Tạ Tịch Trạch đến thị trấn Ô Nam 6 giờ mới tới nơi, vừa xuống trạm xe, cậu liền ôm túi giấy đến gốc cây bên cạnh phun nước chua ở trong bụng ra. Đường đi vô cùng gập ghềnh, cả người được bồi dưỡng nhiều năm như vậy không thể chịu nổi, lúc xuống xe, dạ dày cậu lộn hết lên, không thể nhịn được.
Tây Châu là một thành phố nhỏ, vừa vào trấn Ô Nam thậm chí khá mát mẻ, hành khách ngồi cùng xe với cậu đều là công nhân đi làm từ các thành phố lớn trở về.
Một đám công nhân mang theo hành lý xuống xe, mùi nồng nặc khiến đầu óc cậu choáng váng, cang nôn lợi hại hơn, chờ tới khi cậu nôn xong, mới yếu ớt đi đến cửa hàng nhỏ bên cạnh mua một chai nước cùng với bánh mì, suốt đường tới đây cậu chẳng ăn được thứ gì, lại còn nôn ra hết, thân thể sớm đã chẳng còn sức.
Trấn Ô Nam có ít người, những người tới đây đều là công nhân trẻ tuổi đi làm xa trở về thăm người thân, gia đình, gương mặt trắng nõn xa lạ của Tạ Tịch Trạch rất gây sự chú ý, vừa nhìn đã biết cậu là người ở nơi khác tới.
Cậu chỉ có một mình, không rời túi giấy trên tay, ở nơi đông đúc như nhà ga, rất dễ trở thành mục tiêu cho những kẻ tay chân không sạch sẽ.
Không có nhiều người ở gần nhưng Tạ Tịch Trạch không biết có bao nhiêu cặp mắt đang đổ dồn về phía mình.
Phòng chờ khá đơn giản, Tạ Tịch Trạch ngồi trong ăn nửa cái bánh mì, uống nước xong bụng liền thấy không được thoải mái, cậu hỏi chủ cửa hàng nhà vệ sinh, trong nhà vệ sinh rất hôi, cậu nhịn cảm giác muốn ói ra, cũng không dám xách túi vào, sợ ám mùi lên quần áo.
Bên cửa có một hàng ghế nghỉ, trong phòng chờ cũng có ít người, Tạ Tịch Trạch mới tới đây, trong lòng không đề phòng, nghĩ bên trong chỉ có hai bộ quần áo cùng với một đôi giày, sẽ không bị trộm cắp để ý, kết quả lúc cậu giải quyết xong đi ra ngoài, chỗ ngồi đã trống không, một túi quần áo kia của cậu đã biến mất, hành lý duy nhất trên người cũng chẳng còn tăm hơi.
Tạ Tịch Trạch cảm thấy bất lực, cả người đều trở nên chán nản, thứ cậu chuẩn bị để đi trốn bị kẻ khác trộm hết, một cảm giác tủi thân mãnh liệt bao vây lấy cậu.
Dựa lưng vào ghế một lúc, Tạ Tịch Trạch sờ sờ túi tiền trong quần, cảm thấy may mắn vì đã để nó trong người. Cậu vào quán nước mua một chai nước khác, hỏi đường tới nơi bà nội ở, ông chủ không thấy cậu xách theo túi giấy nữa, biết là có người trộm mất, nhìn cậu nhóc hai mắt đỏ hoe, tuổi cũng còn nhỏ, hẳn là lần đầu tới nơi này.
Ông chủ có chút thương hại hắn, biết Tạ Tịch Trạch tới đây thăm bà nội, liền chỉ đường cho cậu, thuận tiện nói giá tiền xe, để tránh cho cậu bị người khác lừa.
Nơi Tạ Tịch Trạch muốn tới tên là thôn Hoa Sen, từ đây tới đó mất khoảng chừng một tiếng rưỡi đồng hồ, đã gần sáu giờ, ông chủ chỉ cậu tới một trạm xe ở gần đó, bắt một chuyến xe tới thôn Hoa Sen, đã một đêm nhưng không có xe nào đi qua.
Thị trấn Ô Nam là một nơi rất nhỏ, nhiều ngành công nghiệp cũng chưa được phát triển, chưa nói gì đến có khách sạn hay không, nhà trọ cũng chẳng có, bốn phía tối đen như mực, chẳng có cái đèn đường nào.
Tạ Tịch Trạch đi theo hướng chỉ của ông chủ nọ, chẳng mấy chốc đã tới trạm dừng xe, có một chiếc xe nhỏ cũ nát đang đậu bên đường, đây là chuyến cuối cùng, có khoảng hai mươi chỗ ngồi, trên xe đã chật kín một nửa.
Tạ Tịch Trạch vừa lên xe, một người đang nói chuyện bằng giọng địa phương lập tức chú ú tới cậu.
Tạ Tịch Trạch giả vờ bình tĩnh, ngồi xuống một vị trí, một người đàn ông trung niên quay đầu nhìn cậu, hắn cười để lộ hàm răng ố vàng, dùng ngữ điệu ngượng ngùng hỏi: “Anh bạn nhỏ, cậu từ nơi nào tới đây? Tới thăm người thân sao?”
Tạ Tịch Trạch có chút cảnh giác nhìn hăn, gật đầu, “Tới đây thăm người thân.”
Cậu nhìn quanh xe, cảm thấy hơi sợ, nhưng vẫn cố bình tĩnh: “Xin hỏi, xe này có đi ngang qua thôn Hoa Sen không?”
Người lái xe đang hút thuốc bên ngoài, ông ta rút điếu thuốc ra rồi nói: “Trạm cuối cùng sẽ tới thôn Hoa Sen.”
Mùi khói nồng nặc xộc vào trong xe, Tạ Tịch Trạch nhíu mày, không nói, cậu nhìn chằm chằm cửa kính để quan sát bên trong xe, những người này nhìn khiến cậu khó chịu.
“Anh bạn nhỏ, cậu không ngửi được mùi khói thuốc à?”
Cậu lạnh nhạt gật đầu, từ nhỏ Tạ Tịch Trạch lớn lên trong nhung lụa, xụ mặt xuống cũng rất có ý tứ, nhưng người nông thôn không thích điều này, chỉ cảm thấy không vừa mắt với người thành phố, cảm thấy người thành phố rất kiêu ngạo.
Người đàn ông trung niên kia lại hỏi: “Anh bạn nhỏ, cậu là người của thôn Hoa Sen sao?”
Cậu gật đầu.
“Nhìn không giống chút nào.”
Đây là chuyện khi ngồi xe buýt ở một nơi nhỏ, người dân địa phương gặp một người lạ nào, họ nhất định sẽ hỏi tới tận cùng, tới khi nào người kia chịu nhả địa chỉ nhà mới thôi.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Tạ Tịch Trạch biết chuyện này, cậu liền biết người này tính tình hướng ngoại, bèn nói: “Tôi là người ở đây, người trong nhà chuyển đi nơi khác, bây giờ người nhà bị bệnh, tôi quay về thăm bà nội.”
Vừa nghe cậu nói là người ở đây, ánh mắt đám người kia không còn mãnh liệt như vừa nãy nữa, tự nhiên thân thiện nói cười với cậu, đến khi chuẩn bị xuất phát, người phụ trách đi thu tiền, bọn họ mới ổn định trở lại.
Sau khi đến lượt Tạ Tịch Trạch, đồng tác cậu ngừng lại, nghi hoặc hỏi: “Tại sao tôi phải trả hơn họ mười nhân dân tệ?”
Không phải Tạ Tịch Trạch thích so đo, nhưng cậu đã âm thầm quan sát, những người đi tới thôn Hoa Sen chỉ phải trả bảy đồng, mà cậu lại bị thu nhiều hơn mười đồng, rõ ràng đối phương muốn lừa cậu.
Tạ Tịch Trạch ngậm thìa vàng lớn lên, tính tình thoáng chốc không chịu được, cậu không thích bị bắt nạt. Hơn nữa, hành lý cậu vừa mới xuống xe đã bị lừa mất, cảm xúc mệt mỏi cả ngày gần như bùng nổ ngay lúc này, tính tình quật cường, không muốn bị lừa gạt.
___ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T___
Sắc mặt cậu lạnh nhạt, không nói chuyện, nhưng đám người này rất hung dữ, rồng mạnh không thể lấn áp được rắn địa phương, bọn họ thấy cậu đơn độc lên xe, trắng như một đứa trẻ con, tuổi cũng nhỏ nên không sợ.
Người thu tiền lập tức tối mắt lại, “Cậu không trả tiền thì xuống xe!”
Bọn họ ỷ vào đây là chuyến cuối mà bắt nạt cậu.
Tạ Tịch Trạch mím chặt môi, lạnh lùng nhìn xung quanh, không ai đồng ý giúp cậu. Mọi người ích kỷ, sớm đã có tâm lý bài xích, cậu chỉ là người ngoài tới thăm người thân, có người chịu đứng ra bênh vực mới là lạ.
Đương lúc không khí gay gắt, một thanh niên da ngăm đen vạm vỡ đi lên xe, xem bầu không khí không ổn trước mắt liền bước tới người phụ nữ đang thu tiền, mang theo khẩu âm nói: “Chị Bảy.”
Người phụ nữ bị gọi như thế liền quay đầu, cô ta nhìn người thanh niên, giọng nói tức giận: “A Văn Tử, tên này không muốn trả tiền, mau đuổi nó xuống xe!”
Tạ Tịch Trạch không chịu nổi chuyện này, cậu đứng lên, vòng qua bọn họ đi xuống xe.
Thanh niên đó giãn cơ mặt, “Chờ một chút.” Sau đó anh quay đầu nhìn cô ta, bất đắc dĩ hỏi: “Chị Bảy, có phải chị thu nhiều tiền của cậu ấy không?”
Người phụ nữ gắt lên: “Thêm mười đồng thì sao, chỉ còn một chuyến cuối, nó có muốn ngồi hay không!”
Người thanh niên không nói nên lời, dùng tiếng địa phương nói mấy câu với cô ta, sau đó gọi thanh niên Tạ Tịch Trạch vừa mới xuống xe lại: “Anh bạn nhỏ, cậu lên xe đi, không thu thừa tiền của cậu.”
Tạ Tịch Trạch không nhúc nhích, cũng không thèm nhìn người kia một cái, hiển nhiên là không muốn lên xe. (đọc truyện trên app TᎽT giúp hổ trợ phát triển hợp tác các team dịch độc quyền)
Người thanh niên tính tình rất kiên nhẫn: “Còn năm phút nữa xe chạy, cậu là người ngoài tới đây, không có nơi nghỉ chân, buổi tối sẽ rất nguy hiểm.”
Tạ Tịch Trạch suy nghĩ một lát, cậu không muốn ngủ ở ngoài đường, so với nhịn thêm một chút nữa cũng chẳng sao, đành phải lên xe, tìm một chỗ không có người để ngồi.
Người thanh niên thu tiền xong không rời đi, mà ngồi bên cạnh cậu, thân thiện nói chuyện: “Tôi tên là Trương Văn, cũng là người ở thôn Hoa Sen.”
Ánh mắt Trương Văn không có ác ý, Tạ Tịch Trạch nhạy cảm hơn người bình thường rất nhiều, cậu có thể cảm nhận được, cậu lạnh nhạt ừ một tiếng, cũng không nói nữa.
Tuy nhiên cậu rất cảm kích Trương Văn, ở nơi đất khách xa lạ này, có người nguyện ý đứng ra giúp cậu, cho dù tính tình cậu khó ưa và ngang bướng, không phải người thường có thể chiều nổi, thế nên một lúc sau, cậu nhỏ giọng nói cảm ơn với Trương Văn.
Tạ Tịch Trạch nói ra câu cảm ơn, đúng lúc đó, Tống Liệt đã tìm được người bán vé cho Tạ Tịch Trạch.
Hắn đã biết được Tạ Tịch Trạch trở về thôn Hoa Sen, Tống Liệt lập tức sai người lái xe tới đó, hắn muốn đích thân tới đó tìm Tạ Tịch Trạch.
Trợ lý cũng chủ động tới nhận việc, gần đây ông chủ của y rất bận rộn, còn bỏ thời gian để đi tìm người, thật chẳng khác gì ném tiền vào lửa.
Tống Liệt lập tức đuổi y ra, “Tôi sẽ tự xử lý công việc trên xe.”
Còn có nhiều thời gian để kiếm tiền, nhưng người một tay hắn nuôi lớn thì chỉ có một.
Tạ Tịch Trạch không rõ tại sao Tạ Tịch Trạch bỏ đi không nói một lời, nhưng chẳng qua hắn chỉ cần tự đem người trở về là được, cho dù Tạ Tịch Trạch không muốn, thì hắn có dùng thủ đoạn nào, cũng không bao giờ buông tha cho đứa bé đó.
Thứ Tạ Tịch Trạch muốn, hắn đều sẽ cho. Nhưng thứ mà hắn cho, nhất định Tạ Tịch Trạch phải muốn.