sắp 18 tuổi rồi, huồng hồ còn có chú Lý ở đây, em biết tự chăm sóc cho mình, chú cũng chăm sóc tốt cho bản thân nhé.” (đọc truyện trên app TᎽT giúp hổ trợ phát triển hợp tác các team dịch độc quyền)

18 tuổi đã qua, Tống Liệt nghe vậy không biết đã nhớ tới chuyện gì, giọng nói càng ôn hòa, “Chú sẽ cố gắng rút ngắn thời gian, tranh thủ hai ngày nữa quay về với em.”

Tạ Tịch Trạch vui vẻ cười, không nói được cũng chẳng nói gì, có lẽ tiếng cười của cậu đã làm Tống Liệt xao nhãng, trò chuyện một vài câu liền tắt máy.

Chú Lý mang thuốc nóng vào, để ý tới nụ cười xa cách trên mặt Tạ Tịch Trạch, tiểu thiếu gia chưa từng để lộ thái độ như này với tiên sinh, ông kinh ngạc, nhưng cũng không lên tiếng, đưa thuốc cho Tạ Tịch Trạch, đợi cậu uống xong liền trấn an, có lẽ ông nhìn nhầm rồi.

Tạ Tịch Trạch chỉ có hai ngày để trốn, cậu đã lên kế hoạch hoàn hảo, vì để tránh chú Lý nghi ngờ, cũng không dám mang theo nhiều quần áo, cậu chỉ lấy hai bộ quần áo mùa hè, quần áo mỏng sẽ không bị phát hiện nếu mang trong túi giấy.

Sau khi về từ bệnh viện, chú Lý rất nghiêm khắc với cậu, cũng có thể là do yêu cầu của Tống Liệt, chỉ cần Tạ Tịch Trạch không ra khỏi phạm vi của Tống viện, đều có thể nhìn thấy bóng dáng của chú Lý.

Sáng trưa, chiều, chú Lý đều gọi điện thoại đúng giờ cho Tống Liệt để báo cáo tình hình của cậu, cậu cư xử rất bình thường, ít nhất là giấu được chú Lý, ông ấy không còn theo dõi cậu nữa.

Sáng sớm, Tạ Tịch Trạch như thường lệ, dậy đi dạo quanh sân để tập thể dục, ăn sáng xong thì ngồi trong sân hóng gió, cười nói chuyện với chú Lý, đến khi mặt trời lên cao, liền tưới nước cho cây to trong viện.

Mười giờ sáng, cậu sẽ lên tầng chợp mắt ngủ nướng nửa giờ, chú Lý biết thói quen của cậu, thế nên nửa giờ đó ông tranh thủ rời khỏi Tống viện.

Chứng minh thư cùng với quần áo đã được chuẩn bị, nhưng cậu không dám mang theo thẻ ngân hàng, chỉ lấy một ít tiền mặt ở trong tủ ra, Tạ Tịch Trạch chuẩn bị rất ít, chờ đến khi chú Lý ra ngoài mua đồ ăn liền trốn khỏi Tống viện, gọi xe tới nhà ga gần nhất.

Thực hiện: Clitus x T Y T

Trên đường đi, trái tim Tạ Tịch Trạch đập loạn, cậu là người vừa lòng với hiện tại, cũng không muốn thay đổi bản thân, thay đổi có nghĩa là phải trưởng thành, quá trình trưởng thành có lẽ sẽ đi đôi với gian khổ, Tống Liệt rất chiều cậu, từ nhỏ tới lớn luôn chăm sóc che chở cho cậu.

Mà cậu chỉ là một người bình thường, nhưng vì yêu thương của Tống Liệt mà quên mất bản thân mình, thực sự cho rằng mình là một thiếu gia nguyện trở thành một con chim hoàng yến trong lồng, nhưng chim sẻ cũng chẳng thể mạo nhận là chim hoàng yến, cậu phải trả giá bằng cái chết của mình mới hiểu được chuyện này, nếu cậu rời đi thì không ai phải chết.

Sống ở Xuyên thành nhiều năm như vậy, Tạ Tịch Trạch chưa bao giờ rời khỏi thành phố này nửa bước, ngoại trừ trước đây khi rảnh rỗi Tống Liệt sẽ đưa cậu đi du lịch, đi máy bay, nên cậu chưa từng tới nhà ga bao giờ, chẳng khác gì một người xấu, nhìn thấy nhà ga đã thấy lo lắng.

Tạ Tịch Trạch đã nghĩ kỹ rồi, cậu phải về thăm bà nội, để chăm sóc cho bà, trước đây bố cậu đã có ý định đi bà về đây để chăm sóc, nhưng bà đã già rồi, tuổi lớn nên vẫn ôm suy nghĩ lá rụng về với đất, bà không muốn rời khỏi nơi mình đã sống cả đời. Sau khi cậu tròn 18 tuổi không lâu thì bà mất, thế nên trong cuối đời, cậu muốn đưa tiễn người thân duy nhất trên đời của mình.

___ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T___

Mua vé cần dùng chứng minh thư, Tạ Tịch Trạch hơi lo lắng, một khi sử dụng chứng minh thư, dựa vào mạng lưới quan hệ của Tống Liệt chẳng mấy mà tra được hành tung của cậu, nhưng cậu không muốn bị bắt về.

Tạ Tịch Trạch cầm túi giấy chờ xếp hàng lấy vé, cậu đang chờ một cơ hội, sẽ có người muốn đổi vé, cậu nhìn địa danh trên tấm vé, đây chính là thị trấn Châu Ô cậu muốn tới.

Cậu chạy tới chỗ ông chú kia, trả giá cao hơn giá gốc hai mươi tệ, thương lượng thành công với đối phương nên thuận lợi lên tàu.

Hai giờ sau khi Tạ Tịch Trạch rời đi, Tống Liệt mới xuống máy bay, hắn đã nhân được điện thoại của chú Lý, nói người đã biến mất.

Vừa lúc về đang là giờ cao điểm, mãi mới về được Tống viện, chú Lý kiểm tra đồ vật của Tạ Tịch Trạch, chỉ thiếu hai bộ quần áo, cậu cũng mang rất ít tiền mặt đi.

Tống Liệt lạnh lùng đứng một lúc lâu, sau đó lập tức gọi điện thoại, rồi gọi người giám sát ở bên cạnh tới.

Tạ Tịch Trạch chỉ cầm một túi giấy rời đi, cậu đưa lưng về phía người giám sát nên anh ta không nhìn thấy biểu tình của cậu, ánh mắt Tống Liệt lóe lên, rất lâu rồi hắn không nhìn thấy bộ dạng Tạ Tịch Trạch, lâu tới nỗi ký ức dần trở nên mơ hồ, giờ nhìn lại vẫn không thể nào tin được.

Chú Lý theo bổn phận đứng bên cạnh, ông cho rằng Tạ Tịch Trạch trốn đi là do bản thân mình quá kém cỏi.

Không riêng gì Tống Liệt, chú Lý cũng chẳng rõ, Tạ Tịch Trạch đang muốn làm gì, hay cậu đang muốn chơi trò chơi gì.

Tống Liệt tìm người theo dõi đường đi, phát hiện Tạ Tịch Trạch xuống xe ở nhà ga phía Đông, tạm thời hệ thống không tra được hồ sơ mua vé của cậu, nhưng video giám sát đã phát hiện ra Tạ Tịch Trạch đã mua vé của một người đàn ông, nó đã xảy ra mấy tiếng rồi, bây giờ muốn tìm được người kia khá mất thời gian.

“Tiên sinh, ngài ngồi xuống nghỉ ngơi trước, đừng lo lắng.”

Mấy ngày nay Tống Liệt thực sự rất bận, hắn phải gặp mặt một số lãnh đạo nước ngoài để thảo luận về dự án, mọi chuyện đã đi được nửa đường, nhưng đến khi hắn tỉnh dậy, mọi thứ đã thay đổi, hắn rất muốn quay lại, nhưng công việc trước mắt cần phải bàn giao, cũng phải giải thích với những lãnh đạo đó, hắn vội vàng giao việc cho mọi người đã gấp rút chạy về, nhưng đã vô ích.

Ba ngày liền Tống Liệt không được nghỉ ngơi, hai mắt đã xuất hiện quầng thâm, đàn ông dù có nghị lực tới đâu, sau mấy ngày mệt mỏi như vậy, giờ phút này vẫn gắng gượng kiến trì.

Chú Lý không rõ vì sao hắn phải sốt ruột như vậy, Tạ Tịch Trạch đã làm trò này rất nhiều lần, không lần nào là tiên sinh không thuần thục ứng phó, hắn nói tiểu thiếu gia sẽ không đi xa, nói không chừng chẳng mấy ngày sẽ trở về thôi.

Nếu nói Tạ Tịch Trạch là một con diều thì Tống Liệt chính là người thả dây, hắn không bao giờ để diều bay quá xa, chỉ cần vừa đủ sẽ thu dây lại, nó sẽ ngoan ngoãn trở về trong lòng bàn tay hắn.

Tống Liệt đi lên tầng, đẩy phòng ngủ Tạ Tịch Trạch ra, quay đầu lại nói với chú Lý: “Tôi nghỉ ngơi một lát, có điện thoại thì gọi tôi dậy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play